“Tôi có thể kiểm tra không?” Hùng Húc rất tự nhiên đặt tay lên eo Lộc Nghiên.
Lộc Nghiên sợ buồn, sợ nhất là có người chạm vào eo của mình, khi ở với bạn trai, cô cũng không thích đối phương ôm eo.
Vì đàn ông vốn không thành thật, đã sờ thì phải niết cho sướng tay.
Đối với cô, đó là một cực hình.
Không biết có phải đã trống trải quá lâu không.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cái chạm nhẹ này hẳn phải bị cô cảnh báo, nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy không đủ, không đủ, quá ít, quá ít.
“Ngủ nhé?”
*
Từ ăn chung một bữa cơm đến ngủ chung một giấc mất bao lâu?
Đối với người khác có thể mất vài ngày, vài tháng hoặc vài năm.
Nhưng Hùng Húc đã chứng minh, anh chỉ cần vài tiếng.
Anh gấp gáp quẹt thẻ phòng, đè Lộc Nghiên vào sau cửa, nếu anh nhớ không lầm, ngực cô gái này khá tuyệt.
Trong bóng tối, anh nhắm mắt, điều chỉnh vùng lưu trữ tia X trong não.
Lật tay nắm lấy, quả nhiên không sai.
Như cục bột mềm mại, không phải silicone hay túi nước muối, nó là mô mỡ tự nhiên nhất của con người.
Vạt áo bị vén lên, da thịt của Lộc Nghiên mát lạnh.
Thành phố S đã vào thu, đêm xuống rất lạnh, nhưng hôm nay trời có vẻ khô ráo hơn.
Khi cô chìm trong sự u ám, hoảng hốt chạm vào hư không, mới phát hiện dưới lưng mình là một khoảng mềm mại.
Hơi thở dồn dập tiếp tục lan tràn trên giường.
Có điểm tựa, động tác càng thêm sỗ sàng rộng mở.
Hùng Húc di chuyển rất nhanh, lòng bàn tay anh không có vết chai, điển hình của kiểu sống trong nhung lụa, nhưng những cái vuốt ve tần suất cao vẫn khiến làn da mỏng manh của Lộc Nghiên nổi da gà, dần dần khiến cô sinh ra cảm giác hơi đau.
Cô thở hổn hển theo bản năng: “Đừng.”
Đừng cái gì? Không biết.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đại não của cô trống rỗng hơn bao giờ hết, bởi vì cô đã từ bỏ suy nghĩ, hoàn toàn chìm vào ham muốn.
Trước lạ sau quen, lần đầu tiên đã không miệt mài theo đuổi, lần thứ hai liền buông xuôi.
Ẩm thực nam nữ, giờ phút này hết thảy đều là nước chảy thành sông.
Quần áo rơi vãi tạo ra tĩnh điện, trong phòng tối liên tục phát ra tia lửa.
“Bang”, “Bang”, cô run lên.
Hùng Húc không quan tâm gì nữa, chỉ tập trung công thành đoạt đất, mỗi lần anh đột phá, mỗi lần cô thuận theo, đều là cờ đỏ thắng lợi trong nội tâm.
Hơi thở mê loạn, môi ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, da gà trên người không nổi vì lạnh nữa, mà là vì cái chạm ẩm ướt vào từng điểm mẫn cảm.
Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đảo lộn, trung tâm đại não từ bỏ chi viện, khi ngón tay thâm nhập hoa huy*t, cô đã nghe thấy tiếng suối nguồn róc rách.
Dính nhớp, vang dội, chảy mãi không ngừng.
Hùng Húc đã thắng, đây là trận chiến của anh với chính mình.
Từ lúc Lộc Nghiên đồng ý đi ăn tối với anh, anh đã biết tối nay mình sẽ không về nhà.
Họ sôi trào dục vọng trong đêm thu lành lạnh, nhưng vì tình cảm đến quá mãnh liệt hấp tấp, áo mưa không biết nơi nao.
