Bụi Bặm

Chương 22: 22: Đình Hóng Gió




Xin lỗi cả nhà em đã quên mọi người quá lâu ạ , chương này dài vô cùng và còn khó nữa ạ.

Nên mình cảm ơn bạn Jane đã cùng mình edit và beta nhaaa.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, mình có sai hay lỗi ở đâu thì mong cả nhà cmt để mình sửa ngay lập tức nha
- -------/////----------
Lâm Hòe Hạ ‌hoàn hồn, đã thấy mọi người đi dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội, sắp ra khỏi vườn Tây rồi.
Cô thu ánh mắt lại từ lầu gác phía trên, trong đầu ‌không tự chủ được mà nghĩ đến bản vẽ chính diện của cả tòa kiến trúc này.
Kiến trúc kiểu thời Thanh, mái nhà kiểu dáng Ngạnh Sơn*, dầm nóc có hoa văn, rui bay, phía trên lớp ngói hình bướm màu xám.

Khung xà nhà thường ‌thông lên trên, bốn phía hình trụ có entasis, ở dưới vì có trụ trống nên có thể thấy chậu mâm xôi điêu lá sen xanh mờ mờ.
* Có kiểu dáng tương tự như Huyền Sơn, nhưng hai rìa mái không nhô ra khỏi sơn tường.

Ngạnh Sơn có tường chủ yếu làm bằng gạch đá, không như Huyền Sơn có tường chủ yếu bằng gỗ.

Lúc còn rất nhỏ, cô chưa từng chú ý đến những thứ này, chỉ biết là nơi này ‌rách nát không chịu nổi, bị năm tháng cùng hỏa hoạn ăn mòn đến đổ nát thê lương, cực kỳ dọa người, giống như lúc nào cũng sẽ có ma quỷ xuất hiện.
Nhưng mà, mỗi một tòa kiến trúc, mỗi một cái sân đều‌ là tâm huyết dồn vào của vô số thợ thủ công, trải qua năm tháng tang thương, chúng đại biểu cho một thời kỳ của xã hội và hệ tư tưởng của con người, là phản ánh lịch sử, không nên bị phai mờ, bị mọi người xem nhẹ, tiêu tan trong lịch sử Trường Hà như vậy.
Dường như cô có thể hiểu được vì sao lúc trước Phương Độ rất thích tới đây‌, đều là vì muốn phục hồi cái này lại như cũ.
Phương Độ đợi cô ở đằng trước, Lâm Hòe Hạ bước nhanh ‌đến bên cạnh anh, liếc mắt: "Ước mơ thành thật rồi."
Phương Độ cười thầm: "Đúng vậy."
Anh cũng không ngờ, mơ ước lúc còn nhỏ của mình lại được anh và cô cùng nhau thực hiện.
"Em sẽ cố gắng thật tốt, giáo sư Phương." Lâm Hòe Hạ nháy mắt mấy cái với anh.
Phương Độ nghiêm mặt: "Anh nghiêm khắc lắm đấy, Tiểu Lâm."
Lâm Hòe Hạ nhịn không được trêu ghẹo: "Lời của anh cảm giác như già hơn mấy chục tuổi vậy."
Tô Khải Vinh dẫn bọn họ tại dạo qua một vòng ở nhà họ Ngô, lúc trước ông ta đã nhiều lần tới đây khảo sát, đối với mỗi con đường, mỗi ‌phòng ốc đều trân trọng.
Ngô Trạch chiếm diện tích tổng cộng hơn mười mẫu đất*, cũng không phải là bố cục trục trung tâm đối xứng thông thường.

Cửa chính ở phía Nam, từ cổng lớn ‌vào là đối diện với kiệu sảnh.

Kiệu sảnh là chỗ nghỉ ngơi của kiệu phu thời xưa.

Từ kiệu sảnh đi vào là đại sảnh tiếp khách.

Xa hơn‌ là tám căn phòng cho nữ ở trước mặt, mỗi người một sân.

Vườn hoa phía Đông là vườn hoa ban đầu, cắt một ít nối vào phòng khách.
* Mẫu: Đơn vị đo thời xưa.
Vườn hoa phía Tây là vườn hoa mới xây thêm, chiếm diện tích rộng hơn vườn hoa phía Đông, hành lang gấp khúc bao quanh, mái hiên của đình nghỉ mát tô đẹp thêm‌, cùng với vườn hoa, núi đá, dòng suối nhỏ phối hợp với nhau, con đường nhỏ cong cong tĩnh mịch.

Nối liền với vườn hoa là một tứ hợp tiểu viện, cửa của tiểu viện giáp với thư phòng.

Tiểu viện không hề đối xứng với kiến trúc, giống như đơn độc, cũng không hài hòa, nhưng lại thành thú vị khi tôn nhau lên với cảnh sắc của hoa viên, hòa hợp hết sức tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhiễm Nhiễm đến thị trấn Tô, chỗ nào ‌cũng hiếu kỳ.
"Chị Hòe Hạ, chúng ta thường hay giảng trục trung tâm đối xứng, là vì cảm thấy cái nhà này không hợp quy tắc chút nào à?"
"Là do địa hình, bên này coi trọng nhân địa chế nghi* và cả một thể cân bằng, sẽ không hoàn toàn truy cầu trong trục đối xứng." Lâm Hòe Hạ giải thích, nói: "‌Vả lại, có rất nhiều người sẽ xây thêm hoặc bởi vì các loại nguyên nhân hợp nhất chỗ ở lại, không làm đối xứng hoàn toàn.

Có khi cũng sẽ xem xét đến nhân tố phong thủy, có ít cổng lạc viện và kiến trúc ‌không nằm trên một đường thẳng, bố cục không giống với sân nhỏ ở phương bắc của chúng ta."
* Nhân địa chế nghi: vận dụng sao cho phù hợp với từng môi trường, hoàn cảnh.
"Thời tiết phía Nam ẩm ướt, kiến trúc và phong cách cũng khác với phương Bắc, trong quá trình tu sửa khu kiến trúc cần suy tính nhất chính là điều kiện địa lý, điều kiện khí hậu của địa phương, không thể một mực lặp lại phương án lúc trước.

Ánh nắng ở phía Nam nhiều, mưa cũng nhiều, kết cấu kiến trúc và vật liệu ‌cần cân nhắc đến vấn đề phòng ẩm.

Còn có dựa vào hệ thống nước và bố trí trống để hình thành chỗ thông gió, không chỉ có thể giải nhiệt mà còn có thể nâng cao độ thoải mái dễ chịu khi ở.

Có lúc, cũng không nhất định phải là kiến trúc hướng Nam Bắc."
Lâm Hòe Hạ chỉ cho cô ấy một kiến trúc phía trước, khoa tay múa chân: "Bình thường kiến trúc phía Nam sẽ áp dụng cây sam làm vật liệu phòng ẩm hiệu quả tốt hơn gỗ, ở dưới còn có thể đặt trụ‌ đá để phòng ẩm hiệu quả.

