Felix biết ai gọi tới nhưng anh không hỏi câu nào.
Cho đến khi Nhiếp Văn Hàm trở về cùng ăn cơm tối. atôi tiễn Felix ra cửa, ở cửa ra vào dưới bóng hai bụi hải đường, anh đột nhiên yên lặng nhìn tôi và nói: "Tô Tô, nếu em yêu cậu ấy thì đừng làm khó dễ chính mình, nói thẳng cho anh biết, cũng để anh chặt đứt suy nghĩ trong đầu."
Tôi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: "Felix, vì sao anh lại nói như vậy? Em và Nhiếp Duy Dương... em với anh ta không phải...." Tôi có tình cảm thế nào với anh ta? Nhìn vào ánh mắt trong suốt của Felix, tôi đột nhiên cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lại không nói được.
Felix cúi đầu cười nói: "Tô Tô, chúng ta cũng thường xuyên nói đùa, nói chuyện phiếm, trước giờ em cũng không ngại biểu lộ tâm tình của mình nhưng anh chưa bao giờ thấy em tức giận. Khi đó anh đã nghĩ, em luôn rất hiền lành, rất dễ dàng tha thứ cho người khác. Kỳ thật, có lẽ là bởi vì em không quan tâm nên không dễ dàng đặt người khác trong lòng, có lẽ chỉ người em đặc biệt để ý mới khiến cho em lo lắng bực mình. Hôm nay, anh thấy cậu ấy gọi điện tới, chỉ mấy câu mà em đã lộ ra vẻ mặt mà anh chưa từng thấy. Tô Tô, thật ra em rất để ý cậu ấy?"
Mới không phải đâu. Không phải tôi để ý anh ta, đặt anh ta trong lòng, chỉ là... bởi vì không ai ác liệt như anh ta, tôi sẽ tức giận.... A?"
Felix còn nói: "Ngày đó thấy em đuổi theo cậu ấy như vậy, anh biết rằng trong lòng em có cậu ấy. Những ngày này anh đã suy nghĩ rất kỹ Nếu như em vô tâm với cậu ấy, anh sẵn lòng chờ em nhưng nếu hai người có tình với nhau, anh sẽ sớm buông tay chúc phúc cho hai người thì tốt hơn."
Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm xanh thẳm giữa hè bị những ráng chiều thành phố chiếu lên ánh sắc hồng, một mảnh màu sắc mênh mông mập mờ.
Ánh mắt tôi nhìn về phía cảnh đêm thành phố ở rất xa sau lưng Felix, nói: "Ban đầu, em muốn tìm một nửa là người có thể tâm ý tương thông, tính nết tương hợp, có thể cầm tay đi tới già. Nhưng Nhiếp Duy Dương, anh ấy.... Em không biết, tình cảm của anh ấy với em là cái gì. Em không biết anh ấy yêu thích em hay là thân thể em. Em cũng không biết mình có thể tiếp nhận tính tình tùy tâm sở dục mà ở cùng một chỗ với anh ấy không. Nhưng Felix, em không dối gạt anh, quả thật em bị anh ấy hấp dẫn. Tuy sự hấp dẫn này không đủ để em dũng cảm yêu anh ấy nhưng em nghĩ hẳn là em nên nói cho anh biết."
Khi ở cùng với Nhiếp Duy Dương khiến tôi cảm thấy tự do tận hứng, dường như từng lỗ chân lông lười nhác cũng tỉnh lại, đi cảm giác, đi nhận thức, người thay đổi biết dễ dàng bị chọc giân, cũng dễ dàng bị cảm động, từ, cảm giác đó... rất thoải mái, đúng, chính là từ này. Nhưng mà cảm giác thoải mái này còn không đáng để tôi dùng tình yêu và chung thủy đến trao đổi. Tình yêu và chân thành, a, đây chỉ có thể dùng tình yêu chân chính và chung thủy tới trao đổi.
Felix hít sâu một hơi, không nói gì, gió đêm lay động lá cây tạo thành tiếng xào xạc, trong một vùng yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu, làn da trắng nõn, đôi mắt giấu trong bóng tối.
Tôi hơi mím môi, dứt khoát nói, để tránh chậm trễ anh. Tôi nói: "Felix, em rất thích anh nhưng chỉ giống như bạn bè... Thích, em nghĩ em sẽ không yêu anh. Nếu như có cô gái mang hạnh phúc cho anh, em sẽ chân thành vui vẻ vì anh."
