Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 46: Quà tặng



"Anh thích không bằng em thích. Bất mãn của anh thành toàn mỹ mãn của em..."

Sáng sớm, có tiếng nhạc quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

Tôi nhắm mắt lại, sờ điện thoại ở bên gối, bấm nút nghe, tiếng nhạc dừng lại, tôi để điện thoại đến bên tai, giọng nói không rõ ràng: "Alo?"

"Tô Tô! Cậu đang ở đâu vậy? Bọn mình đều đang chờ cậu!" Tiếng kêu vội vàng của Tiểu Đinh truyền tới.

Tôi đột nhiên tỉnh lại, hỏng bét! Hôm nay lớp sẽ đi ra ngoại ô thành phố N chụp ảnh dân gian, tôi lại quên sạch không nhớ gì!

"Sorry, sorry, mình tới ngay!" Tôi cúp điện thoại, vội vàng muốn đứng dậy.

"Làm sao vậy?" Sau lưng truyền tới giọng nói lười biếng từ tính của Nhiếp Duy Dương, cánh tay thon dài của anh vòng trên eo tôi.

Hả, tối qua không phải là nằm mơ sao?

Tôi đẩy tay anh ra, xuống giường đi nhặt quần áo đầy đất, sốt ruột lầm bầm: "Trễ rồi, trễ rồi, mười mấy người đều chờ một mình em, đến tới nơi còn không bị bọn họ ăn!"

Tôi giương mắt nhìn anh chậm rãi ngồi dậy, tinh thần sảng khoái, nét mặt sáng sủa, cả người tôi lại bủn rủn, không nhịn được căm phẫn phàn nàn: "Đều tại anh! Cẩn thận anh túng dụng quá độ, thể lực suy kiệt!"

Anh không quan tâm chau mày nói: "Về chuyện ấy thì em yên tâm, không có thể lực tốt không thể theo thanh nhạc được, nhất là —— eo, chỉ khi eo có lực mới có thể phát tiếng hát hoàn mỹ." Nói xong có thâm ý khác liếc nhìn tôi.

Sắc lang! Tôi lườm anh một cái, không có thời gian nói đùa với anh, mặc quần áo xong, vội vàng xông vào phòng tắm rửa mặt.

Anh mặc quần dài, đi theo tới, tựa ở cửa ra vào: "Trong cái tủ nhỏ ở sau cái gương có bàn chải đánh răng mới."

"À." Tôi lấy bàn chải đánh răng ra, bóp kem đánh răng rồi liếc nhìn anh một cái: "Nhà của anh?"

Anh gật đầu: "Cha cho anh một không gian riêng tư. Ở trường em có việc đi đâu à?"

"Ừ. Khoa nhiếp ảnh bọn em đi ra ngoại ô chụp ảnh dân gian, đi ba ngày hai đêm, còn phải cắm trại nữa." Tôi nhổ nước súc miệng ra, tìm sữa rửa mặt trên giá. Anh đi tới mở một cái bình ra, đổ sữa rửa mặt lên tay tôi.

Tôi vừa xoa sữa lên mặt thì anh lại hỏi: "Có những ai đi? Nam hay nữ? Chỉ có bạn học của em?"

Hả? Anh hỏi rõ ràng như vậy làm gì? Người thân quản chế sao? Tôi không biết nên khóc hay nên cười, không có thời gian vạch trần anh, thành thành thật thật trả lời: "Đều là bạn học, đương nhiên có nam có nữ, không có ai khác."

Tôi cúi đầu rửa mặt, anh im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Tô Tô, những chàng trai trong đại học tuổi còn rất trẻ."

Tôi ngẩng khuôn mặt toàn nước lên nhìn anh, anh khoanh tay, mắt cụp xuống dựa người vào đó, mặt không biểu cảm, như thể nói rất đúng lại cực kỳ đứng đắn.

Tôi thật sự không nhịn được, phì cười: "Nhiếp Duy Dương, anh không phải đang ăn dấm khô đó chứ?"

Anh trừng mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lại dời đi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong phòng tắm.

Tôi cười nói: "Ừ, nhưng nói thật, em thật sự không thích những chàng trai còn trẻ, hơn nữa." Tôi đi qua bên cạnh anh, chọc chọc lên lồng ngực trần của anh: "Với quan hệ của anh và em, nếu em thích anh nhất định sẽ nói cho anh, đừng lo."

Rõ ràng lời trấn an của tôi không có hiệu quả gì, mặt anh dường như càng khó chịu.

"Lần nay anh về bao lâu?" Tôi vừa đi giày vừa hỏi anh.

"Hôm nay anh phải trở lại." Anh cũng lấy quần áo mặc vào rồi đi đánh răng rửa mặt: "Anh đưa em đến trường sau đó phải ra sân bay."

"Vội vàng như vậy?" Tôi kinh ngạc, chỉ vì trở về cùng tôi.... Tôi nên cảm động một chút hay là nên nói lão đại anh dục vọng quá mạnh mẽ?