Lúc chúng ta làm phương án, cũng phải cân nhắc đến những thứ này.

Trừ cái đó ra thì kiến trúc và tỷ lệ cũng khác với phương Bắc, cần cân nhắc đến."
Chu Nhiễm Nhiễm nghe tỉnh tỉnh mê mê, tuy rằng trên lớp giáo viên đã từng nói kiến trúc Nam Bắc khác nhau, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chú ý những chi tiết này.
Cô ấy không khỏi cảm khái: "Trí tuệ của tổ tiên đúng là không tồi."
Lâm Hòe Hạ cong mắt: "Đúng vậy, vì vậy chúng ta ‌phải bảo vệ cho tốt tâm huyết của bọn họ."
"Chúng ta thường nói "tu cựu như cựu"* chính là trong quá trình giữ gìn nhất định phải cân nhắc đến nhân tố văn hóa lịch sử, cố gắng thu thập vật liệu ban đầu, công nghệ và kiểu dáng, cố gắng trở lại bộ dáng ban đầu."
* Tu cựu như cựu: Sửa chữa lại y như dáng vẻ ban đầu.
"Nhưng mà sửa chữa lại như cũ cũng không phải là làm cũ đi, kỹ thuật cũ mới và chọn lọc vật liệu ra sao cần cân nhắc cẩn thận lúc sắp thi công.

Phục hồi kiến trúc cổ không chỉ đơn giản là khôi phục lại nguyên trạng, mà càng giống phân tích, đọc hiểu xã hội đương thời và văn hóa hơn." Phương Độ ở một bên nhàn nhạt bổ sung.
Lâm Hòe Hạ gật gật đầu.
"Không chỉ như vậy, bất luận là lúc cải tạo hay là khôi phục kiến trúc cổ, phải cân nhắc đến hoàn cảnh xung quanh nó, không thể một mực nhìn nhận, không để ý đến đặc sắc và văn hóa của địa phương.

Dù cho ‌là kiến trúc phía Nam, đặc sắc và tập tục của mỗi khu vực cũng khác nhau."
"Tôi đồng ý." Tô Khải Vinh vẫn luôn ở bên cạnh nghe mấy người nói chuyện phiếm xen vào, nói: "Tôi đã đi đến nhiều nơi khác, văn hóa của những nơi đó vẫn có khác nhau rất lớn với thị trấn Tô đó.

Nếu có thể phục hồi như cũ trên cơ sở giữ lại đặc sắc văn hóa của địa phương, vậy thì không thể tốt hơn rồi."
Mấy người lại hàn huyên chút ít về vấn đề kỹ thuật, chậm rì rì ‌đã đến Tây viện Tàng Thư Các.
"Vậy tôi không quấy rầy công việc của các vị nữa.

Nếu có cần cái gì thì bảo Tiểu Đường nói cho tôi biết." Tô Khải Vinh tạm biệt bọn họ.
Đang nói, Lâm Hòe Hạ phát hiện ở chỗ núi đá có một cái đầu nhỏ đang ẩn núp.
Cậu bé nhút nhát nhìn bọn họ, nhận ra ánh mắt của Lâm Hòe Hạ, nó quay đầu bỏ chạy.
"Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, cậu bé bị vấp hòn đá, trượt chân, nó "A..." một tiếng, khóe mắt ứa ra nước mắt.
Lâm Hòe Hạ chạy tới, đỡ cậu bé dậy khỏi mặt đất‌, đầu gối cậu nhóc bị tảng đá cứa qua, đỏ lên một vùng, chảy ra tơ máu chằng chịt.
"Tảng đá khuất mắt bên này rất nhiều, đừng sợ rồi chạy."
Cậu nhóc "Ưm" một tiếng.
"Bên cạnh cái này rất nguy hiểm, em vào bằng cách nào?"
Tô Khải Vinh và những người khác cũng chạy tới, nghiêm nghị quát lớn.
Lúc bọn họ đến, Tô Khải Vinh đặc biệt thay khóa ở cửa chính, theo lý không phải nhân viên thì không thể vào.

Cậu nhóc hiển nhiên bị ông ta dọa, tội nghiệp nhìn Tô Khải Vinh, không biết làm sao.
Lâm Hòe Hạ ấm giọng giải thích: "Bên này có một cái cửa nhỏ, dây xích đã gỉ sét, thằng nhóc này có thể đẩy vào."
Cô không quá quan tâm cậu nhóc vào bằng cách nào, ngược lại ‌nhìn miệng vết thương trên đùi thằng bé, giọng nói dịu đi vài phần: "Có đau không?"
Tiểu nam hài khóe mắt chứa đựng nước mắt, khẽ gật đầu một cái.
Tô Khải Vinh có chút kinh ngạc sao Lâm Hòe Hạ lại biết chuyện cửa nhỏ, anh ta gọi nhân viên công tác đi kiểm tra cửa nhỏ mà Lâm Hòe Hạ nói, ‌‌ nói với cô: "Văn phòng có nước sạch và hòm thuốc, đi xử lý miệng vết thương trước đi."
Lâm Hòe Hạ gật gật đầu, hỏi cậu nhóc: "Tự đi được không?"
"Được ạ." Cậu nhóc lên tiếng, mượn lực của Lâm Hòe Hạ đứng lên.

Đau đớn ở miệng vết thương kéo tới, nó hít sâu một hơi, mạnh mẽ cắn chặt răng.
Lâm Hòe Hạ gặp anh toàn thân dùng sức, từng chút cà thọt đi hai bước, có chút lo lắng: "Chị bế em đi."
"Em nặng lắm." Cậu bé nhút nhát lắc đầu.
"Để anh." Phương Độ đi bên cạnh hai người nhàn nhạt nói.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: "Lên đi."
Cậu nhóc vẫn có chút do dự, ngẩng đầu nhìn Lâm Hòe Hạ.

