BUG Ngành Giải Trí

Chương 7: Sở tiên sinh



Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phòng thi ở Nhất trung Đế Thành được xếp theo thành tích. An Văn đứng đầu kỳ thi nên thi phòng 1, sau cô là Ngô Vũ Phi và Thang Duệ.

An Văn cầm bài thi, nhanh chóng trả lời câu hỏi. Cô viết rất nhanh nên lúc viết xong vẫn còn lại bốn mươi phút. Kiểm tra một lần, sau đó cô rời khỏi phòng thi.

Cô lấy điện thoại và laptop trong ba lô ra, tiếp tục phân tích nhân vật Thanh Sa.

Tiết kiệm từng giây, cô phân tích và đọc nguyên tác, tưởng tượng ra ngữ điệu và tốc độ nói chuyện của Thanh Sa, phong thái giơ tay nhấc chân và khí chất.

Kiếp trước, cô thích nhất là phân tích nhân vật dù cô căn bản không thể chạm tới những nhân vật kia, chỉ có thể ở trong phòng thuê, đứng đối diện với tấm gương mà diễn từng lần một.

Ngày thi đầu tiên, An Văn thường ra khỏi phòng thi sớm hơn ba mươi phút, người trong phòng một vừa nhìn bóng lưng của cô vừa viết. Thành tích của bọn họ tốt nhưng cũng chưa từng rời phòng thi sớm. Ở lại phòng thi thêm một giây, không chừng sẽ phát hiện ra chỗ sai, lấy được thêm một điểm. Trong sự cạnh tranh kịch liệt của Nhất trung Đế Thành, một điểm hoàn toàn có thể đổi một thứ tự hoặc thăng phòng thi.

Thấy An Văn ở bên ngoài, một nữ sinh có mái tóc hơi cuộn khinh thường nói: "Làm bộ làm tịch!"

Liên tục ba ngày thi, ngày nào An Văn cũng như thế, bản thảo laptop dày cũng viết được một nửa.

Về đến nhà, cô sẽ bắt đầu nhìn gương tập luyện. Gương mặt này kết hợp với kỹ xảo của cô thật sự quá tuyệt vời.

Thỉnh thoảng, cô còn xem một chút tin tức, hiểu rõ tình trạng giới giải trí hiện nay.

Cho rằng đã chuẩn bị gần đủ rồi, An Văn lướt đến tên Sở Kỳ Sâm, nhấn gọi.

Điện thoại di động vang lên mấy tiếng, đối phương nhận máy, là giọng nam trầm thấp: "An Văn, gọi điện cho anh có chuyện gì sao?"

"Sở tiên sinh, em muốn xin anh giúp một chuyện." An Văn nói.

"Chuyện gì?"

"Theo em được biết, Sở tiên sinh đã quyên một tòa thư viện cho Nhất trung Đế Thành, rất có quyền phát ngôn ở đó. Em muốn xin anh để Nhất trung tình nguyện khởi xướng một hoạt động thực tế, nội dung hoạt động em đã gửi tin nhắn cho anh."

Điện thoại di động truyền tới thanh âm nhấn màn hình. An Văn biết Sở Kỳ Sâm đang xem tin nhắn, yên tĩnh chờ anh đáp lời.

Sau đó, Sở Kỳ Sâm nói: "Được, anh sẽ sắp xếp xong xuôi việc này."

"Cảm ơn Sở tiên sinh." An Văn nói.

"Ừm."

Sở Kỳ Sâm cúp điện thoại. Lúc đặt điện thoại lên bàn, anh hơi hoảng hốt. An Văn luôn gọi anh là Sở ca ca, sao hiện tại lại cung kính gọi là Sở tiên sinh?

Ngày thứ ba tới, An Văn tiếp nhận một chút tin tức cuối cùng của nguyên chủ. Lần này, cô ấy về nước vì Sở Kỳ Sâm. Năm nguyên chủ 15 tuổi, Sở Kỳ Sâm về thăm nhà, cô ấy vừa gặp đã yêu, biết anh về nước cũng đòi chuyển trường.

Cha An không lay chuyển được An Văn, lại không nỡ để cô ấy chịu khổ nên đã nhờ Sở Kỳ Sâm chiếu cố cô ấy, nhưng Sở Kỳ Sâm lại đối xử với cô ấy như anh trai với em gái, gần gũi nhưng lại xa cách.

Có lần, An Văn viết thư tình đặt trong túi Sở Kỳ Sâm nhưng Sở Kỳ Sâm chưa từng nhắc tới, vẫn đối đãi với cô ấy như lúc trước. An Văn cho là mình bị cự tuyệt, xấu hổ lúng túng không biết làm sao khi gặp lại Sở Kỳ Sâm.

Trong trường học, An Văn lại bị bạo lực học đường, sau đó xin nghỉ không đi học nữa.

Sở Kỳ Sâm biết cô ấy xin nghỉ nên gọi điện thoại tới hỏi. An Văn nói thân thể không khỏe, cứ thế trốn tránh nửa tháng.

Mãi đến hôm đó, sau khi dì Lưu làm xong cơm trưa, quan tâm nói với cô ấy: "Thật ra trong lòng tiên sinh có tiểu thư."

An Văn biết tâm ý của mình rõ ràng như vậy, trong lòng lập tức vừa thẹn vừa thương tâm, tới chạng vạng tối nghĩ quẩn uống thuốc ngủ tự sát.

Sở Kỳ Sâm không thể không biết tâm tư của nguyên chủ, cách làm của anh cũng không có gì là không đúng. Nguyên chủ yếu ớt như vậy, nếu xé rách mảnh giấy ngăn cách cuối cùng, có lẽ tổn thương sẽ còn lớn hơn.

Nghĩ đến đây, An Văn thở dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.