Ngày hôm sau tôi và Miêu Miêu không đến trường, tôi gọi điện thoại cho Mai Tử để xác nhận tin tức ngày hôm qua, Mai Tử nói một cách chắc chắn, anh ta quả thực là sẽ đi, chỉ còn ở đây hai ngày nữa thôi.
Để điện thoại xuống, Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: "Không ngờ cậu lại cảm thấy hứng thú với kiểu đàn ông đó."
"Đâu có đâu có." Tôi vội vàng phủ nhận: "Tớ chỉ tò mò thôi!"
Nhiếp Duy Dương lại chịu để tôi đi, haha, tôi thật sự là vui mừng quá đỗi, lập tức mượn Miêu Miêu vài đồng tiền lẻ, chạy ra bốt điện thoại công cộng, chủ động gọi cho Nhiếp Duy Dương.
"Alo?" Đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng không có ai lên tiếng.
"Này, alo?" Lạ nhỉ? Chẳng lẽ đã đi rồi sao?"
Một lát sau, trong ống nghe mới truyền đến giọng nói lười biếng mang theo chút gợi cảm của Nhiếp Duy Dương: "Mèo hoang nhỏ, có nhớ tôi không?"
Tôi cười ha ha: "Nhớ, nhớ vô cùng, nhớ đến nỗi phải bỏ của chạy lấy người đấy!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh ta: "Thật là không có lương tâm... Nhưng tôi lại rất nhớ em... nhớ hương vị thân thể của em..."
Giọng nói trầm thấp và mị hoặc như đang ở sát bên cạnh, truyền vào tai tôi, chạy khắp thân thể của tôi, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, mẹ nó, cái tên sắc lang này bản tính vẫn không thay đổi.
Tôi nói: "Tôi gọi điện chúc mừng anh tiền đồ rạng rỡ, thuận buồm xuôi gió, tôi sẽ giúp anh chăm sóc chú Nhiếp, anh cứ yên tâm đi đi!" Tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ trở về nữa!
Anh ta nói: "Sáng sớm ngày mai tôi phải bay rồi, em không đến tiễn tôi sao?"
Tiễn gì mà tiễn? Đưa dê vào miệng cọp à?
Tôi giả vờ ra vẻ bi thương: "Không được, tôi sợ... Tôi sợ mình sẽ quá đau lòng, không chịu được nỗi đau chia ly, tôi sợ mình sẽ ôm lấy anh, cầu xin anh đừng đi... Aiz, sao tôi có thể làm chậm trễ tiền đồ của anh được chứ? Vậy nên tôi sẽ không đến tiễn anh đâu, cứ để tôi một mình lặng lẽ ôm đau thương là được rồi!"
Tiếng cười của Nhiếp Duy Dương truyền đến: "Em đã không bỏ được tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ không đi nữa!"
"Đừng đừng đừng!" Tôi vội vàng nói: "Làm chậm trễ tiền đồ của một giọng ca vĩ đại, chẳng phải tôi sẽ là tội nhân thiên cổ sao? Anh nhất định phải đi!"
"Thật sự là phải cám ơn em đấy." Giọng nói của anh ta vẫn mang theo ý cười, nhưng tôi lại có cảm giác như anh ta đang nghiến răng nghiến lợi, sau đó anh ta cúp điện thoại.
Tối ngày hôm sau, tôi không nhịn được nữa nên đã chạy về nhà, dấu hôn cũ trên người còn chưa phai thì dấu hôn mới lại đến, hai ngày ở nhà Miêu Miêu tôi cũng không dám tắm rửa, bây giờ cũng không nhịn được nữa.
Dùng mật mã mở hòm thư, lấy ra chìa khóa dự bị. Trong nhà thật yên tĩnh, tôi trở về phòng mình, xả đầy nước ấm vào trong bồn tắm, sau đó tự mình ngồi vào trong, lập tức thở dài đầy thoải mái, aiz, không có Nhiếp Duy Dương, nơi nào cũng là thiên đường!
Mang theo tâm tình vui vẻ, tôi vừa nghịch nước vừa cất tiếng hát: "Mây trắng nhẹ trôi, mặt nước lay động, cuộc đời thật thanh thản, gió tự do, chim tự tại, ngày hôm nay cười thật vui... Hạnh phúc biết bao, tươi đẹp biết bao..."
Cửa phòng tắm bỗng vang lên âm thanh rất nhỏ, tôi ngẩng đầu, tiếng hát lập tức ngưng bặt, sắc mặt tái mét. Có người đang lẳng lặng đứng dựa vào mép cửa nhìn tôi.
Anh ta trầm mặc đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm lớn, nâng cằm tôi lên: "Vui lắm sao?"
Tôi kinh hoảng: "Anh, không phải... không phải là... không có ở đây... làm sao anh..."
Anh ta khẽ nhếch môi: "Em đang muốn nói, không phải là tôi đã đi vào sáng nay rồi đúng không?"
Tôi ngây ngốc gật đầu.
Anh ta buông cằm tôi ra, cúi xuống, thò tay vào bồn tắm, vuốt ve cổ và bầu ngực của tôi, dục vọng sâu thẳm trong mắt anh ta nhanh chóng bùng lên: "Bởi vì tôi đoán, hôm nay con mèo hoang nhỏ nào đó sẽ ngây ngốc chạy về đây, vậy nên tôi quyết định dời chuyến bay sang ngày mai, để có thể nói tạm biệt cùng cô ấy, cho cô ấy thời gian nhớ kỹ... thân thể của tôi."
Bầu ngực mềm mại bị tay anh ta dùng sức nắn bóp, tôi sợ hãi kêu lên, nhưng lập tức lại bị môi lưỡi nóng bỏng của anh ta ngăn lại, anh ta nghiêng người ôm lấy tôi từ trong bồn tắm, hoàn toàn không để ý tới quần áo của mình cũng bị dính nước.