Lâm Hòe Hạ cong mắt: "Để chú bế em đi đi."
Được sự đồng ý của cô, cậu bé ôm cổ Phương Độ, làm cho anh đem mình ôm ‌ đến.
Phương Độ bế cậu nhóc, đứng lên.
"Chú? Chị?"
Lâm Hòe Hạ càng vui vẻ: "Đúng vậy, có ý kiến gì?"
Phương Độ khẽ cười một tiếng: "Không có."
Hai người đi rất chậm, Lâm Hòe Hạ sợ Phương Độ đụng phải miệng vết thương của cậu nhóc, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ cậu nhóc bên người bọn họ.
Mấy người Chu Nhiễm Nhiễm đi bên cạnh hai người, Chu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói với Chương Gia Mẫn bên cạnh: "Cô nhìn chị Hòe Hạ với giáo sư Phương giống một cặp không kìa."
"Chẳng lẽ lại chỉ giống thôi sao, căn bản chính là một cặp mà!" Chương Gia Mẫn trực tiếp dập đầu CP: "Hai người bọn họ xứng quá đi!"
"Xứng cái rắm." Phương Phong đi theo hai người nghe cuộc nói chuyện của các cô, khinh thường xùy một tiếng: "Căn bản chính là nhân mô cẩu dạng* ngụy quân tử, các cô không nhìn ra anh ta có mưu đồ làm loạn với Lâm Công à?"
[4] Nhân mô cẩu dạng - 人模狗样: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém (Nguồn: https://nongxuelanshui.wordpress.com).
Chu Nhiễm Nhiễm liếc anh ta, âm dương quái khí* chế nhạo: "Anh thì có mưu đồ tốt với Lâm Công chắc?"
[5] m dương quái khí - 阴阳怪气: Tính cách bí ẩn, mơ hồ khó nắm bắt/ Lập dị, kì quặc, bất cần đạo lý (Nguồn: https://nongxuelanshui.wordpress.com).
Phương Phong bị cô làm nghẹn, bất mãn nói: "Vậy thì có thể giống nhau sao? Anh ta và Lâm Công mới quen biết vài ngày liền tiếp cận gần như vậy? Mấy cô gái nhỏ như các cô cũng chỉ biết thấy vẻ ngoài, ai biết anh ta là người thế nào ở nước ngoài."
"Anh rõ nhất." Chu Nhiễm Nhiễm nói móc: "Tôi thấy chính là chị Hòe Hạ chướng mắt anh, anh hâm mộ ghen ghét."
"Cô..." Phương Phong hừ lạnh: "Các cô có hiểu rõ đàn ông hơn tôi không? Chờ xem đi."
Hai người trực tiếp đem anh ta thành bức bình phong, ghé vào một bên dập đầu CP mãnh liệt.
"Chị Hòe Hạ thật là dịu dàng, cũng giỏi nữa, thật xứng đôi với giáo sư Phương mà."
"Cô xem ánh mắt kia của giáo sư Phương đi, cưng chiều chết mất."
"Thật đó, cô nói xem lần công tác này, có phải hai người sẽ thành đôi không?"
"Vậy chị Hòe Hạ có đi nước Mĩ với giáo sư Phương không? Huhu, tôi sẽ nhớ chị ấy lắm!"
"Không phải để giáo sư Phương ở lại là xong rồi sao? Lâm Công của chúng ta không xứng sao?"
"Phải đấy phải đấy, sinh một trai một gái, nhất định sẽ giống bố mẹ, cực kỳ đáng yêu!"
Phương Phong nghe hai người đã sắp xếp xong chuyện "chung thân đại sự" của Lâm Hòe Hạ và Phương Độ, im lặng: "Này này, hai người có nghe thấy lời tôi nói không đấy?"
"Câm miệng!" Chu Nhiễm Nhiễm và Chương Gia Mẫn.
...
Hai người đi đằng trước lại không biết mình đã có một trai một gái, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Lâm Hòe Hạ đặt hết sự chú ý ‌lên cậu nhóc, cô hỏi thằng bé: "Em tên là gì?"
Cậu bé đáp: "Lương Hoài Sinh."
Lâm Hòe Hạ lại hỏi: "Em chạy vào đây làm gì?"
"Ta muốn nhìn các ngươi một chút tại làm ‌ này."
Lâm Hòe Hạ nói: "Bọn chị đang làm việc, không thể tùy tiện vào đâu, rất nguy hiểm."
Lương Hoài Sinh ngửa cổ nhìn hai người: "Các chị muốn dỡ chỗ này xuống sao?"
Lâm Hòe Hạ và Phương Độ liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Hòe Hạ: "Em nghe ai nói à?"
Lương Hoài Sinh: "Lớn ‌‌thế này cũng bị dỡ xuống rồi."
"Chỗ này sẽ không bị dỡ xuống đâu.

Bọn chị muốn khôi phục lại bộ dáng ban đầu của nơi đây." Lâm Hòe Hạ kiên nhẫn giải thích.
"Thật ạ?"
"Không lừa em đâu." Lâm Hòe Hạ liếc Phương Độ: "Chú này còn mong‌ nơi này có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia hơn cả em cơ."
Lương Hoài Sinh thăm dò nhìn Phương Độ.
Rõ ràng mình nặng như vậy, chú ấy bế mình không có một câu câu oán hận nào, ‌vả lại nhìn qua rất dịu dàng hiền hòa, không giống người sẽ lừa mình.
Lương Hoài Sinh ôm chặt cổ Phương Độ, kê cằm trên vai của anh, nhỏ giọng nói với Lâm Hòe Hạ: "Chị, cái này ‌là ta, chị nhất định phải nói lời nói giữ lời."
"Chị nói lời giữ lời, cái này‌ cũng là chị và chú đó."
Phương Độ nghe cô nói như vậy thì hơi ngẩn ra.
Đến Tàng Thư Các, Đường Lị Lị mang hòm thuốc đến.
Phương Độ đặt Lương Hoài Sinh lên bàn làm việc, Lâm Hòe Hạ lấy thuốc trong hòm ra.

Cô cúi người, giúp Lương Hoài Sinh làm sạch sẽ miệng vết thương, lại lấy bông tẩm nước thuốc nhẹ nhàng lau miệng vết thương của cậu bé.
Lương Hoài Sinh "A" một tiếng, cắn chặt răng.
"Đau lắm sao?"
"Không đau ạ." Lương Hoài Sinh ra sức lắc đầu: "Em là nam tử hán, chút này không tính là gì!"
Lâm Hoè Hạ nở nụ cười, động tác cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Xử lí xong vết thương cho Lương Hoài Sinh, cô ngẩng đầu lên liền thấy Phương Độ đang nhìn mình đến phát ngốc.

Lâm Hoè Hạ buồn cười hỏi: "Anh thất thần cái gì đó?"
Phương Độ thu lại ánh mắt, che miệng ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."
Anh vứt miếng bông tẩm nước thuốc dùm Lâm Hoè Hạ rồi sắp xếp lại những đồ vật kia.
Lâm Hoè Hạ hỏi Lương Hoài Sinh: "Em có nhớ số điện thoại của người nhà không? Để chị gọi cho họ tới đón em về nhà."
Lương Hoài Sinh nghe tới "Người nhà", thì gục mặt xuống, ủ rũ lắc đầu: "Bà nội em không có điện thoại ạ.

