Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 23: Ánh mặt trời



Đó là lần đầu tiên tôi gặp Miêu Miêu.

Bởi vì đọc truyện tranh nên tôi rất thích môn bóng chày, cứ quấn quýt lấy mẹ, khăng khăn đòi bà ấy cho tôi báo danh vào lớp phụ đạo bóng chày giờ ngoại khóa. Hôm đó tan học, tôi mặc đồng phục, vác cây gậy bóng chày, lững thững đi tới trường học.

Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở có chút đè nén của con gái, tôi đi vào hẻm thăm dò, lại thấy ở một góc khuất sâu trong con hẻm, có mấy bóng người đang bu lại một chỗ, nhìn kỹ thì thấy đó là mấy gã nam sinh mặc đồng phục cấp hai đang bắt nạt một cô gái tóc dài mặc đồng phục trường của chúng tôi.

Đám nam sinh cười xấu xa cùng với tiếng khóc nức nở bất lực phát ra từ trong miệng của cô gái nhỏ quanh quẩn trong con hẻm. Một cô gái nhỏ làm sao có thể chống lại một đám nam sinh to lớn? Mái tóc dài của cô ấy có chút hỗn loạn, áo bị xé rách một mảng, lộ ra bầu ngực trắng nõn đang ở tuổi dậy thì, không biết là ai lập tức đặt tay lên đó, còn kéo váy của cô ấy lên, sờ soạng giữa hai chân cô ấy.

Tôi không thấy rõ mặt của cô gái kia, khuôn mặt nhỏ xinh lại bị bàn tay to lớn bóp chặt, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt tuôn ra như suối.

Tôi lặng lẽ tiến vào ngõ nhỏ, nắm chặt cây gậy trong tay, không phát ra tiếng động, đột nhiên tăng tốc, xoay cánh tay, nương theo tốc độ đập một phát vào lưng gã nam sinh đang cúi đầu liếm mút nụ hoa run rẩy trước ngực cô gái kia.

Tên đó chỉ rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Những người còn lại kinh hãi, nhìn thấy đồng bọn ngã xuống thì nổi giận chửi thề rồi đồng loạt nhào về phía tôi, tôi ném bộ đồ thể dục trong tay cho cô gái nhỏ áo quần rách rưới, sau đó tự mình xoay người chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, haha, muốn bắt tôi sao, có ngon thì tới đây!

Chạy ra đường lớn, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, mấy tên kia mắng chửi vài tiếng rồi cũng đành buông tha.

Sau ngày hôm đó, có một cô gái xinh xắn rụt rè nhút nhát tới tìm tôi, còn trả lại cho tôi bộ quần áo thể dục, cũng cảm ơn tôi đã cứu cô ấy.

"Cái này." Cô ấy giơ chiếc túi trong tay lên. "Trên áo có ghi tên người cùng trường, vậy nên mình... À, mình đã giặt sạch rồi, mong cậu đừng chú ý..."

Sự nhu nhược của cô ấy đã kích thích ý muốn bảo hộ trong tôi, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn tốt, chỉ chớp mắt đã được sáu năm.

Nhân viên nói cho tôi biết, nhiếp ảnh gia Jan Felix đang ở đại sảnh trả lời phỏng vấn. Chắc là thấy tôi giống cô bé trong hình nên nhân viên cũng phá lệ cho tôi đến phòng nghỉ đợi nhà nhiếp ảnh.

Một lát sau, bên ngoài phòng nghỉ truyền tới tiếng nói chuyện ầm ỹ, có người nói: "Bây giờ tôi đang có chuyện quan trọng, lần sau sẽ tiếp tục trả lời phỏng vấn, như vậy đi, mời mọi người trở về, thật xin lỗi, bây giờ tôi còn có việc, để lần sau..."

Sau đó cửa phòng bị mở ra, một người bước vào, trông thấy tôi thì vui mừng nói: "Quả nhiên là em!"

Tôi cũng kinh ngạc đứng bật dậy: "Thì ra là anh!"

Người vừa vào có thân hình cao lớn, tóc màu đay, mắt xanh, chính là cái người mà Nhiếp Duy Dương gọi là "Felix", tôi từng gặp ở trường đại học N ngày hôm đó.

Anh ta ngồi xuống đối diện tôi, hình như có chút khẩn trương, cười cười với tôi: "Tôi là Jan Felix, mẹ là người Úc, bố là người Trung Quốc, đám bạn thường gọi tôi là Felix."

Tôi nói: "Anh gọi tôi là Lục Tô được rồi."