Felix không nói gì. Tôi cúi đầu xuống, ngực đau xót một hồi. Tôi thật sự luyến tiếc một người bạn giống thiên sứ như Felix.
Tay Felix đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.
Felix lộ ra nụ cười rạng rỡ của anh nói: "Tô Tô, nắm tay vì chúng ta trở thành bạn bè chân chính"
Anh là bạn bè chân chính! Vậy nghĩa là, bỏ qua trái tim yêu say đắm, Felix vẫn nguyện ý làm bạn tôi sao?
Tôi nắm thật chặt tay anh, không nhịn được mà ôm anh: "Cảm ơn anh, Felix! Anh đúng là thiên sứ! Anh không biết em để ý biết bao người bạn như anh!"
Không nhịn được cười, gió đêm khoan khoái hơn, nhiều bạn tốt hơn!
Felix mỉm cười. Anh ngồi lên xe, rồi lại ấn cửa kính xe xuống, đôi mắt màu xanh ấm áp nhìn tôi, giọng điệu ân cần: "Tô Tô, Nhiếp, cậu ấy... thật ra cậu ấy không biết biểu lộ chính mình, sẽ không quan hệ với mọi người, nhưng anh cho rằng thật ra cậu ấy còn đơn thuần hơn anh. Buông ra một chút, đừng quá so đo, có lẽ em sẽ thoải mái hơn một chút."
Tôi chỉ gật đầu. Cho dù thế nào, Felix, em chân thành cảm ơn anh.
Với giấy chứng nhân, tôi vốn từ đăng ký một khoa bất kỳ chuyển tới khoa nhiếp ảnh của đại học N, tốt xấu gì cũng là chuyên ngành mình cảm thấy hứng thú, không bằng cứ học tiếp.
Quả nhiên đại học không giống với cấp ba. Đi trong sân trường, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt. Các câu lạc bộ, đoàn thể đang vận động, hoặc là trưng áp phích tuyển người và bàn tuyên truyền.
Khoa nhiếp ảnh rất ít người. Chỉ có mười bốn người, chương trình học cũng không ít, ngoại trừ kỹ thuật chụp ảnh chuyên nghiệp, kỹ thuật phòng tối, tâm lý thị giác và các đề mục, còn phải học biểu diễn, thưởng thức nghệ thuật, kết cấu lấy ánh sáng vân vân. Bận rộn trong đó, không biết từ lúc nào đã qua một tháng sau khai giảng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống đại học, ừ, không có lười biếng, chỉ có càng lười biếng.
Mai Tử tiếp tục là bạn học của tôi, học khoa đạo diễn ở bên cạnh.
Hôm nay cô ấy chạy tới tìm tôi.
"Tô Tô, buổi chiều cậu có lớp không? Đi ra ngoài chơi không?" Mai Tử thích đi dạo phố, mục đích dạo phố là vì phát hiện sắc đẹp, niềm yêu thích này từ khi cô ấy vào khoa đạo diễn lại càng có lý do chính đáng tiếp tục —— nói là tìm diễn viên tập chụp.
Tôi nói: "Lại đi tìm diễn viên? Một học kỳ các cậu có thể chụp tới vài cuộn phim à?"
"Cho dù bây giờ không dùng được, ghi chép lại sau này có thể dùng đến." Cô ấy đẩy đẩy gọng kính, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hai người chúng tôi đứng ở đầu đường phồn hoa nhất thành phố N, chơi đoán số quyết định đi bên nào.
"Mình thắng, đi bên này." Tôi nhớ đường bên này có gà ăn ngon.
"Thật sao." Mai Tử đi theo phía sau tôi hai bước, đột nhiên cô ấy kéo lấy tôi, chỉ vào một tấm áp phích cao cao cách đó không xa, giọng nói cũng run lên: "Trời ạ! Không phải chứ? Tô Tô, cậu xem, kia có phải là....!"
Không phải là cái gì? Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, cũng mở to hai mắt nhìn như cô ấy.
Trên áp phích là một tranh tuyên truyền, trên đó viết: Giọng nam ma mị hấp dẫn của Vạn Hoàng
Trên đó, hình ảnh nửa người của một người, hình dáng lập thể và con mắt mị hoặc nhắm lại quen thuộc như thế, là Nhiếp Duy Dương?!