Nhà em cách đây không xa, em tự mình đi về được."
Lâm Hoè Hạ nghe vậy thì giật mình: "Trong nhà chỉ có em và bà thôi sao?"
Lương Hoài Sinh gật đầu.
Lâm Hoè Hạ bỗng nhiên nhớ đến ngày còn nhỏ cũng chỉ có mình và bà nội nương tựa lẫn nhau mà sống, vẻ mặt lại càng trìu mến hơn: "Sau này không được tự mình chạy lung tung làm bà nội lo lắng, nhớ chưa?"
Lương Hoài Sinh ngoan ngoãn đồng ý.
Dừng một chút, cậu bé lại giải thích: "Bà nội biết em tới đây.

Bà cũng sợ nơi này sẽ bị phá dỡ, nên kêu em tới xem."
Lâm Hoè Hạ xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Em về nhà bảo với bà nội rằng hãy yên tâm, nơi này sẽ không bị phá dỡ đâu.

Nhà chị cũng ở ngõ Bình Đường, nên chị cũng không muốn nơi này sẽ bị phá bỏ."
Câu sau cùng là Lâm Hoè Hạ dùng giọng thị trấn Tô để nói.

Lương Hoài Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoè Hạ: "Chị cũng ở đây sao?"
"Hồi nhỏ chị sống ở đây, bây giờ thì không." Lâm Hoè Hạ nói: "Nhưng em hãy yên tâm, chị cũng giống như em đều hy vọng có thể bảo vệ nơi này thật tốt."
Nghe cô nói vậy, Lương Hoài Sinh hoàn toàn yên tâm, nhìn cô gật gật đầu.
Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến một trận la hét ầm ĩ, mọi người liền nhìn ra cửa sổ chạm khắc hoa.
Trong chốc lát, một nhân viên công tác đã mang một cậu bé đi vào.
Cậu bé kia khoảng tầm mười mấy tuổi, không lớn hơn Lương Hoài Sinh là bao, cao hơn Lương Hoài Sinh nửa cái đầu, gầy như que củi, nhưng đôi mắt kia lại sắc bén như chim ưng.
Cậu nhóc hung dữ nhìn chằm chằm người trong phòng, dường như có thể dùng ánh mắt mà đem mọi người ăn tươi nuốt sống vậy.
Cậu nhóc thấy mấy người vây quanh Lương Hoài Sinh, khoé mắt Lương Hoài Sinh còn đang ứa lệ, ngay lập tức hùng hổ chất vấn: "Các người đã làm gì em tôi?!"
Lâm Hoè Hạ quay đầu hỏi Lương Hoài Sinh: "Cậu ấy là anh trai em sao?"
Lương Hoài Sinh nhút nhát sợ sệt gật đầu: "Anh trai, con nhà dì em ạ."
Cậu từ bàn làm việc nhảy xuống đất, đi tới bên cậu nhóc kia.

Lương Hoài Sinh giữ lấy tay cậu nhóc, ngửa đầu lên nói: "Anh ơi, chị này tới đây để sửa chữa lại nơi này như ban đầu đấy."
Cậu nhóc kia mắng cậu: "Ai nói em cũng tin à! Không phải đã dặn em không được nói chuyện với người lạ rồi hay sao?"
Cậu nhóc hung dữ trừng mắt với Lâm Hoè Hạ, một câu cảm ơn cũng không nói, trực tiếp kéo Lương Hoài Sinh rời đi.
"Cái thằng bé này, thật là không lễ phép."
Bên cạnh có người thấy bất mãn mà mắng.
Hai cậu bé đi rồi, Tô Khải Vinh liền đi qua giải thích cho Lâm Hoè Hạ: "Thằng bé này trước đây tôi đã từng gặp qua.

Nó tên là Hàng Tử Miểu, cả nhà nó đều sống tại khu phố cũ.

Người nhà nó sợ nhà họ sẽ bị phá dỡ nên vẫn luôn không dọn đi.

Chú của nó lại là một tên lưu manh vô lại, thường xuyên kích động cảm xúc của hàng xóm láng giềng, làm cho bọn họ nghĩ rằng chúng ta muốn phá dỡ nơi này.

Đứa nhỏ này chắc là nghe thấy anh ta nói vậy, cho nên mới không tin tưởng chúng ta."
"Còn Lương Hoài Sinh thì sao?" Lâm Hoè Hạ hỏi.
Tô Khải Vinh nói: "Nhà Lương Hoài Sinh ở bên cạnh nhà họ Ngô, miếng đất nhà họ đang ở trước đây là một phần của nhà họ Ngô, tổ tiên nhà họ làm trong nhà họ Ngô, sau khi nhà họ Ngô xảy ra chuyện kia liền đem mảnh đất kia phân cho những hộ gia đình không có chỗ ở, những người đó đều mang ơn nhà họ Ngô, cho nên nhà Lương Hoài Sinh vẫn luôn nhớ đến phần ân tình này, không muốn nơi này bị phá dỡ."
Lâm Hoè Hạ như suy nghĩ đến gì đó, gật đầu: "Tình huống ông vừa nói, trước đây chúng tôi cũng gặp qua.

Nhất là trong thời điểm bảo vệ toà nhà dân cư hay sửa chữa, ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của những người dân địa phương, một vài người không hiểu thì rất dễ xảy ra hiểu lầm."
Tô Khải Vinh thở dài sâu xa: "Bây giờ có rất nhiều người cực kì bạc nhược với ý thức giữ gìn kiến trúc, cũng không quan tâm đến những thứ này.

Chỉ cảm thấy cô sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người ta thì không thể làm.

Không phải là chúng ta muốn thay đổi nơi đây cho tốt, làm cho nhà ở thoải mái dễ chịu hay sao?"
Lâm Hòe Hạ rất hiểu tâm tư của ông ta: "Tôi và ông suy nghĩ giống nhau.

Từ nhỏ tôi đã ở bên này, tôi muốn sửa chữa lại nơi đây thật tốt."
Tô Khải Vinh có chút kinh ngạc ‌nhìn Lâm Hòe Hạ liếc, dáng vẻ tươi cười: "Thảm nào.

Đã ‌ như vậy, tôi yên tâm giao hạng mục này cho các cô rồi."
Lâm Hòe Hạ cười cười: "Chủ nhiệm Tô yên tâm giao hạng mục cho chúng tôi là tốt rồi.

Cho dù không phải tôi dẫn dắt đội, đồng nghiệp của tôi sẽ cùng cố gắng hết sức để làm tốt hạng mục này.

Xin hãy yên tâm về tính chuyên nghiệp của chúng tôi."
Tô Khải Vinh: "Tôi tin tưởng các cô.

Các cô chỉ cần chịu trách nhiệm trên chữ chuyên nghiệp là được rồi, còn dư lại thì chúng tôi giải quyết.