Tôi ôm một bụng nghi vấn còn chưa kịp hỏi thì anh ta đã hỏi tôi trước: "Em và Nhiếp quen biết thế nào?"

Tôi trả lời đơn giản: "Mẹ tôi gả cho bố anh ấy."

Felix vỗ đùi một cái, căm giận nói: "Quá đáng thật! Vậy mà cậu ấy không nói với tôi! Đúng là bạn tốt!"

Tôi không khỏi cười rộ lên, cái anh chàng Felix này đúng là một người thẳng thắn, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt, so với tên hồ ly Nhiếp Duy Dương thì hoàn toàn là một trời một vực, thật không biết vì sao bọn họ lại trở thành bạn của nhau.

Đôi mắt xanh ôn hòa của anh ta nhìn tôi, chăm chú mà vui vẻ: "Ôi trời! Rốt cuộc đã có thể gặp được em! Sau khi chụp được tấm ảnh kia, tôi thậm chí còn muốn đi tìm em đấy, em có biết không? Tôi bị tấm hình kia của em mê hoặc đến mặn mặn chay chay[1] mất rồi!"

Tôi nhịn không được bật cười: "Có phải ý anh là thất điên bát đảo[2] không?"

[1] & [2]: Ở đây ý anh Felix muốn nói là "Thất điên bát đảo" (七荤八素: thất huân bát tố), nhưng anh í là người ngoại quốc, không biết nên nói nhầm thành "Mặn mặn chay chay" (荤荤素素: huân huân tố tố)

"Đúng đúng đúng!" Anh ta có chút ngượng ngùng gãi gãi ót. "Lần trước vừa nhìn thấy em thì tôi đã muốn nói với em, nhưng lại bị cái tên họ Nhiếp kia cắt ngang, sau đó em bỏ đi, tôi hỏi đủ kiểu nhưng cậu ấy vẫn không chịu cho tôi biết làm sao để tìm được em. Thật quá đáng! Rõ ràng cậu ấy biết là tôi đã tìm em từ rất lâu!"

Tôi còn chưa chú ý đến việc phải đáp lại lời nói của anh ta thì anh ta đã sốt ruột đứng dậy thao thao bất tuyệt: "Em muốn biết câu chuyện đằng sau tấm hình kia đúng không? Lúc đó tôi vừa vào đại học N thì đã rất mê chụp ảnh, đi đâu cũng cầm theo máy chụp hình, có một lần cùng Nhiếp ra ngoài, trên đường bị kẹt xe, tôi nhàm chán hạ kính cửa xe xuống, nhìn ra bên ngoài, lại trông thấy từ trong con hẻm nhỏ ở bên kia đường, có một cô gái nhỏ —— chính là em đấy —— cứ như vậy chạy ra, ai da, lúc đó tôi thật sự còn cho là mình đã nhìn thấy thiên sứ cầm kiếm, làm sứ giả bảo vệ chính nghĩa, tôi lập tức lấy máy ra chụp một tấm, sau đó đem rửa, tôi nâng niu như bảo bối, đưa cho Nhiếp nhìn, cậu ta lại nói..."

Anh ta đột nhiên ngừng lại, tôi hỏi: "Nói cái gì?"

"Không có gì!" Khuôn mặt của Felix hơi ửng đỏ, lại giơ tay gãi gãi ót: "Thật đẹp..."

Tôi bật cười, cái người này, bao nhiêu tâm tư cũng hiện hết trên mặt, giống như ánh mặt trời, sao có thể sống tới ngày hôm nay chứ?

Tôi nói: "Có phải anh ta nói, cô gái trong tấm hình này khiến anh ta..." Vốn định dùng từ "muốn đè lên", nhưng nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Felix, tôi đổi giọng, nói hàm súc: "Nảy sinh dục vọng?"

Trên mặt Felix lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Em, sao em biết?"

Tên sắc lang kia còn có thể nói gì tốt đẹp chứ?

Khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Felix lại chợt ảm đạm, anh ta nhìn tôi: "Ừm... Lục Tô, có phải là em cùng Nhiếp... sống chung đúng không?"

Tôi nói: "Đương nhiên là tôi phải theo mẹ dọn đến nhà bọn họ rồi, cái người này, tôi ghét anh ta muốn chết, cuối cùng anh ta cũng đi rồi."

Sắc mặt của Felix lại trở nên rạng rỡ như ánh mặt trời, tôi cảm thấy kỳ quái, người này có thù oán gì với Nhiếp Duy Dương sao? Sao nghe thấy anh ta đi thì lại vui vẻ như vậy?

SHARE.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.