Bụi Đường Xa - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 38: Ngoại truyện 2 Lưu Quang



“Triển lãm đông tây định kì Bảo tàng Louvre” là dịp tụ hội lớn mỗi năm một lần của giới nghệ thuật, trưng bày các tác phẩm tiêu biểu của loạt nghệ sĩ hàng đầu từ các quốc gia, vé vào cửa vô cùng khan hiếm quý giá.

Đây không phải lần đầu Triển Nhạc tham gia, song năm nay không có tác phẩm dự triển lãm, chỉ có mấy hôm xã giao khách khứa bắt buộc nên lịch trình của anh ta cũng nhẹ nhàng vừa phải, được tranh thủ thời gian trống để lượn lờ quanh khu triển lãm, ngắm nghía tận hưởng những tinh hoa nghệ thuật.

Anh ta dừng chân ở góc rẽ, phía trước là một bức tranh sơn dầu khổng lồ đem lại ấn tượng thị giác cực mạnh, sóng biển cuồn cuộn, đá ngầm lởm chởm, song bông hồng đỏ thắm như máu lại bung nở ngay trên mỏm núi cheo leo. Sức sống bừng lên mãnh liệt giằng co với thế giới tăm tối mênh mông vô tận tạo thành lực căng dữ dội, cảm giác có thể cuốn cả người xem vào vũ trụ trong tranh.

Triển Nhạc kinh ngạc nán lại cảm thán hồi lâu, lúc nghiêng đầu trông thấy tên tác giả thì ngẩn ra.

“Anh thích không?” Giọng hỏi han ấm áp hòa nhã vang lên chếch chếch đằng sau.

Triển Nhạc ngoái lại, nhìn thấy Lộ Thanh Trần.

Mấy năm rồi mới gặp, tướng mạo đối phương không thay đổi mấy nhưng phong thái lại thanh tao chững chạc hẳn. Nụ cười trên mặt cậu rất dịu dàng, toát ra niềm vui gặp lại bạn cũ, nội tâm chân thành thật thà, bề ngoài cũng không cần giấu giếm, vẫn chẳng vướng bận trần thế y hệt ngày nào.

“Lâu lắm không gặp.” Triển Nhạc gật đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: “Tác phẩm mới của cậu tuyệt vời lắm, tôi rất thích.”

Bạn cũ tái ngộ, rồi còn có quá nhiều chủ đề chung, hai người bèn tìm quán cà phê gần đó ngồi xuống trò chuyện.

“Tôi vẫn theo dõi các tác phẩm của cậu những năm gần đây, trong nước đã hiếm ai có hi vọng bắt kịp cậu rồi.” Triển Nhạc cười nói nửa đùa nửa thật. Về cơ bản thì sau khi kết hôn Lộ Thanh Trần định cư lâu dài ở nước M luôn, cậu kết thúc thỏa thuận đại diện với Hàn Tinh ngay trong năm đó, cũng không còn lộ mặt trong nước nữa. Thỉnh thoảng Triển Nhạc vẫn gọi điện cho cậu, dẫu sao vẫn cùng một cộng đồng, đôi khi sẽ gặp nhiều việc liên quan đến thị trường quốc tế hay cảm hứng sáng tác cần trao đổi qua lại. Về sau anh ta nghe tin Lộ Thanh Trần mở một phòng triển lãm tranh ở nước M, đi vào vận hành chưa tới 2 năm đã trở thành phòng tranh tư nhân được quan tâm nhất tại khu vực với lượng khách thăm quan ước tính gần 1 triệu lượt mỗi năm.

“Đừng trêu tôi vậy chứ.” Lộ Thanh Trần hơi xấu hổ, cậu cứ cười lên là con ngươi lấp lánh sống động, làm đối phương phải ngã vào đôi mắt ấy.

Triển Nhạc ngẩn ra mất một giây, bỗng nhớ đến thanh niên anh ta từng kéo về khỏi vách Cụt Tay năm xưa, thiên thần gãy cánh đó nay đã giang rộng đôi cánh lần nữa, thực sự khiến người ta chỉ muốn sa lầy mê mẩn.