Tôi rất đồng ý với lý lẽ mà cô nói, sau này phải dựa vào các cô rồi."
Lâm Hòe Hạ ngổn ngang, nhẹ gật đầu: "Yên tâm."
Một ‌hạng mục thành công tuyệt đối không phải chỉ một người, mà là kết quả của sự cố gắng hợp tác.

Nhìn thấy Tô Khải Vinh ủng hộ bọn cô như vậy, Lâm Hòe Hạ cực kỳ yên lòng.
Nhất định phải làm tốt hạng mục này.
———
Bận hết một ngày thăm dò công việc, ‌là buổi tối.
Ăn cơm tối xong, mọi người về‌ phòng nghỉ ngơi.
Lâm Hòe Hạ chỉnh sửa xong tài liệu trên tay, cảm thấy buổi tối ăn hơi nhiều nên muốn ra cửa đi tản bộ.
"Nhiễm Nhiễm, ra ngoài đi dạo với chị không?" ‌Thu dọn xong tài liệu trên bàn, quay đầu nhìn Chu Nhiễm Nhiễm nằm lì trên giường chơi điện thoại.
Chu Nhiễm Nhiễm ‌vẫn luôn nói muốn đi chơi ở bên này, vừa vặn sắc trời còn sớm, Lâm Hòe Hạ định đưa cô ấy đến con phố buôn bán bên kia chơi.
Kết quả vừa quay đầu, Chu Nhiễm Nhiễm ‌‌đã ngủ rồi.
Đúng là ngày hôm nay rất bận, Lâm Hòe Hạ nhìn bộ dáng ngủ ngáy to, buồn cười ‌lắc đầu, giúp cô ấy đắp kín chăn.
Lâm Hòe Hạ không đánh thức‌, khoác thêm áo ngoài, đến gõ cửa phòng Phương Độ.
"Muốn đi ra ngoài một chút không?" Lâm Hòe Hạ ‌.
Phương Độ hơi suy nghĩ, nắm cằm nói: "Được, để anh xuống."
Anh tránh nửa người ra, giữ cửa để ít khoảng trống: "Muốn vào không?"
"Được không?"
"Vì sao không được?" Phương Độ hỏi ngược lại.
Lâm Hòe Hạ chắp tay sau lưng, bước đi thong thả ‌vào phòng của anh, ‌như kiểu lãnh đạo đi thị sát.

Căn phòng chỉ có một mình anh ở, rất sạch sẽ, ngay cả vali anh cũng đã thu dọn xong để trong góc, chỉ có máy tính đặt trên bàn và một vài quyển sổ‌.
Phải biết rằng, phòng của Lâm Hòe Hạ và Chu Nhiễm Nhiễm cũng không sạch sẽ như vậy.
Vali của hai người tùy tiện mở ra đặt ở trên mặt đất, Chu Nhiễm Nhiễm vứt quần áo thay ra để tắm và đồ trang điểm khắp nơi.
"Vì sao chỉ có anh có thể ở một mình chứ?" Lâm Hòe Hạ ra vẻ bất mãn.
Phương Độ cầm một bộ quần áo trong tủ ra, cười nói: "Bởi vì anh chỉ có một mình thôi."
Anh cầm áo khoác mặc lên: "Nếu em muốn ở một mình, anh có thể nhường căn phòng này cho em."
"Vậy còn anh?" Lâm Hòe Hạ chớp mắt mấy cái.
"Anh sang một phòng khác là được rồi."
Lâm Hòe Hạ cong mắt: "Trêu anh đấy, em không thèm ở một mình đâu.

Buổi tối sợ lắm."

Cô nhìn nhìn tùy tiện xung quanh, ánh mắt xéo qua nhìn đến cuốn sổ mở ra trên bàn, phía trên đã viết được một nửa, bên cạnh là một bản vẽ mặt phẳng Ngô trạch.
"Cái này là...?"
"Tiện tay ghi đại thôi." Phương Độ sửa sang lại ‌cổ áo, ánh mắt thuận theo nhìn qua.
Lâm Hòe Hạ‌: "Em có thể xem không?"
"Đương nhiên."
Được sự đồng ý của anh, Lâm Hòe Hạ nhặt cuốn sổ trên bàn, tùy ý mở ra.
Phía trên đều là ít kiến trúc vẽ tay, có kiến trúc kiểu Trung, còn có kiến trúc kiểu Tây.

Có một ít là kết cấu tổng thể, có chút là bộ phận cấu thành, hoặc là một bản vẽ mặt phẳng của cả kiến trúc, bên cạnh đều ghi chú số liệu và giải thích.
Chữ của anh dễ đọc hơn trước kia rất nhiều, bất kể là đánh dấu chữ Tiếng Anh hay là chữ Trung, đều ngay ngắn gọn gàng, đầu bút lông mạnh mẽ.
Lâm Hòe Hạ nhìn kỹ vài trang.
"Tranh của anh vẽ càng ngày càng đẹp đó." Lâm Hòe Hạ trêu ghẹo nói.
Phương Độ liếc sang, có chút bất đắc dĩ ‌cười cười.
Tay nghề vẽ của Lâm Hòe Hạ là do Phương Độ dạy.

Nhưng dạy dỗ đồ đệ chết đói sư phụ, Lâm Hòe Hạ lộ ra có ‌thiên phú trong mỹ thuật hơn anh, nhanh chóng vẽ đẹp hơn cả anh.
Sau này, ngược lại biến thành Lâm Hòe Hạ giúp anh sửa lại bản vẽ.
Trước mặt người vô cùng có thiên phú trong hội họa, Phương Độ vẫn cho rằng Lâm Hòe Hạ sẽ đi học vẽ ‌tranh sơn dầu chuyên nghiệp mà cô muốn học nhất.
Lật sắp hết, Lâm Hòe Hạ lật ‌sang trang cuối cùng, thuận tay bổ sung hết vào ghi chép anh đã viết được một nửa, khép lại đặt vào vị trí cũ.
"Sửa soạn xong chưa?"
Phương Độ lên tiếng, ngược lại ‌nói: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi đại chỗ nào một chút nhỉ?" Lâm Hòe Hạ nghiêng đầu suy nghĩ: "Anh có muốn đến chỗ nào ‌‌không?"
Phương Độ trầm tư một lát, cong mắt lên: "Anh muốn đi đến một nơi."
Ra khỏi nhà khách, đêm lạnh như nước, chỉ có một vầng trăng khuyết lành lạnh treo ở trên màn trời giống như satanh.
Lâm Hòe Hạ đi theo sau lưng Phương Độ, hiếu kỳ‌‌ hỏi: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu thế?"
Phương Độ không nói cho ‌cô biết, cố làm ra vẻ thần bí: "Đến nơi rồi biết."
Thấy anh không muốn nói, Lâm Hòe Hạ hừ một tiếng.
Anh không nói, ‌cô còn lâu mới muốn biết.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện công việc.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Hòe Hạ nhìn thấy núi xanh cách đó không xa.
Mắt cô sáng rực lên: "Chúng ta đi tới đó à?"
Phương Độ ẩn chứa ý cười.
Ngọn núi kia không cao, là núi hoang dã phụ cận, bình thường cực ít người tới đây.
Trên núi có một cái đình hóng gió đã nhiều năm không tu sửa, ẩn nấp giữa bóng cây xanh râm mát, hầu như không có ai biết chỗ đó.

