Bức Xướng Vi Lương

Chương 33: Cuối cùng cũng thấy được bình minh



edit: Đường Mạc Linh beta: Vịt còi & hanhmyu

Thẩm Niệm Ân ra lệnh cho tôi không được ra khỏi cửa nửa bước.

Tử Lan cười như không cười, đưa thuốc cho tôi: “Cô nương thật là có phúc mà không biết hưởng, lão gia nhà chúng tôi còn trẻ, tướng mạo tốt, lại vừa nhậm chức hơn một tháng, người đến nhà cầu hôn cũng đạp đổ cửa rồi. Ngài vốn lạnh lùng, không thấy có tình cảm với ai nên mới không nhận lời cầu hôn của người ta. Cô nương vốn nên đối tốt với ngài, sao lại cứ chống đối như thế?”.

Tôi lành lạnh liếc cô nàng: “Miệng ngươi rảnh rỗi quá thì phải, ta có thể chỉ hao sức một chút cũng khiến nó ngậm lại. Tất nhiên ta cũng có thể dùng chút thủ đoạn để ngươi khốn khổ. Nhưng nhìn thấy ngươi khó chịu, ta lại thấy thoải mái. Ngươi đoán xem, ta tống ngươi ra khỏi phủ liệu có sao không?”.

Tử Lan lập tức ngậm miệng, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Là nô tỳ lắm chuyện”.

Tôi hừ một tiếng, khoát khoát tay cho cô ta lui xuống.

Tử Lan đặt bình thuốc và bông băng lên bàn, cúi người rồi mới ra ngoài.

Thì ra cô ấy còn có thể hành lễ như vậy rồi mới ra ngoài, tôi còn tưởng cô ta sẽ xoay người bỏ đi luôn chứ?

Cho nên mới nói, có những người thực sự không thể kháng cự thói quen của mình như vậy. Mà nếu tôi có cười hiền hậu khuôn mẫu với cô nàng, chỉ sợ bản thân bị coi là nhu nhược, lại bị người dưới bắt nạt.

À, thì ra là lão tử có chết cũng muốn chết trong sĩ diện.

Cửa sổ hình như bị cành cây đập vào, kêu cái bốp một tiếng.

Mạc Thiên Lãnh thấp giọng nói: “Suỵt, đừng vì ta mà quấy rầy Phàn cô nương! Mấy ngày trước cô nương có nói với ta muốn thay đổi chỗ hoa này, vì là hoa lão gia yêu thích nên ta không dám động vào. Lần này nhân dịp lão gia nhậm chức, đem gốc cây này trồng ở phía Bắc nhà, coi như cũng hoàn thành công việc của cô nương”.

Mấy cô trồng hoa vâng dạ trả lời, lại đưa đẩy một chút rồi mới dời đi.

Tôi cười cười.

Thế nào mà tôi lại quên mất cái người này. Cũng không biết hắn có thể gây ra sóng gió gì, nếu có thể cứu tôi ra thì tốt, mà không thì cũng đỡ nhọc tôi cả ngày lo lắng cho hắn.

Lúc cơm tối, Thẩm Niệm Ân lại tới.

Tử Lan lại càng thêm sợ hãi, hầu ăn mà mặt cứ trắng bệch, thỉnh thoảng lại liếc trộm xem sắc mặt tôi.

Tôi đuổi cô nàng xuống, tự mình cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào bát cho Thẩm Niệm Ân, chờ hắn lên tiếng.

Mà hắn lại như muốn nói rồi thôi, cũng không động đũa, chỉ dùng bộ mặt trầm ngâm như ruộng úng nước chằm chằm nhìn tôi, dường như mượn ánh sáng do nến phản xạ, thêm ánh mắt như kính lúp muốn đốt vài lỗ trên mặt tôi.

Bị hắn nhìn như vậy, tôi tự nhiên ăn cũng không còn ngon, đành đặt đũa xuống, mỉm cười: “Hôm nay có suôn sẻ không?” Một câu thoại kinh điển.

Thẩm Niệm Ân vẫn nhìn tôi, ánh mắt thoắt biến từ yêu say đắm, đến khẳng định, và sau cùng là bi thương.

Tôi bị nhìn như vậy đột nhiên lòng nặng nề, hắn có ý gì, hắn quyết định muốn giết tôi, chỉ vì hắn đã dằn lòng được với các xác của Phàn Thanh Thanh này, say goodbye?