Nhắc đến phòng tranh tư nhân của Lộ Thanh Trần, chủ đề trò chuyện của cả hai lại càng phong phú không ngớt.

Phòng tranh có tên tiếng Trung là Lưu Quang, chính là phòng triển lãm ban đầu Thẩm Quân Hoài mua để tặng cậu. Sau khi tiếp quản, Lộ Thanh Trần lựa chọn trưng bày chủ yếu tác phẩm đến từ các nghệ sĩ trẻ vô danh ở nhiều quốc gia, không ít người từng vụt sáng thành danh nhờ gửi tranh tại đây.

“Anh mà xong việc bên này rồi thì có thể ghé Lưu Quang xem thử.” Lộ Thanh Trần mời, “Cũng lâu lắm tôi chưa được tiếp đón bạn bè trong nước.”

“Đi chứ.” Thực ra Triển Nhạc cũng muốn được đến Lưu Quang chứng kiến học hỏi một lần, mỗi tội bao lâu nay vẫn chưa có dịp, lần này mà đi cùng Lộ Thanh Trần về thì bay khoảng 5 6 tiếng là đến nơi, chính ra lại rất ổn.

Triển Nhạc: “Thế là chốt rồi đấy nhé, tôi mua vé máy bay ngay đây, đi cùng cậu luôn.”

Lộ Thanh Trần đáp được, rồi gửi thông tin vé của mình cho Triển Nhạc để anh ta chọn bay cùng chuyến.

Cả hai xúm vào mua vé máy bay, cảm giác xa cách khi nãy mới gặp lại đã bay biến sạch bong, càng tán gẫu càng hứng thú say sưa, Triển Nhạc kể cho cậu vài chuyện hay ho của giới nghệ thuật trong nước mấy năm nay, Lộ Thanh Trần nghe cũng cười phá ra đầy thoải mái.

Cười mãi một hồi xong tự dưng điện thoại của Lộ Thanh Trần kêu vang. Cậu ấn nhận cuộc gọi, tiếng cười hãy còn chưa dứt.

Đầu kia điện thoại hỏi: “Làm gì đó mà vui thế?”

Lộ Thanh Trần: “Hahaha, có gì đâu, Triển Nhạc kể cái vụ này buồn cười quá.”

Bên kia lặng thinh mất một giây, ngay sau đó hỏi dồn tận 4 câu: “Triển Nhạc? Cái tên giám đốc studio Hàn Tinh ấy hả? Đến đây làm gì? Giờ hai người đang ngồi với nhau đấy à?”

Lộ Thanh Trần: “Đúng rồi! Anh ý định về cùng bọn mình luôn, tranh thủ tạt sang Lưu Quang thăm thú.”

Đầu kia điện thoại: “…Anh qua chỗ em ngay.”

Lộ Thanh Trần nghi hoặc: “Anh họp hành xong xuôi rồi à? Sao bảo còn phải ăn trưa với khách hàng nữa cơ mà?” Rồi lại ân cần bảo: “Anh cứ làm việc của anh đã, trưa em đi ăn với Triển Nhạc cũng được.”

Bên kia cúp máy luôn mất rồi.

Lộ Thanh Trần thắc mắc ngó điện thoại, xác nhận là cuộc gọi đã ngắt kết nối, tự dưng thấy cứ kì cục khó hiểu thế nào.

Triển Nhạc cười: “Anh Thẩm đấy à?”

Lộ Thanh Trần đáp: “Ừm, anh ấy bảo chốc sẽ ghé sang. Thế mình đi ăn trưa cùng luôn đi, tôi biết một hàng ở gần đây ngon lắm.”

Triển Nhạc đồng ý, xong lại nhàn nhã nói tiếp: “Cũng phải 6 7 năm tôi chưa gặp anh Thẩm rồi, xem ra anh Thẩm vẫn y hệt ngày xưa.”

Lộ Thanh Trần tò mò: “Y hệt là sao cơ?”