Chỗ đó là khi Lâm Hòe Hạ còn bé vô tình phát hiện‌‌, mặc dù ‌đình hóng gió đã cũ nát, không cách nào cho người ta nghỉ ngơi được nữa, nhưng phong cảnh nơi đó rất đẹp, có thể nhìn thấy hầu như cả thị trấn Tô.
Lúc ấu thơ, cô và Phương Độ không ít lần chạy tới đây chơi.
"Em còn nhớ đường đi như thế nào không?" Phương Độ cười.
Con đường trên núi dốc đứng gập ghềnh, đình hóng gió này rất khó tìm, bằng không ‌thì Lâm Hòe Hạ ‌cũng sẽ không cho rằng chỗ đó là bí mật nhỏ của mình‌.
Từ nhỏ, cảm giác phương hướng của Lâm Hòe Hạ đã không tốt, rất dễ lạc đường.
Cô‌ cảm thấy Phương Độ cố ý cười nhạo mình, bất mãn nói: "Em nhớ kỹ lắm đấy! Em có thể tìm được chỗ đó đấy."
‌Cô nhảy một bước lên phía trước, cực kỳ tự tin: "Đi theo em!"
Hai người cùng đi lên núi.
Đường núi gập ghềnh, những thềm đá do người xưa tạo nên đã lâu năm không tu sửa, có rất nhiều chỗ bị nứt gãy, không dễ leo lên.
Đi theo thềm đá một lát, liền xuất hiện ngã rẽ.
Lâm Hòe Hạ không chút do dự chọn một bên, tràn đầy tự tin nói với Phương Độ: "Em ở đây nhiều năm hơn anh, sao có thể không nhớ rõ đường chứ.

Ngược lại là anh đó, chắc chắn không nhớ đi như thế nào."
Phương Độ cười nhưng không nói gì.
Đi một lát, hai người thấy một sườn đồi.
Lâm Hòe Hạ lặng yên, nơi này và chỗ trong trí nhớ hoàn toàn khác nhau.

‌Cô dẫm lên hòn đá chặn đường bò lên cao một chút, phía trước trống trơn, hiện ra không có con đường nào khác.
Nơi đây căn bản không thể thông đến cái đình nghỉ mát kia.
Lâm Hòe Hạ giật mình‌, kinh ngạc ‌há to miệng, không biết tình huống như thế nào.
Cuối cùng Phương Độ không nhịn được, cười nói: "Vừa mới bắt đầu em đã đi nhầm rồi."
"..." Lâm Hòe Hạ tức giận: "Vì sao không nói cho em biết sớm một chút?"
Phương Độ vô tội ‌nhún nhún vai với cô, dường như đang nói "Là em nói em nhớ kỹ đường, anh mới không dám nói cho em".
Lâm Hòe Hạ trừng mắt nhìn anh, cố gắng lấy lại mặt mũi cho mình: "Lâu như vậy không đến nên em mới nhớ lầm.

Chắc chắn anh không nhớ rõ."
Phương Độ vẫn cười mà không nói.
Tính chế giễu rất mạnh.
Lâm Hòe Hạ hừ nhẹ một tiếng, thị uy giống như hất cằm về phía anh.
Cô‌ cũng không tin anh có thể nhớ kỹ đường.
Lâm Hòe Hạ cúi người, chuẩn bị xuống hòn đá.
Cô‌ vừa mới bò lên rất cao, một tay vịn lấy mép hòn đá, hơi hơi cong người lên con.

Hòn đá gập ghềnh, cô‌ bắt đầu do dự nên lấy tư thế gì để nhảy xuống hòn đá.
Đột nhiên, trước mặt có một bàn tay với đến.
Lâm Hòe Hạ ngẩng đầu, Phương Độ trước mặt ẩn chứa ý cười, hếch cằm xuống mặt đất ý bảo cô nương cánh tay mình mà nhảy xuống.
Lâm Hòe Hạ dừng một chút, cuối cùng vẫn là nắm lấy tay anh, tay kia đỡ lấy cánh tay của anh, nhảy xuống từ hòn đá cao.
Miễn cưỡng đứng vững, mặt Lâm Hòe Hạ nóng lên buông anh ra, nhẹ giọng nói cám ơn.
Phương Độ thu tay, cười khẽ, nói: "Đi theo anh."
Lâm Hòe Hạ gật gật đầu, thấy anh giúp đỡ mình nên tạm thời "Đình chiến" với anh.
Hai người thuận theo đường cũ trở lại.
Sắc trời dần dần tối xuống, trên núi không có đèn đường, cả một vùng đen kịt.

‌ Phương Độ mở ra đèn pin điện thoại ra, soi sáng đường xuống núi.
Lâm Hòe Hạ đi theo phía sau anh, không khỏi thả chậm bước chân.
Sau khi học thì dần dần không thấy rõ vật trong bóng tối, có chút bệnh quáng gà, chỉ là không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nên cũng không để trong lòng.
Trong thành thị đèn đuốc‌ sáng trưng, ‌cực ít khi gặp tình huống sờ soạng khua mò.
Nhưng lúc này trên núi đen sì một vùng, đường xuống núi‌ dốc đứng, chỉ dựa vào chút ánh sáng ở đèn thì vẫn không thấy rõ.
Tối như thế này, cảm giác trong bóng tối không giống như người bình thường.

Dù cho con người ở trong đêm tối, chỉ cần có một chút xíu ánh sáng, thị lực của người bình thường lập tức có thể phân biệt ra vẻ trống trải và có vật thể ‌.

Nhưng mà ‌trong mắt cô, chút ánh sáng ấy không có ý nghĩa, tất cả khung cảnh tập hợp hết vào tầm mắt, tạo thành một vùng bóng tối vô tận.