Hùng Húc sờ soạng trên đầu giường, nhưng chỉ sờ thấy khoảng không, liền mở ngăn kéo đầu giường ra, bàn tay to lắc lư theo đường chéo, vẫn không thấy gì.
Hai người quấn chặt lấy nhau, hơi thở gấp gáp thúc giục, tình khó dằn nổi, chìa khóa và ổ khóa đều đã sẵn sàng, nhưng thánh chỉ thông hành vẫn chưa tới.
Lỗ chân lông rịn ra giọt mồ hôi, như dính chặt bọn họ với nhau, không thể tách rời.
Hùng Húc muốn đứng dậy tìm, lại bị cô vây lại, hai tay anh đỡ ngực cô, ngón cái nhào nặn nụ hồng, dỗ dành, “Ngoan.”
Nhưng Lộc Nghiên không muốn bật đèn, cô xấu hổ, sợ mình tỉnh táo, cũng sợ phải suy nghĩ.
Cô muốn trầm luân trong bóng tối, sa đọa trong tình dục, để bản năng thống trị cơ thể, để cảm xúc xua tan lý trí.
Cô ôm chặt lấy anh, gắt gao không buông, tay Hùng Húc rơi vào khoảng mềm mại, muốn rút cũng rút không ra.
Ra không được, vào cũng chẳng xong.
Chỗ kia cọ tới cọ lui, sắp nổi lửa lên rồi, hô hấp mất khống chế, không gian xung quanh đang dần cạn kiệt oxy.
Anh bế cô lên, cả hai đều trần truồng.
Lộc Nghiên vươn tay dài ôm anh như vượn, hai chân cô leo lên thắt lưng anh, chỗ nào đó bị gió thu lùa qua, lạnh co rụt lại, nhưng chốc lát đã sáp vào than hồng nóng rực, bắt đầu cọ xát hết lần này đến lần khác.
Hùng Húc ôm cô quay người ra cửa.
Thấy anh như muốn bật đèn, cô nhẹ nhàng rên rỉ: “Không cần.”
“Không cần gì? Không cần bật đèn, không cần đeo bao, không cần làm?” Anh vừa nôn nóng, vừa buồn cười, đưa tay chạm vào công tắc, theo phản xạ bấm xuống, đèn chợt sáng lên lại bị câu “Không cần” kia dập tắt.
Lúc này bật đèn quả thực rất mất hứng.
Bóng tối là loại rượu tốt nhất, hai người đều đã quên tên họ của mình là gì, mờ mịt dắt tay nhau đến nơi này, thật sự không nên tỉnh lại.
Một tia sáng lóe lên trước mắt Lộc Nghiên, rồi phụt tắt. May quá, may quá, cô vẫn có thể giả vờ say.
Đúng, nên tiếp tục say xuống.
Say không biết trời đất là gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hùng Húc tiếp tục mò mẫm, nương theo ánh trăng mờ ảo, anh mở tủ rượu ra, tìm được cái hộp, Lộc Nghiên vừa nhìn thấy giấy thông hành, đã kích động đến co quắp bụng nhỏ, cơ bắp vòng quanh anh như thắt lại.
“Kích động thế à?” Anh khẽ gặm bờ vai đậu non, “Ở đây hay về giường?”
Anh không di chuyển mà chỉ chờ đợi, rõ ràng ngọn đuốc đã cứng đến sắp bốc cháy, mà vẫn có tâm tư trêu cô.
Lộc Nghiên biết anh đang trêu mình, có sức nói câu này thì thừa khả năng phá cửa xông vào, có vài bước chân còn muốn dỗ ngọt cô?
Cô khịt mũi, véo nhẹ vào gáy anh.
Hùng Húc thấy trêu cô rất vui, anh duỗi tay xuống, cắm một ngón tay vào, đường núi ẩm ướt đói khát gào thét trong không khí.