Tay tôi không khỏi run run, theo bản năng liếc ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Niệm Ân đưa tay nắm cằm tôi, ép tôi phải nhìn hắn, lạnh giọng: “Ngươi vẫn muốn chạy? Ngươi không nhớ ra ta, không có cảm giác với ta, là vì, ngươi căn bản không phải Thanh Thanh đúng không?”.

Tôi cười cười: “Từ lần đầu chúng ta gặp nhau, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi đấy thôi, ta không phải họ Phàn, tên ta là Lăng Đang. Là ngươi cứ cố chấp, biến ta thành Phàn Thanh Thanh”.

Thẩm Niệm Ân khép mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Tô là gì của ngươi?”.

Tôi nghĩ hẳn là mắt tôi sáng lên một cái, bởi ánh mắt hắn bỗng thẫm lại, giống như hai cây đao, moi tim lấy gan, cắt thịt róc xương, hắn cắn răng: “Các ngươi rốt cục có quan hệ gì?”.

Tôi chần chừ một lát: “Ta cùng hắn đang tính đến chuyện chung thân đại sự”, cũng đúng mà, nhưng cái loại tình huống này, tốt nhất không nên nói với người bị ám ảnh bởi nó thì hơn.

“Hắn đi thuyền đi Nam Dương, ta đành đợi hắn ở Thanh Đường. Vì hắn hành tung bất định, đi thuyền mặc dù mạo hiểm nhưng nhiều lợi nhuận, sợ có kẻ muốn tiếp cận hắn mà bám lấy ta nên chưa từng nói với ai, nhưng cả Khuynh Vũ và Tiều Mãn đều biết”.

Thẩm Niệm Ân cười quái dị: “Ban đầu là Lâu Vân Thiên, bây giờ lại là Diệp Tô, cả hai đều nặng tình với ngươi. Với mỗi người ngươi lại có bao nhiêu phần thân mật, rồi xem ai sẽ cứu ngươi ra?”.

Tôi nhìn hắn thăm dò: “Sao ngươi biết Diệp Tô?”, hắn tới rồi sao?

Thẩm Niệm Ân không đáp lại, càng ra sức bóp cằm tôi, hung tợn trừng mắt: “Đồ đãng phụ*! Uổng công ta bảo vệ ngươi bấy lâu, ngươi lại không có tự trọng!”, dứt lời hung hăng ấn môi xuống.

*đãng phụ: người phụ nữ lẳng lơ, phóng đãng, phóng túng, không biết giữ gìn.

Tôi kinh hãi, theo bản năng muốn cắn hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt cằm nên không thể thực hiện nổi, lại còn bị hắn tiến vào sâu hơn.

Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn cuốn lấy lưỡi của tôi không ngừng, lại vươn đến tận nơi sâu nhất trong khoang miệng, dường như muốn theo đó lôi cả cái xác của Xuân Hồng cô nương ra.

Con mẹ nó hắn là ếch hay thằn lằn mà lưỡi lại dài như thế!

Tôi ra sức đẩy hắn, cảm giác lợm lợm ở cổ họng càng lúc càng mãnh liệt, nhất thời không khống chế được nôn khan. – A? Nếu như tôi nôn ra thật, hắn không biết sẽ nghĩ gì?

Tôi còn đang tưởng tượng cảnh tượng kinh khủng ấy, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, đang chuẩn bị đón đợt hai, Thẩm Niệm Ân đã vội đẩy tôi ra. Còn tôi rầm một cái ngã xuống đất.

Tôi trợn mắt nhe răng xoa cái mông đau điếng, một lúc sau vẫn không thể cử động được.

Cái người này xuất thân nghèo khổ, các loại việc nặng nhọc đều đã làm qua, lực tay hắn và Thẩm Hồng đương nhiên không phải hạng thường. Tôi không khỏi thấy may mắn vì hắn chỉ ném tôi xuống, nếu hắn mà cũng như Thẩm Hồng cho tôi một cái tát, chỉ sợ lúc này tôi bị điếc luôn rồi.

Thẩm Niệm Ân đỏ mặt trừng tôi, giọng khàn khàn: “Chẳng phải ngươi nói ngươi không phải Thanh Thanh sao? Vậy sao ngươi… Thật là tiện nhân!”

Tôi mờ mịt: Đại ca này, tôi còn chưa nôn vào miệng huynh kia mà, sao tôi lại là tiện nhân được?