Trước mắt chỉ còn một lại màn đen trống rỗng, ‌chỉ có thể thăm dò từng chút một, cẩn thận từng li từng tí ‌xuống núi.
Phương Độ ngay từ đầu đã không chú ý, chậm rãi đi về mấy ‌bậc thang phía trước.
Phía trước có mấy thềm đá nứt ra, anh ‌quá mức, muốn gọi Lâm Hòe Hạ cẩn thận một chút, lại phát hiện cô đang‌ nghiêm túc ‌nhìn đường dưới chân, mỗi bước đi được đều cẩn thận từng li từng tí.
Lâm Hòe Hạ cũng không chú ý tới Phương Độ dừng lại, hết sức tập trung nhìn đường dưới chân.
Phương Độ trầm mặc‌ quan sát hành động của cô, hơi nhíu lông mày, đi đến bên cạnh cô, giúp chiếu sáng đường dưới chân.
Chợt ‌xuất hiện ánh đèn làm cho Lâm Hòe Hạ sợ run lên vài giây mới phản ứng lại, ‌ngẩng đầu thì thấy Phương Độ bên cạnh.
Phương Độ vươn tay về phía cô, nói khẽ: "Vịn vào anh đi."
Anh không nói gì thêm.
Lâm Hòe Hạ do dự một chút, cho rằng giờ phút này không phải là lúc rụt rè.

‌ Cô nói cảm ơn rồi nắm lấy tay Phương Độ.
Cảm xúc mềm mại lạnh buốt truyền đến từ lòng bàn tay, mới đầu Phương Độ giật mình, rồi sau đó không khỏi cười khẽ một tiếng.
Lâm Hòe Hạ nhíu lông mày lại: "Sao vậy?"

Dừng lại một chút, Phương Độ nói: "Anh bảo em vịn vào cánh tay anh, không phải bàn tay."
Khuôn mặt Lâm Hòe Hạ thoáng cái đỏ lên.
Cô‌ vừa mới vịn tay của anh đi xuống sườn đồi, vì vậy nhìn anh vươn tay về phía bản thân, vô thức hiểu lầm anh là muốn cô nắm tay của anh.
Cô‌ mới chỉ là mượn lực, đỡ một cái thì không có gì.

Nhưng bây giờ chẳng phải là muốn nắm tay đi thẳng lên núi sao?
...!Lại còn là ‌cô chủ động nữa chứ.
Lâm Hòe Hạ bất mãn nhìn anh một cách nguy hiểm, dường như đổ hết trách nhiệm trốn tránh cho anh cũng không lộ ra vẻ lúng túng: "Vậy sao anh không nói rõ ràng, còn vươn lòng bàn tay vươn làm gì?"
‌Cô bối rối ‌rút tay của mình, lại bị Phương Độ giữ lại.
Phương Độ nắm tay cô, nhẹ nhàng cười nói: "Cứ như vậy đi."
Mặt Lâm Hòe Hạ đỏ lên, ấp úng ‌"Ừm" một tiếng.
Thềm đá không rộng, chưa đủ chỗ cho hai người đứng.

Phương Độ đứng ở ‌phía trước cách một thềm, giúp soi sáng đường phía trước.
Anh đi rất chậm, từ từ bước từng bước theo cô, tận lực để ánh sáng mỏng manh rọi về phía cô để cho cô nhìn thấy đường đi.
Hai người cứ nắm tay nhau đi như vậy, chậm rì rì mà quay lại chỗ ngã rẽ vừa rồi.
Đình hóng gió còn cách chỗ này một đoạn nữa, Phương Độ sợ trời lại tối thêm, Lâm Hoè Hạ lại càng nhìn không rõ được đường, liền đề nghị: "Hay là chúng ta đi về đi?"
Lâm Hoè Hạ nghĩ nghĩ, đã ở đây từ nãy đến giờ rồi, nếu không tới đó thì quá đáng tiếc.
Cô nhìn Phương Độ lắc đầu: "Đã đi đến đây rồi, em muốn đi lên đó nhìn xem."
Phương Độ không lay chuyển được cô, đành đưa cô lên lại trên núi.
Anh ngựa quen đường cũ mà dắt cô một mạch tới đình hóng gió ở giữa sườn núi.
Phương Độ đắc ý nhếch lông mày lên với cô.
Lâm Hoè Hạ lấy làm kinh ngạc, ít nhất anh phải mười năm không tới nơi này, thế mà mỗi một ngã rẽ anh đều nhớ rõ ràng như vậy.
Cô cố gắng cứu vãn bản thân: "Em cũng nhớ rõ, chỉ là đến chỗ ngã rẽ kia mới bị đi nhầm mà thôi."
Phương Độ chỉ cười, không cho ý kiến gì.
Đình hóng gió quanh năm không được tu sửa, đã cũ nát nhìn không ra bộ dạng gì.
Nhưng từ đình hóng gió mà nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn Tô đang chìm vào giấc ngủ say, cực kì yên tĩnh.
Lâm Hoè Hạ lấy khăn giấy ra từ trong túi, lau qua một cái xà ngang miễn cưỡng có thể ngồi xuống được, rồi bảo Phương Độ cùng ngồi xuống.
Từ đây, có thể nhìn thấy được những ngọn đèn dầu được thắp sáng của các hộ gia đình, ánh sáng lập loè đan xen với dòng sông trùng trùng điệp điệp.
Đi xa khỏi thị trấn nhỏ ồn ào náo nhiệt, lại vẫn có thể nhìn thấy từng hàng xe cộ đông đúc.
Lâm Hoè Hạ rất thích nơi này.
Bây giờ vẫn thích, hồi nhỏ lại càng thích hơn.
Cái cảm giác cách xa khỏi thế giới nhưng vẫn có thể nhìn thấy phồn hoa của thế giới, thật sự vô cùng kỳ diệu.
Lâm Hoè Hạ yên lặng đắm chìm trong khung cảnh trước mắt.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe trong trung tâm thị trấn đi qua, cô nhìn chằm chằm vào ánh sáng đột nhiên có rồi lại biến mất kia, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Dường như mệt mỏi của mấy ngày nay cũng theo những ánh đèn kia tan biến vào trong bóng đêm.
"Bên kia có phải là trường học không?" Phương Độ ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Anh giơ tay chỉ vào một hướng ở xa.
Lâm Hoè Hạ nheo mắt nhìn theo hướng anh chỉ, tuy rằng cô không thể nhìn rõ được toà nhà đó, nhưng trước đây hai người tới nơi này quá nhiều lần rồi, nên đại khái toà nhà đó ở đâu thì vẫn có ấn tượng.
"Đã sớm dời đi rồi." Lâm Hoè Hạ lại chỉ qua một chỗ xa xa nói với anh: "Anh có nhìn thấy không? Đã to hơn rất nhiều rồi đó."
Tuy rằng trời đã tối, nhưng Phương Độ vẫn có thể nhìn thấy một khối hình chữ nhật nhỏ không có điện, chắc đó là sân thể dục: "Ừm, anh thấy được rồi."
"Trường học mở rộng sân thể dục, còn xây thêm cả thư viện và trung tâm hoạt động nữa, bây giờ khuôn viên trường rất rộng lớn." Lâm Hoè Hạ thở dài, hận mình sinh ra không đúng thời điểm, không được hưởng tài nguyên giáo dục tốt như vậy.
Lâm Hoè Hạ lại giơ tay chỉ vào trong chỗ sáng nhất của trung tâm thị trấn, rồi nói cho Phương Độ: "Khu phố buôn bán xây dọc theo sông Bình, vô cùng hưng thịnh, mấy địa điểm du lịch đều ở gần đó hết."
Phương Độ nhìn kỹ, hỏi: "Có phải trước kia chỗ đấy là trạm xe đường dài đúng không?"
"Đúng vậy." Lâm Hoè Hạ gật đầu: "Anh còn nhớ rõ vậy ư?"
Phương Độ nói: "Anh nhớ chứ, bên đó có một nhà bán bánh đường trắng ăn rất ngon."
Lâm Hoè Hạ: "Anh nhớ rõ như vậy sao.

