Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 53



###

“Cám ơn anh, đã khuấy động gió êm sóng lặng nơi em.”

Là tư tình, là cẩu thả, là nỗi lòng giấu nhẹm chỉ nửa đêm mới dám lôi ra gặm nhấm.

Đành rằng trai chưa vợ, gái chưa chồng, nhưng giữa chúng ta luôn có một tấm kính ngăn cách. Anh có thấy làn sương mù em thở ra ở phía đối diện không? Đó là khí CO2 trước khi em ngạt thở đấy.

###

“Cục cưng, anh thực sự xin lỗi.”

Sớm hơn mấy năm hoặc muộn hơn mấy năm, có thể sẽ không như này. Bây giờ, tiến hay lùi, anh đều không làm được.

(?)

*

“Cứ như thế?”

“Ừ.”

“Cậu định mất cả chì lẫn chài à”?

“Con người phải biết thuận theo lòng mình và tôn trọng sự lựa chọn của người khác.”

Lộc Nghiên lau dọn nhà cửa, cặm cụi siêng năng, cô muốn làm cho cuộc sống của mình có trật tự và phong phú, nhưng điều đáng buồn là, cái đồ ế chổng ế chơ như Lục Yến lại yêu đương.

Đối với kẻ chưa từng yêu ai, đối phương chỉ cần cho Lục Yến một bông hoa cứt lợn thì trong mắt cô ấy cũng thành thề non hẹn biển sống chết không rời. Lộc Nghiên đỡ trán thở dài, quyết định không gặp Lục Yến trong tương lai gần. Dâm lắm.

Cô đang định gọi cho lão Trương trút bầu tâm sự thì bị kéo vào một chuyện đùa như thật.

Hùng Húc liên lạc với cô.

Cô vừa về thành phố S được một tuần, anh đã liên lạc với cô.

Cô còn chưa kịp ném mình vào cuộc sống ngăn nắp không có anh, thì người nọ đã như gậy chọc cứt đến phá rối cô.

“Em rảnh không? Có thể trả lời điện thoại không?”

“Không rảnh! ! ! ! !”

Sau khi cô trả lời một lúc lâu, cả WeChat và điện thoại của anh đều không nhắn lại. Cô cau mày, bỗng thấy cáu kỉnh vô cùng. Cô phi ngay ra bếp lấy chai rượu trắng, vừa nhấp một ngụm rồi cầm chai về phòng, thì thấy điện thoại sáng lên.

Wow, tên khốn này chẳng nói chẳng rằng đã đặt vé hôm thứ sáu tuần này cho cô, hơn nữa còn là sáng sớm tinh mơ, rồi nhắn lại một câu: “Quà sinh nhật.”

Cái đầu heo! Tháng 1 mới đến sinh nhật cô!

Chẳng cần cồn mà ngọn lửa vẫn cháy phừng phừng.

Cuộc sống vốn thay đổi thất thường, tình cảm cũng muốn chen chân vào, nhưng nó thực sự thú vị.

*

Lộc Nghiên đến Thượng Hải vào sáng thứ sáu, Hùng Húc đến đón đúng giờ.

Anh đứng trong biển người, thấy cô đúng im tại chỗ thì bật cười đi về phía cô, quàng khăn lên cổ cô. Động tác nãy đã được tính toán kỹ càng, ai ngờ cô lại đẩy anh ra, trịnh trọng nói: “Không tiện đâu.” 

Lần trước ở sân bay còn khóc như sinh ly tử biệt, chưa được mấy ngày đã gặp lại, cô tạm thời không thể hòa nhập vào cốt truyện bất thình lình tiếp tục này. Cô cứ ngỡ lần sau gặp lại sẽ là mấy năm sau cảnh còn người mất, cô lấy chồng, còn anh thì công thành danh toại.

Ai ngờ chỉ mới một tuần, sao đã quay về điểm dây dưa không rõ ban đầu vậy?

Tuy không thể giải thích, nhưng được gặp lại anh, cô vẫn không kiềm chế được khóe miệng cong lên vì vui sướng.

