BUG Ngành Giải Trí

Chương 16: Tức tới hộc máu



Edit by Dưa & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

"Gian lận thi cử là một loại tâm lý đầu cơ trục lợi, làm suy đồi việc học tập kiểm tra, trái với nội quy trường học. Hiện tại, em lại đứng nhất nhờ gian lận, lâu rồi em sẽ không bỏ được chuyện gian lận này đâu! An Văn, em phải nghĩ kỹ lại rồi trả lời thầy cô." Vẻ mặt của cô Tiếng Anh cũng trở nên nghiêm khắc hẳn.

"Cho dù thành tích tốt, loại học sinh dựa vào cách này cũng chỉ là đồ vô dụng. Tôi sẽ trực tiếp báo với hiệu trưởng, đuổi học em dựa theo nội quy trường!" Chủ nhiệm giáo dục xua tay, nói.

"Chủ nhiệm, em nói em không gian lận, vì sao thầy lại dựa vào phỏng đoán không có chứng cứ xác thực mà muốn đuổi học em?" An Văn nhàn nhạt nói.

Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến đập bàn đứng dậy, chỉ vào An Văn, lạnh lùng nói: "Em còn dám nói mình không gian lận!"

"Chủ nhiệm, em vốn dĩ không gian lận thì có gì mà không dám nói? Chẳng lẽ thầy muốn em vì quá thông minh nên bị đuổi học sao?" An Văn nói câu tâng bốc mình, tim cũng không trật một nhịp.

Nghe xong, chủ nhiệm giáo dục dần nổi gân xanh, tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu tươi.

"An Văn, sao em lại nói chuyện với thầy chủ nhiệm như thế!" Thấy chủ nhiệm giáo dục sắp tức điên, thầy Toán nhanh chân chạy tới giảng hòa.

"Thầy, em thật sự không gian lận! Nếu không, mọi người lấy một bài thi khoa học tự nhiên cấp ba lại đây, tốt nhất là khó một chút để em thử làm một lần." An Văn nói.

"Em nói cái gì?" Chủ nhiệm giáo dục cả kinh, tiến về trước một bước, chỉ vào An Văn, nói không nên lời.

Hắn chưa từng gặp học sinh nào khẩu khí lớn như thế.

"Em nói, mọi người lấy một bài thi khoa học tự nhiên cấp ba lại đây, tốt nhất là khó một chút để em thử làm một lần" An Văn lặp lại những lời vừa nói.

"An Văn.." Cô Tiếng Anh mở miệng, muốn nói gì đó.

An Văn ngắt lời cô, nói: "Cô, nếu mọi người không tin em, em chỉ có thể tự chứng minh bản thân trong sạch."

"Được!" Chủ nhiệm giáo dục tức giận che ngực lại, nói với cô: "Nếu điểm thấp hơn 500, em lập tức cuốn gói về nhà cho tôi."

"Vậy chủ nhiệm nói xem, nếu điểm em cao hơn 500 thì sao?" An Văn hỏi.

"Nếu điểm em cao hơn 500, lão sư đây khom lưng xin lỗi em. Được rồi chứ?"

"Được rồi. Nhưng quả thật cũng không cần lắm vì người thường không ngờ được kiến thức trong đầu em nhiều thế nào nên về tình cảm, có thể tha thứ."

Giáo viên các môn bị lời này của cô dọa đến ngây ngốc.

Chủ nhiệm giáo dục: Tôi có một ngụm máu tươi ở đây nhưng không phun ra được.

"Ngày mai em sẽ tới văn phòng kiểm tra, giờ em có thể đi rồi!" Trên mặt chủ nhiệm giáo dục đầy vẻ học sinh này đã hết thuốc chữa rồi.

"Chào thầy chủ nhiệm, chào các thầy cô." An Văn ngoan ngoãn cúi chào bọn họ rồi rời khỏi văn phòng.

Trên đường về lớp, An Văn cảm thấy ánh mắt học sinh trong trường nhìn cô rất bất thường. Vừa về đến cửa lớp, cô đã nghe thấy các bạn trong lớp đang thảo luận việc cô gian lận.

"Khó trách cậu ấy vừa về trường đã đứng đầu kì thi. Thì ra là gian lận."

"Lúc đó, thấy cậu ấy làm nhanh như thế, tớ còn bội phục cơ. Không nghĩ thì ra cậu ấy đã sớm biết đề bài."

"Mấy người Canh Duệ nỗ lực như vậy lại bị một người gian lận cướp vị trí đầu bảng. Thật tiếc nuối thay cho họ."

"Ban hỏa tiễn chúng ta không thể dung tha cho loại người gian lận này."

* * *

Nghe xong, An Văn mới đi vào. Vừa rồi còn đang xúc động phẫn nộ nhưng vừa thấy An Văn bước vào, mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.

Thế này không đúng..

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên, cực kỳ đột ngột.

"Thạch Tĩnh, buổi sáng cậu còn sùng bái mượn bài người ta! Khó trách người ta không dám cho mượn! Nếu là tớ, tớ cũng sẽ chột dạ."

Người nói là nữ sinh ra mặt nói thay Thạch Tĩnh ban sáng. Cô ta tên Trâu Oánh Oánh, là cán bộ môn toán của lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.