Nhà đó bây giờ vẫn bán, ở bên trong khu phố buôn bán.

Lần nào trở về, em cũng qua nhà họ mua điểm tâm."
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi Phương Độ: "Vậy anh còn nhớ nơi chúng ta từng sống ở đâu không?"
Phương Độ rũ mắt xuống, buồn cười hỏi: "Em muốn kiểm tra anh sao?"
Lâm Hoè Hạ rất đúng lý hợp tình: "Tất nhiên, xem anh còn nhớ hay không?"
Phương Độ giơ tay chỉ vào một chỗ.
So với trong trung tâm thị trấn, khu phố cũ bên kia tăm tối, tĩnh mịch hơn nhiều.
"Thế thì — cửa hàng tạp hoá chúng ta hay tới ở đâu?" Lâm Hoè Hạ tăng thêm độ khó.
Anh dứt khoát chỉ vào toàn bộ những nơi hai người hồi trước thường xuyên đến, một số nơi vẫn còn như cũ, nhưng cũng có một số nơi đã được sửa sang lại, trở nên phồn hoa hơn rất nhiều.
Lâm Hoè Hạ vô cùng ngạc nhiên, rất nhanh nhếch môi lên: "Anh đều nhớ rõ nhỉ?"
"Ừm." Vẻ mặt Phương Độ nhàn nhạt nhìn nơi đó.
Lâm Hoè Hạ cười trêu anh: "Không nghĩ tới anh còn nhớ tình bạn cũ đó."
Phương Độ thu mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Bên môi anh mang ý cười, không phủ nhận: "Đúng vậy, anh rất nhớ tình bạn cũ.

Nơi này là kỷ niệm đẹp nhất trong đời anh."
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt Lâm Hoè Hạ, thấy cô cũng đang nhìn mình, anh không hề có ý muốn lảng tránh.
Lâm Hoè Hạ không biết lời này của anh có bao gồm ý tứ nào khác không, chỉ cảm thấy mặt mình đang bị ánh mắt sáng như lửa kia thiêu đốt.
Cô nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ nhìn qua chỗ khác, vội vàng nói: "Vậy cũng thấy, khu phố cũ so với trung tâm thị trấn tối tăm hơn nhiều."
Phương Độ cũng nói sang chuyện khác theo cô: "Ừm, hy vọng nơi này cũng có thể phồn hoa như trong trung tâm thị trấn."
Anh phóng ánh mắt nhìn khu phố có ánh đèn kia, không biết là đang suy tư điều gì.
Lâm Hoè Hạ trộm nhìn anh, sắc mặt anh chăm chú nhìn về phía khu phố cũ, không để ý tới cô.
Cô trắng trợn ngắm nhìn khuôn mặt anh, mặt mày thâm thúi, sống mũi cao thẳng....!Tựa hồ vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, nhưng so với trong trí nhớ đã trưởng thành và chín chắn rất nhiều.

Khuôn mặt cô không khỏi đỏ thêm vài phần.
Lâm Hoè Hạ rũ mắt xuống, khẽ mím môi, nhếch lên một đường cong nhỏ.
Bỗng nhiên cô có cảm giác, dường như mấy năm nay hai người chưa từng xa nhau, Phương Độ như vẫn luôn ở bên cạnh cô vậy.
Mặc dù hai người đều đã trưởng thành, nhưng anh vẫn là anh của ngày xưa, thật tốt.
Lâm Hoè Hạ cẩn thận nhích lại gần về Phương Độ, hai người cách nhau rất gần, Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng gọi anh: "Anh A Độ."
Phương Độ khẽ giật mình, rũ mắt nhìn Lâm Hoè Hạ bên cạnh.
Lâm Hoè Hạ không nhìn anh, chỉ nhìn về trấn nhỏ ở dưới chân.
Đôi mắt của người con gái xinh đẹp như có những đốm lửa nhỏ.

Cô cong môi lên, nhỏ giọng nói: "Anh trở lại thật tốt."
-
Hai người ngồi ở đình hóng gió một lát.
Trời đã về khuya, trên núi ẩm ướt lạnh lẽo.
Phương Độ sợ Lâm Hoè Hạ bị cảm lạnh, liền đề nghị quay về sớm một chút.
Lâm Hoè Hạ cũng hơi mệt, gật đầu đồng ý với anh.
Chuẩn bị xuống núi, Phương Độ cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ giật mình, nói: "Em không lạnh đâu, anh mặc đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Cả người run lên như thế này còn nói mình không lạnh." Phương Độ hơi cau mày, như một người cha già đang lo lắng: "Lần sau mặc nhiều quần áo lên, trên núi rất lạnh."
"Ai bảo anh không nói sẽ đi lên núi." Lâm Hoè Hạ bất mãn đổ hết lỗi sang cho anh.
Phương Độ cười cười, đưa tay qua cho cô, lần này Lâm Hoè Hạ mới nhớ ra, đỡ lấy cánh tay anh.
Cô vô cùng đắc ý nhướng mày lên với Phương Độ, Phương Độ chỉ cười chứ không nói gì, mở điện thoại ra bật đèn pin, chiếu sáng đường xuống núi.
Phương Độ đi theo Lâm Hoè Hạ từng bước, đi rất chậm.

Mỗi một bước, anh đều nói cho Lâm Hoè Hạ chỗ nào đi được, chỗ nào không đi được.
"Anh nói nhiều thật đó." Lâm Hoè Hạ oán trách nói.
Cô đỡ lấy cánh tay Phương Độ, căn bản không nghe anh nói gì, anh đi chỗ nào cô đi theo chỗ đấy là được rồi.
Chỉ cần có anh ở đây, bất kể là làm cái gì, cô đều vô cùng an tâm.
Lâm Hoè Hạ khẽ cười, cô hỏi Phương Độ: "Cuối tuần anh có muốn đi với em qua khu phố buôn bán không? Em dẫn anh đi mua bánh đường trắng."
"Được thôi." Phương Độ mỉm cười đồng ý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.