Cô vừa tức vừa thẹn, lại yêu chết cái vẻ này của anh, từ thời khắc này, giao lưu giữa bọn họ trở nên có tới có lui.
Cô không đáp lại mà cắn vào dái tai anh, vặn hông lên xuống trên ngón tay anh.
Vỏ trai đong đưa từng chút, tiếng rên dồn dập hòa với tiếng nước ọp ẹp tạo thành bản nhạc dâm mỹ trong không khí.
Cái lưỡi linh hoạt của Lộc Nghiên quấn chặt lấy môi răng anh, ngăn anh hỏi mấy câu xấu hổ.
Mặc dù cô rất thích, nhưng vẫn muốn ra vẻ.
Ngón tay Hùng Húc sũng nước, anh hít vào một hơi, cố gắng tỉnh táo xé bao, đeo vào, nghênh chiến.
Anh đứng đó, đẩy cô dựa vào tủ quần áo, thô bạo cày cấy. Có vài sợi tóc xoăn rối trên khuôn mặt và quấn quanh môi cô. Cô nhắm hờ mắt, đuôi mắt hình vòng cung câu hồn người, giống hồ ly tinh hút dương khí đàn ông.
Tủ quần áo bị đâm kêu vang, hai người giống như cây nhỏ đung đưa trong cơn bão, điên cuồng xoay eo, níu lấy sợi dây kết nối sinh mệnh lồi lõm của nhau.
Khi chìa khóa vào lỗ, mỗi một lực đạo đẩy mạnh, mỗi một vết răng cắn hợp, mỗi một lần trai thịt co chặt, đều nảy lên chua xót, phù hợp đến hoàn hảo, như đất đai nứt nẻ lâu ngày trong mưa, như lang thang đói khát gặp bữa đủ đầy.
Lộc Nghiên muốn khóc, cũng thật sự khóc.
Khóc từ chóp mũi ra cổ họng, cô cố gắng kìm lại, vì xấu hổ, nhưng theo sức phi nước đại của anh, cô không thở nổi, cứ nức nở không ngừng, đành gục xuống vai anh giải tỏa.
Hùng Húc cau mày, nước mắt trên vai làm bỏng da anh.
Hơi thở khe khẽ bên tai như tiếng ống thổi ồn ào.
Anh giảm tốc độ, kéo giãn khoảng cách với cô, đặt môi mình lên môi cô, “Không thoải mái à?”
Anh vừa nói vừa đặt bàn tay to lớn lên tấm lưng cong tiếp xúc hồi lâu với tủ quần áo, âu yếm dỗ dành cô, “Hửm? Có đỡ hơn chút nào không?”
Anh tưởng cô sợ lạnh.
Đôi mắt Lộc Nghiên đẫm lệ mông lung, cô cũng không tại sao mình rơi lệ, nhưng phẩm chất trên giường của anh còn ấm áp hơn cả lòng bàn tay êm ái trên lưng.
Rõ ràng ham muốn thể xác của hai người đang bành trướng nổ tung, anh vẫn sẵn sàng chậm lại vì cô.
Tốt thật đấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, lông mi sáng lấp lánh ánh sao, ướt nhẹp dụ người trìu mến. Hùng Húc là người trung tính lãnh đạm, tính cách như phân cực trên giường, hoặc là dịu dàng nhất hoặc là cuồng dã nhất.
Mà lúc này, trái tim và thằng em của anh cũng đang chia thành hai thái cực, một mềm một cứng.
Anh khẽ hôn lên mắt cô, trượt theo chiếc cổ mảnh mai, đến đầu v*, ngậm lấy, đánh vòng, liếm mút, “Thế này thì sao? Có thoải mái không?” Anh thả chậm động tác, một tay che lưng, một tay đưa xuống dưới, xoa nhẹ âm vật, hai bút cùng vẽ, Lộc Nghiên bị bắt chẹt cả hai nơi mẫn cảm, thoải mái ngả người ra sau, mái tóc xõa xuống, đung đưa qua lại theo nhịp của anh.