Triển Nhạc nghiêm túc một giây: “Hay ghen.”

Lộ Thanh Trần lại tiếp tục cười ngả cười nghiêng.

Thẩm Quân Hoài có mặt cực nhanh.

Hai người nói chuyện còn chưa được nửa tiếng đồng hồ thì đã thấy cái người ăn mặc thẳng thớm hớt hải rảo bước đẩy cửa quán cà phê ra xông vào.

Lộ Thanh Trần vẫy tay gọi anh lại.

Thẩm Quân Hoài lịch sự bắt tay hàn huyên với Triển Nhạc, không nhìn ra bất cứ dấu vết “hay ghen” nào.

Quả nhiên kĩ năng ngụy trang của ông chú già gần 40 đúng là hàng đầu.

Triển Nhạc nghĩ bụng.

Cả ba người cùng ăn trưa ở chính nhà hàng “ngon lắm” nằm cách đó hai con phố.

Lộ Thanh Trần đã 32 tuổi, nhưng còn hoạt bát giản đơn hơn cả hồi Triển Nhạc mới gặp cậu. Nhận được gì tốt lành sẽ cảm ơn rất chân thành thẳng thắn, gặp phải gì xấu xa sẽ tránh né giữ khoảng cách dứt khoát, trước bạn bè thì hào phóng rộng lượng, với người yêu thì dựa dẫm nương tựa hết lòng hết dạ.

Giản đơn tột cùng mới chính là đại trí.

Triển Nhạc nghĩ bụng vậy, cũng nói ra vậy luôn.

Lộ Thanh Trần nghe anh ta nói thì lại ngại: “Từ lúc gặp đến giờ anh cứ khen suốt, tôi phổng mũi mất.”

Trái với cậu, Thẩm Quân Hoài tỉnh bơ như không: “Anh Triển nói đúng mà.” Nói xong còn nhìn sang Lộ Thanh Trần đầy chiều chuộng.

Lộ Thanh Trần khẽ ủn Thẩm Quân Hoài, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ngậm miệng vào đi!”

Trông hai người đưa đẩy qua lại, Triển Nhạc cười khan đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao tên phòng tranh lại là Lưu Quang thế.”

Lộ Thanh Trần giải thích: “Vì tôi thích thơ của Kiến An, trùng hợp tên tôi với Quân Hoài đều lấy từ cùng một bài thơ, thế là mượn thêm hai chữ Lưu Quang từ bài ấy luôn.”

Triển Nhạc gật đầu, bài “Trăng sáng rọi lầu cao” của Tào Thực.

Thôi, thà đừng đổi chủ đề còn hơn.

Cả nhóm bay về nước M vào trưa ngày hôm sau.

Từ lúc gặp Triển Nhạc là Thẩm Quân Hoài gác hết toàn bộ công việc tiếp theo của mình lại, kè kè bên Lộ Thanh Trần không rời nửa bước.

Kể ra cũng khéo thật, Triển Nhạc còn ở cùng một khách sạn với cả hai. Thế là ba người ăn trưa xong chiều còn đi dự triển lãm chung, buổi tối lại cùng ăn tối, nửa đêm còn kéo nhau đi xem lễ hội pháo hoa địa phương, mãi mới kết thúc quay về khách sạn ai ở phòng nấy.

Vừa đóng cửa lại là Thẩm Quân Hoài dí ngay Lộ Thanh Trần vào cửa hung tợn hôn cậu tận mấy phút liền, rồi mới chịu nhỏm dậy.

Lộ Thanh Trần che đôi môi sưng đỏ của mình, bất mãn phản đối: “Anh bám theo suốt cả ngày trời, mà em với Triển Nhạc cũng làm gì có gì đâu, cái anh này sao cứ như này thế hả!”

Lông mày Thẩm Quân Hoài xoắn lại: “Triển Nhạc thích em từ tận hồi trước rồi, bây giờ vẫn chưa biết đường mà kiêng dè giữ kẽ, đi đâu cũng ton hót theo mình. Cái tên này sao cứ như này mãi thế nhỉ!”