Tôi nói: "Anh không cần đưa em đi đâu. Không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không cơ thể sẽ không chịu được."

Anh hoàn toàn không cảm kích, hừ một tiếng từ lỗ mũi, nhướng nhướng mày với tôi: "Cần anh chứng minh thể lực của mình một chút không?"

Hừ, trong đầu đầy tư tưởng tình sắc! Tôi cắn răng, mặc kệ anh đi, tốt nhất là mệt chết anh!

Mặc dù nói như vậy nhưng lúc ngồi trên xe taxi, tôi vẫn không nhịn được khuyên anh: "Nhiếp Duy Dương, hay là anh về nhà nghỉ một chút! Thật sự không cần đưa em đi."

Anh lắc đầu: "Về nhà còn phải giải thích, rắc rối." Anh lại liếc tôi một cái, hừ một tiếng: "Luôn bảo anh không nên đưa em đi, chẳng lẽ hẹn với ai sợ anh nhìn thấy?"

"Đã nói chỉ có bạn học em rồi." Người này không biết phân biệt tốt xấu lại còn thêm chứng vọng tưởng nghi ngờ. Tôi trừng anh, không khuyên nữa, tự mình vuốt vuốt bức tượng nhỏ trong tay.

Tôi càng nhìn càng thích, nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên nói với anh: "Nhiếp Duy Dương, em còn không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh."

"Không sao." Anh hờ hững nói, bộ dạng không để ý lắm.

Tôi vừa đau lòng vừa xúc động: "Vậy thì tùy anh, chỉ cần là chuyện em làm được sẽ đồng ý với anh, coi như đó là quà sinh nhật của anh, có được không?" Tôi nói xong lại hơi hối hận, chính mình đưa tới cửa, không phải anh sẽ nghĩ ra một chút chuyện biến thái để tôi làm chứ?

Đồng tử đen nhánh của anh sáng lên, nhìn tôi, vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh như bị hòa tan đi, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên nơi khóe miệng anh.

Anh nói: "Đã vậy... Kế tiếp, khi năm tới kết thúc học tập, anh sẽ còn bận hơn, có lẽ sẽ không có thời gian trở về, hay là nghỉ đông em đến Brussels, được không?"

Hả, không phải là chuyện gì rất biến thái hả! Nếu đã đồng ý là món quà tặng sinh nhật anh, tôi đồng ý: "Được!"

Địa điểm tập hợp là ở cổng bắc, xa xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở cửa, bên cạnh là chiếc xe medium bus chúng tôi thuê.

Xe chạy tới gần bọn họ thì dừng lại. Tôi vừa mở cửa xe vừa quay đầu lại nói với Nhiếp Duy Dương: "Được rồi, em đi đây, anh muốn bắt máy bay cũng được mà nghỉ ngơi cũng được, đi nhanh lên đi!" Tôi sợ sẽ bị bọn Tiểu Đinh nhìn thấy tôi và anh xuất hiện cùng lúc. Ngày hôm qua anh đến trường học tìm tôi, sau đó hai người cùng đi, bây giờ lại cùng lúc xuất hiện. Thật sự là muốn nghĩ lệch thế nào cũng có thể nghĩ ra nhiều sai lệch tới đó, ặc, mặc dù đó đúng là sự thật, tôi cũng không nên biểu hiện rõ ràng cho người ta thấy.

Ánh mắt Nhiếp Duy Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe quét một vòng, đột nhiên xác định rồi mặt của anh chìm xuống lạnh như băng, đồng tử đen lạnh lùng nhìn tôi, sau đó mở cửa xuống xe.

Tôi bị anh làm cho bối rối, nhìn theo ánh mắt anh. Hả? Đứng bên cạnh Tiểu Đinh là người trên cổ đeo máy ảnh, có thân hình cao cao và màu tóc châu Á, là Felix?!

Tiểu Đinh lại đang ồn ào: "Tô Tô! Cậu nhanh lên! Haiz, rõ ràng đã phải để Jan Felix tiên sinh chờ cậu!"

Felix trông thấy Nhiếp Duy Dương thì sững sờ sau đó nhanh chóng tiến lên hai bước nở nụ cười: "Nhiếp, đã lâu không gặp!"

Khóe miệng Nhiếp Duy Dương hơi hạ xuống một chút, giọng nói bình tĩnh nhưng lại căng cứng giống như dây đàn: "Thật sự đã lâu." Rồi anh lại nhìn chằm chằm vào tôi: "Hai người hẹn nhau? Tô Tô, nói cho anh biết thì sợ cái gì? Hay là em muốn gạt cả hai bên?"

Có ý gì? Anh đang ám chỉ tôi bắt cá hai tay sao?

Tôi trừng lớn mắt, nhìn vẻ trào phúng trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy tức giận trong lòng.

SHARE.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.