Thẩm Niệm Ân thấy tôi như vậy lại càng tức giận, đá rầm rầm vào cái ghế đáng thương: “Sao thân xác Thanh Thanh lại bị một dâm phụ như ngươi chiếm lấy cơ chứ! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, ngươi sống chỉ bôi nhọ thanh danh của Thanh Thanh mà thôi!”.

Tôi đột nhiên hiểu ra, giơ hai tay lên kêu to: “Cái này là Thanh Thanh để lại! Ta muốn thay Thanh Thanh thủ tiết vì ngươi nên mới học! Là Thanh Thanh! Là Thanh Thanh!” Chiêu thức Long Trảo Thủ nắm lấy “đứa nhỏ” này thực sự muốn hại chết tôi rồi!

Thẩm Niệm Ân nắm lấy cổ áo tôi, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nhả từng chữ: “Ngươi còn dám nói?!”, quanh người hắn lửa giận cháy bừng bừng, hình như có thể nướng được thịt tôi thì phải.

Tôi bị nướng đến đen thui, hai tay đè cổ áo cố bình tĩnh nhìn hắn: “Ta nói thật! Ngươi đi rồi, Xuân Hồng không có tiền tự chuộc thân, lại không trốn nổi, vì không muốn tiếp tục bán thân mà suýt nữa bị ma ma và nô bộc đánh chết. Là Diệp Tô thương cho nàng ấy, hỏi nàng ấy có muốn học phương pháp chỉ cần dùng tay là có thể thoả mãn khách không, nàng ấy đồng ý, cho nên mới sống được đến bây giờ”.

Nói xong lại sợ hắn hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: “Diệp Tô chỉ giúp một chút thôi. Hắn dạy chữ cho nàng, lại giúp nàng luyện chữ. Từ lúc ta học cái này, chỉ dùng với hai người. Với Diệp Tô là ta tự nguyện, còn với ngươi cũng chỉ vì Xuân Hồng thôi”, để hắn không hiểu lầm, có nói gì, có thật không cũng chẳng đáng nói nữa!

Trầm mặc…

Thẩm Niệm Ân thấp giọng sửa lại: “Là Thanh Thanh”.

Tôi vô cùng biết nghe lời: “Vì Thanh Thanh”.

Hắn chán nản ngồi dưới đất, cúi thấp đầu không nói lời nào. Trong lòng tôi cũng run rẩy không ngừng, cố gắng biến mình thành một cái bóng, hận không thể nín thở luôn cho rồi.

Trong phòng bắt đầu tối, nhưng cũng chưa thấy ai đến thắp đèn. Thẩm Niệm Ân không nói lời nào, tự nhiên tôi cũng chẳng dám mở miệng. Hai người im lặng ngồi trong bóng tối, dường như đã hoá thành tượng.

Cái mông tôi đã tê rần…

Thẩm Niệm Ân nhẹ giọng: “Thanh Thanh chết thế nào?”.

Tôi lắc đầu: “Không biết, chỉ nghe nói nàng bị Ninh ma ma ép buộc đến nghĩ không thông, tuyệt thực mà chết”.

“Nghĩ không thông?”, hắn cười mỉa, lại nhàn nhạt nói: “Là ta đã phụ nàng, thực sự không quên được…”.

Hắn thở dài thườn thượt: “Là ta phụ nàng”.

Tôi không khuyên nổi hắn, đành nói: “Không nên đau lòng vì chuyện này quá”.

Một lúc sau, tôi thực sự không nhịn được nữa, hỏi hắn: “Sao ngươi lại biết Diệp Tô? Hắn đã tới đây?”.

“Không phải, hắn chỉ đưa sổ sách tới, về Thẩm gia”, hắn loạt soạt đứng dậy, lại kéo tôi đứng lên, thắp đèn, mặt không đổi nhìn tôi: “Hắn vì ngươi mà uy hiếp ta? Hắn đúng là tai to mặt lớn, nhưng chẳng lẽ lại thực sự không biết, ta là tri châu, trong tay có năm nghìn quân phủ?”.

Tôi chỉ cười, không nói.

Ôi, tôi thật vui quá đi mất!

Tuy rằng cái việc uy hiếp đường đường quan tri châu này cũng hơi đáng lo, nhưng sao ngăn nổi cô nương ta thích thú.