Lộ Thanh Trần đảo mắt khinh bỉ, chán chả buồn đấu khẩu, cậu đẩy anh ra bỏ vào phòng tắm.

Thẩm Quân Hoài tức tối: “Sao lại còn không cho người ta ý kiến à? Em nhất trí về chung chuyến với người ta xong rồi mới báo cho anh, anh dằn dỗi tí cũng không được luôn?”

Lộ Thanh Trần làm lơ anh.

Thẩm Quân Hoài tò tò theo sau cậu vào hẳn nhà tắm, tiếp tục lải nhải càu nhàu: “Anh lớn tuổi rồi thì bắt buộc phải rộng lượng bao dung trưởng thành chứ gì? Người lớn bọn em yêu cầu hơi bị cao quá đấy nhé.”

Lộ Thanh Trần cởi áo khoác ra quẳng về phía anh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Thẩm Quân Hoài: “Để anh ta về cùng mình cũng được, nhưng cấm bám dính lấy em cả ngày. Bao giờ anh ta về nước đấy? Anh đặt vé máy bay trước hộ cho.”

Lộ Thanh Trần đánh răng xong, cởi tiếp đến quần, chuẩn bị mở nước nóng ở bồn.

Thẩm Quân Hoài: “Anh phát hiện ra giờ em ghê gớm hơn hẳn nhá, bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với anh luôn này, thế mấy năm nữa có mà khó tính lên trời à?”

Lộ Thanh Trần ngâm mình vào nước, thư thái thở hắt ra cảm thán.

Thẩm Quân Hoài: “Hôn nhân cũng phải bồi đắp chứ, em cứ bơ đẹp anh như này là bằng bạo lực lạnh đấy em biết không?”

Lộ Thanh Trần bắt đầu nghịch bọt xà phòng.

Thẩm Quân Hoài: “Mấy năm gần đây sức khỏe anh đi xuống, đi đấm bốc chơi chơi còn thua cái thằng nước M nữa. Em cứ ương bướng phải chọc giận cho anh hại thân thế hở? Đến lúc anh già rồi ai chăm em đây? Nghĩ cho kĩ đi chứ!”

Đợt trước Thẩm Quân Hoài tham gia một giải MMA nghiệp dư ở địa phương, kết quả thua sát đối thủ chỉ vì đúng 1 điểm chênh lệch, thực ra giáo sư Thẩm xưa nay không bận tâm thắng thua chỉ thích giải tỏa là chính nên cũng chả thấy sao mấy. Nhưng có một đợt sau đó, hễ Lộ Thanh Trần nhắc đến cái gì làm anh bất mãn là anh lại lôi vụ này ra kể khổ.

Nhắc đến vấn đề sức khỏe là Lộ Thanh Trần sẽ nghiêm túc hẳn ngay.

Quả nhiên, động tác của người đang nghịch bọt xà phòng khựng lại, cậu liếc sang Thẩm Quân Hoài đầy thương hại: “Người chào đời ta hãy chưa thai nghén, ta chào đời người già mất còn đâu.” Xong cậu còn cố tình diễn giải bổ sung thêm như kiểu sợ Thẩm Quân Hoài không hiểu: “Đến lúc anh già em còn trẻ chán, chưa cần lo ai chăm em đâu, anh lo xem ai chăm được anh đi đã.”

“À mà đấy, anh già xong em cũng chả chăm anh đâu, em sẽ tống anh vào viện điều dưỡng.”

Lửa giận của Thẩm Quân Hoài bốc lên phừng phừng.

Lộ Thanh Trần thì bò lăn ra cười.

Sáng hôm sau Triển Nhạc nhận được điện thoại của Lộ Thanh Trần.

Giọng nói ở đầu kia điện thoại khàn khàn, áy náy báo với Triển Nhạc là người ngợm hơi khó chịu nên buổi sáng không đi với anh ta được, chờ trưa cùng xuất phát từ khách sạn ra sân bay sau.