Hùng Húc nhướng mày, không ép buộc mà đưa khăn quàng cổ cho cô, “Em ngửi xem có mùi rượu không?”

Cô đẩy anh ra, “Anh bảo hẹn lịch rồi cơ mà? Đi mau lên.”

“Ừ, đi thôi.” Anh nắm lấy tay cô, lại bị cô vặn ra.

Hùng Húc còn không hiểu nữa thì đúng là thằng ngốc, anh khẽ liếc cô một cái, “Giữ nguyên tắc như vậy?”

“Ừ.” Cô cứng miệng. Nếu em giữ được nguyên tắc chó má gì đó, thì còn lao vào lòng anh làm gì, thì còn tới Thượng Hải làm gì.

Lần đầu tiên, hai người đi cách nhau nửa mét, là cố tình tách ra. Sự im lặng bám theo suốt quãng đường, khi đến được chỗ đỗ xe thì mặt Hùng Húc đã nặng như chì.

Kể từ lần trước cô nói tim mình không tốt, anh liền nhờ mẹ Đồ Nhất Bạch liên hệ với một chuyên gia tim mạch nổi tiếng trong nước, người giỏi thường thích làm kiêu, xin phỏng vấn cũng phải đặt lịch cả năm, vất vả lắm anh mới xin hẹn được, kết quả cô vừa đến đã dội gáo nước lạnh.

Trước khi lên xe, Lộc Nghiên chu môi “wow” tỏ ý xe ở Thượng Hải rẻ thật đấy, mang tiếng là khởi nghiệp mà toàn đi siêu xe.

Hùng Húc đặt tay lên nắp thùng xe, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa xe cho cô.

Rõ ràng bầu không khí rất tệ, nhưng Lộc Nghiên như mở cờ trong bụng.

Xe xuyên qua núi non trùng điệp, rẽ qua biển người đông đúc, từ sân bay đi về bệnh viện trung tâm thành phố.

Lộc Nghiên bấm vào đài phát thanh, anh phát thanh viên thông báo đoạn đường nào đó của Thượng Hải đang bị tắc nghẽn do tai nạn giao thông, đề nghị tài xế đi đường vòng khác.

Cô chuyển kênh khác, là một radio âm nhạc, phát mấy bài đang hot, cô nghe được mấy giây rồi quyết định nghe kênh này.

Hùng Húc nghe được khúc đầu thì nhíu mày, người ngửa ra sau, dựa cổ vào ghế lái thư giãn, “Anh nghe loại nhạc này chỉ thấy mệt rã rời.” 

“Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa em và anh.” Lộc Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em nghe chỉ muốn khóc.”

Anh nghe ra là rên rỉ ỉ ôi, nhưng tất cả lại là tâm sự trong em.

*

Lộc Nghiên nhận được vé máy bay thì lập tức nhắn lại, “Ý gì đây?”

“Tặng quà sinh nhật cho em.”

“Quà gì?”

“Phiếu trải nghiệm siêu âm tim, tặng kèm vé vào cửa phòng khám chuyên gia, em thích không?”

Thích cái đầu nhà anh!

Lộc Nghiên đặt điện thoại sang bên, cười hềnh hệch trong bóng tối như con điên. Cô đưa điện thoại lại bên tai, đung đưa chân nghe Hùng Húc đọc thông tin của vị chuyên gia.

Từng câu từng chữ của anh đều chui vào tai, ngọ nguậy trêu chọc.

Một lúc sau, cô cắt ngang hỏi: “Nhưng tối thứ năm em có một chuyện rất quan trọng, không biết thứ sáu có dậy sớm nổi không.”

“Chà…” Hùng Húc suy tư, “Buổi chiều chuyên gia sẽ đi Mỹ giao lưu, nửa tháng sau mới về.”

“Được rồi, em sẽ đến.”

“Ừ, nhưng thứ năm em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện quan trọng lắm à? Nếu không có thể lùi…” Anh còn chưa nói xong, đã bị Lộc Nghiên ác ý ngắt lời___

“Chuyện đấy lần đầu tiên nói ra thì không thu lại được, anh đoán xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.