Thẩm Niệm Ân nhìn tôi một lát, lại gục đầu xuống, khẽ thở dài: “Ngươi không cần khẩn trương, Diệp Tô đã phái người đến đón ngươi rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa là đến. Ngươi cứ yên tâm mà ở đây, giúp ta diễn một vở kịch cho Thẩm Hồng xem”.

“Diệp Tô phái người đến đón ta?”, tôi do dự một chút, gật đầu, “Cũng được, ngươi cứ phân phó, ta sẽ nghe theo”.

Sao Diệp Tô không tự mình đến đón tôi? Hay là hắn vẫn đang ở Nam Dương, không kịp trở về, hay đã gặp phải chuyện gì rồi?

Nhưng mà, những điều này chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Chỉ là tôi không nghĩ Diệp Tô lại đẩy tôi ra, để cho Thẩm Niệm Ân tin rằng Thẩm Hồng có mưu đồ khác. Mấy ngày trước tôi còn oán hắn vì lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức. Bây giờ nghĩ lại, hắn muốn để tôi gõ nhịp cùng năm nghìn phủ quân, thật sự là quá khó cho hắn rồi, không bằng hắn dùng kế cao minh rút củi dưới đáy nồi cho rồi.

Thẩm gia đã thua, muốn ghi lại sổ sách chi thu của Thẩm gia, tất nhiên là đã khó càng thêm khó. Hắn chỉ dùng nửa tháng đã giao cho Thẩm Niệm Ân, coi như cũng nhanh.

Tôi nghĩ như vậy, nét mặt khỏi tự động mỉm cười.

Thẩm Niệm Ân lại than: “Trước kia là ta lừa mình dối người, miệt mài theo đuổi. Bây giờ nghĩ lại, ngươi và Thanh Thanh, căn bản là hai người khác nhau. Xin lỗi, vừa rồi là ta thất thố, ta. . . Ta cũng chỉ muốn xác định lại một chút”.

Xác định lại là thế nào, xem tôi và Thanh Thanh có tài hôn giống nhau hay không sao? Ôi ôi, thật đúng là ướt át quá đi.

Tôi nháy nháy mắt, thoải mái nhìn hắn: “Những việc quái lạ này ta cũng đã trải qua, cũng rất khó tin. Huống chi ngươi từng cùng Phàn cô nương sớm chiều bên nhau, lại cùng nàng thề nguyền ước hẹn, nhất thời không thể chấp nhận được, cũng là chuyện bình thường. Nói chung, không phải ta vô duyên vô cớ chiếm thân thể của nàng”.

Thẩm Niệm Ân nhìn tôi, ý không rõ giật giật khóe miệng: “Là như vậy sao”.

Tôi hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình, nhắc nhở hắn cái này làm gì? Tôi chẳng lẽ lại sợ mình sống quá thọ hay sao? !

Hắn còn muốn nói thêm nữa, nhưng bên ngoài lại đột nhiên phát ra tiếng ầm ĩ hét hò, Thẩm Hồng trầm giọng mười phần chỉ huy: “Chặn cửa bắc! Chớ để một tên thích khách nào thoát!”

Trong lòng tôi chợt lạnh, nhìn Thẩm Niệm Ân: “Là người của Vạn Dật tướng quân! Nếu đả thương bọn họ, các ngươi cứ an ổn mà sống trên núi nửa đời còn lại đi!”

Thẩm Niệm Ân liếc tôi: “Là vì ngươi mà tới?”

Tôi lại lần nữa bị cho là kẻ không đáng tin.

Mẹ nó, các người mà thả tôi từ sớm thì những chuyện này không phải là sẽ không xảy ra hay sao!

Cho nên phụ nữ chỉ có thể gửi gắm tâm tư vào kẻ không diễn trò mà luôn cùng các nàng thâm tình vĩnh viễn không thay đổi, trong lòng hắn ngươi luôn là vị trí thứ nhất. Nếu như kẻ kia cầm trong tay sinh tử của người khác, vì nàng mà bỏ rơi các quyết sách quan trọng, thì chính nữ nhân đó làm nam nhân chịu tiếng xấu muôn đời.

Giống như Thương Trụ với vương phi Ðát Kỷ, Lý Long Cơ với Dương Ngọc Hoàn, Ngô Tam Quế với Trần Viên Viên.

Nam nhân nếu có thể vỗ ngực dũng cảm nhận sai, thì chúng tôi đã sớm từ bỏ Trái Đất, đi chinh phục dải ngân hà từ lâu rồi.

Cho nên, tôi xiên, xiên chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.