Lộ Thanh Trần ngắt cuộc gọi, bực bội đá vào chân Thẩm Quân Hoài một phát xong mới lê lết cái thân mỏi nhừ dậy đánh răng rửa mặt.

Lộ Thanh Trần đứng trước gương, trông đôi môi sưng như miếng lạp sườn của bản thân rồi cả vết hôn chi chít đầy cổ, điên tiết không xả được vào đâu, cơ mà lần này cậu bực ‘mình’ là chính. Thẩm Quân Hoài dịu dàng lâu quá làm người ta quên xừ mất thực ra ấy vốn là cái đồ bi.ến th.ái, lòng chiếm hữu ngùn ngụt không giới hạn. Hôm qua mình vênh váo quá đà, dám khiêu khích đối phương đến thế, còn ngứa miệng đòi tống anh vào viện điều dưỡng gì gì – ý là viện dưỡng lão, khỏi nghĩ cũng đủ biết kết quả.

Thẩm Quân Hoài dí cậu vày vò từ bồn tắm sang đến giường suốt nửa đêm, cậu xin tha nhiều quá khản hết cả giọng mà người kia vẫn không chịu bỏ qua cho cậu, cuối cùng cậu vừa khóc vừa quấy vừa cắn vừa giằng, người kia thấy cậu ỉu xìu đáng thương thật mới thôi.

Thẩm Quân Hoài thì lại hớn hở lắm, giận dỗi bay sạch, cũng chả keo kiệt nụ cười trên mặt nữa, anh chờ Lộ Thanh Trần đánh răng rửa mặt xong để hầu cậu ăn sáng, rồi cả hai cùng lên giường nằm ngủ bù đến tận trưa.

Triển Nhạc lên xe trông thấy Lộ Thanh Trần đeo khẩu trang thì ngớ ra, vội hỏi: “Đã đỡ hơn tí nào chưa? Có phải bị cảm không?”

Lộ Thanh Trần khá ngượng, nói chuyện nghe cũng ồm ồm: “Ừm, không sao đâu.” Cậu không giỏi nói dối nên lại càng xấu hổ hơn.

Thẩm Quân Hoài lên xe ngay sau đó, duỗi tay cởi luôn khẩu trang của cậu ra: “Cởi ra mau đi, để thế ngộp đấy.”

Lộ Thanh Trần trợn trừng mắt với anh.

Trông thấy đôi môi sưng đỏ của Lộ Thanh Trần rồi cả mấy cái vết che cũng không hết ở cổ cậu là Triển Nhạc hiểu ngay. Thế là anh ta ngại ngùng quay mặt ra chỗ khác giả mù.

Anh ta bắt đầu hối hận vì đi cùng với Lộ Thanh Trần rồi đấy, không biết liệu mình có còn về nước yên ổn được không nữa.

Cơn ghen của ông chú già lão luyện đúng là cay mắt thật chứ.

Lên máy bay, Lộ Thanh Trần từ từ gà gật buồn ngủ.

Thẩm Quân Hoài đắp chăn cho cậu, dém kĩ từng góc một thật kín, sau đó đeo bịt mắt nhét bịt tai đầy đủ cho cậu. Tiếp viên hàng không lại gần nhỏ nhẹ hỏi thăm, Thẩm Quân Hoài nâng tay ý bảo chờ thức dậy rồi nói sau. Lộ Thanh Trần đang ngủ mơ, phát hiện ra tay của Thẩm Quân Hoài nhấc ra mất thế là bất mãn ư hừ một tiếng, mò mẫm lần tìm tay anh, Thẩm Quân Hoài vội vàng nắm lấy tay cậu, đưa mắt ra hiệu cho tiếp viên rời đi.

Được nắm tay anh, Lộ Thanh Trần mới yên tĩnh lại ngủ tiếp.

Triển Nhạc ở gần đó lẳng lặng nghiêng đầu quan sát hai người, bỗng hiểu ra một điều.

—— Họ đã hóa máu thịt nhau, cùng hòa làm một từ lâu lắm, không gì chia cách nổi nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.