"Chủ nhiệm, em ngồi ở bàn đầu tổ một, chính là vị trí đối diện với camera, camera theo dõi rất rõ ràng. Chỉ cần kiểm tra một chút là biết có gian lận hay không." An Văn nhàn nhạt nói.
Cô nói rất đúng nhưng cũng vì đã tra xét camera nên họ mới càng chắc chắn cô gian lận. Xem xong đề bài, cô không cần nghĩ nhiều mà lập tức điền đáp án. Trừ thời gian đọc đề, lúc giải bài cô cũng không dừng lại quá lâu, ngay cả thi toán cũng thế.
"An Văn, tôi hỏi em, em cảm thấy năng lực ghi nhớ của mình thế nào?" Chủ nhiệm giáo dục lạnh giọng hỏi.
"Khá tốt ạ."
"Có thể nói, nếu làm trước một đề rồi làm lại, em sẽ không làm sai, đúng không?" Chủ nhiệm giáo dục hỏi.
"Chủ nhiệm có ý gì ạ?" An Văn hỏi.
"An Văn, có người báo cáo em đã biết trước đề thi." Giáo viên toán mở miệng nói.
"Có chứng cứ không ạ?"
"Nếu có chứng cứ thì sao có thể để em đứng đầu bảng vàng?" Chủ nhiệm giáo dục lạnh lùng nói.
Thì ra lí do chậm trễ dán bảng vàng là thế này.
"Hôm nay, chúng tôi kêu em đến đây vì muốn em giải thích vì sao lúc thi toán, em có thể trực tiếp điền đáp án mà không cần nghĩ." Giáo viên Tiếng Anh là một cô giáo dịu dàng. Thấy chủ nhiệm giáo dục quá nghiêm khắc, cô giáo hỏi cô giúp chủ nhiệm.
"Tôi nhớ rõ em đã nghỉ phép nửa tháng, vì sao vừa mới đến mấy ngày đã có thể làm bài đâu ra đấy?" Chủ nhiệm giáo dục lấy điện thoại, mở album ra. Dĩ nhiên, hắn đã chụp lại bài thi của An Văn nên chỉ vào di động, nói: "Cả bài thi của em chỉ sai đúng một câu trắc nghiệm. Đề bài cuối khó như vậy, em cũng làm đúng, thế mà lại sai một câu trắc nghiệm tổng hợp. Em thấy thế nào?"
Giáo viên Toán cũng nói: "Đề trắc nghiệm này hoàn toàn cho không điểm, cả ban chỉ có mình em làm sai. An Văn, em thành thật nói cho thầy cô biết, em có biết trước đề bài không?"
An Văn: "..."
Lúc nộp bài, cô thấy nếu đạt điểm tối đa thì cao quá nên tùy tiện sửa một đáp án trắc nghiệm, không nghĩ lại khéo chọn đúng câu tổng hợp!
"Nói cho thầy biết, em có gian lận không? Em là một đứa bé rất thông minh, cũng có tiềm lực, chỉ cần em thẳng thắn, trường học sẽ cho em đường lui, coi như không biết. Nhưng em phải nói cho tôi biết ai đã cho em xem đề." Chủ nhiệm giáo dục hỏi.
"Chủ nhiệm, không có ai cho em xem trước đề hết."
Mắt loé lên một tia nghiêm khắc, chủ nhiệm giáo dục đập bàn, tức giận nói: "Em cho rằng chúng tôi ngốc ư? Em xin nghỉ nhiều ngày như thế, vừa về trường đã đứng đầu? Không có người tiết lộ đề, chẳng lẽ do em tự làm?"
"An Văn, thầy cũng biết em là một đứa nhỏ thành thật. Em không nên làm chuyện ngớ ngẩn thế này." Giáo viên Toán nói.
"Nếu em không nói chuyện này, trường sẽ không khoan nhượng cho em nữa. Em mau gọi điện thoại mời phụ huynh của em đến đây đi." Chủ nhiệm giáo dục lạnh giọng, nói.
"Không cần gọi điện mời phụ huynh." An Văn nhàn nhạt nói.
"Em đừng tưởng thành tích tốt thì các thầy cô sẽ muốn giữ em lại! Ở Nhất Trung Đế Thành này, nếu em sai, trường hoàn toàn có thể đuổi học em! Bây giờ các thầy cô muốn che dấu cho em, em lại còn cò kè mặc cả!" Chủ nhiệm giáo dục cả giận, nói: "Mau đi gọi điện mời phụ huynh em đến!"
Giáo viên Vật lý ở bên cạnh vẫn luôn im lặng cũng nhịn không được, mở miệng.
"An Văn, chỉ cần em nói cho thầy cô người tiết lộ đề cho em, em vẫn sẽ đứng đầu bảng vàng!"