Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 54: Thảm



Thậm chí ngay cả nội y cũng có.

Hôm qua quần áo bị Nhiếp Duy Dương xé rách, hôm nay phải ra khỏi nhà, anh mở tủ quần áo ra chỉ vào vài bộ quần áo để cho tôi chọn. Sặc, cái này cũng không có gì, nhưng không nghĩ tới ngay cả quần lót của tôi anh cũng chuẩn bị, hơn nữa lại còn rất vừa. Trong lòng cảm thấy ấm áp, lại có tư tưởng xấu mà nghĩ, không biết lúc Nhiếp Duy Dương đi mua những thứ này có vẻ mặt như thế nào?

Tôi đi ra từ phòng tắm, lau khô những giọt nước, chuẩn bị thay quần áo. Giường chiếu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Quần áo của tôi được gấp gọn gàng để bên giường. Nhiếp Duy Dương thật thích sạch sẽ. Tôi mỉm cười, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, như vậy sau này chúng tôi kết hôn, anh có thể này nào cũng dọn dẹp giường của chúng tôi như thế này hay không?

A! Kết hôn! Tôi hơi giật mình, tiếp đó cảm thấy mặt nóng lên.

"Đây là cái gì?" Giọng nói của Nhiếp Duy Dương vang lên sau lưng tôi, ngón tay anh vuốt nhẹ một chỗ trên lưng tôi.

Tôi giật mình,định thần lại mới nhớ tới, là vết bầm, khi tắm rửa trông thấy ở trong gương, hồng hồng, may mắn không rách da.

Tôi xoay người, nhìn thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề. Tôi chọc chọc ngực anh: "Còn không phải là do anh ban tặng hay sao?"

Lông mày anh nhíu chặt: "Là do anh làm? Anh không nhớ rõ vừa rồi anh nắm chặt em."

"Không phải vừa rồi." Tôi trừng anh: "Ngày hôm qua."

Vừa chỉa chỉa lên vết nứt bên môi: "Còn có chỗ này."

Anh im lặng, trong đôi mắt xẹt qua vẻ phức tạp. Anh sờ nhẹ môi tôi, cẩn thận từng li từng tí như đụng phải chúng nó sẽ vỡ: "Tô Tô, anh..."

Ánh mắt hỗn hợp kinh ngạc, áy náy và bất an và đụng chạm cẩn thận từng li từng tí kia của anh khiến tôi không cách nào khống chế đau đớn trong lòng mình.

Tôi vươn tay ôm cổ anh, nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc nói: "Em biết rõ lúc ấy anh rất tức giận, em cũng có trách nhiệm. Em không trách anh, lại càng không vì vậy mà rời khỏi anh. Nhưng, anh phải nhớ kỹ, chỉ có anh có thể làm em rung động, cũng chỉ có anh khiến cho em muốn hôn, anh phải học cách tin tưởng em."

Anh nhìn tôi, màu sắc khác thường lưu chuyển trong đôi mắt, sau đó khẽ cười rộ lên. Anh nâng mặt tôi lên, khẽ hôn trán tôi, nói: "Được."

Ok, bước đầu tiên trong kế hoạch thuần dưỡng Nhiếp Duy Dương, thí nghiệm đầu tiên tiến triển thuận lợi.

Buổi chiều Nhiếp Duy Dương phải đến trường lên lớp theo lịch học của anh. Tôi không có việc gì để làm nên dứt khoát đi cùng anh.

"Học viện có xa không?" Tôi hỏi anh: "Đi bộ thì mất bao lâu?"

"Khoảng ba mươi phút, nhưng rất lạnh, chúng ta vẫn nên lái xe đi thì hơn." Anh cầm lấy chìa khóa xe.

"Đi bộ được không?" Tôi giữ chặt cánh tay anh.

Anh hơi nhíu lông mày: "Em sẽ không chịu được lạnh."

"Sẽ không, em mặc rất dày, hơn nữa..." Tôi cười híp mắt nhìn anh: "Em muốn tản bộ cùng với anh."

Những lời này rất hữu hiệu. Vì vậy, hiện tại chúng tôi đang đi bộ trên đường phố Brussels khi vào đông.

Bây giờ, dường như càng ngày tôi càng hiểu rõ cuộc sống khi ở chung với Nhiếp Duy Dương.

Sau 12 giờ trưa, ánh nắng mặt trời sáng rõ nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Người đi đường bên cạnh miệng mũi đều phả ra khói trắng. Cây lâu năm trụi lủi đứng thẳng, có lẽ lá trên cành đã rụng hết, ngẫu nhiên sẽ có một hai chiếc rơi xuống.

Tôi đi bên cạnh Nhiếp Duy Dương, cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ màu nâu nhạt của mình từng bước từng bước dẫm nát gạch đá trên đường, từ khóe mắt quan sát cánh tay vì chen vào trong túi áo khoác mà hơi cong cong của anh. Áo khoác ngoài màu đen xen nền trắng tuyết phẳng phiu rộng lớn khiến cho cả đường cong của cánh tay cũng rất đẹp mắt, đẹp mắt đến mức_ khiến cho tôi muốn vươn tay khoác lên khuỷu tay anh.

Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, cho tới bây giờ tôi cũng không có kinh nghiệm đi cùng một người khác phái ở trên đường. Hiện tại bảo tôi chủ động kéo cánh tay anh thật hơi căng thẳng. Vừa len lén liếc cánh tay anh, ô, thật sự rất muốn rất muốn.

Tôi sờ sờ cái mũi, hít hít mũi, giường cũng đã lên rồi, nên nhìn cũng đã nên nhìn, nên làm cũng đã nên làm, còn ở đây mà nhăn nhăn nhó nhó làm trò cười cho người trong nghề mất. Được, lên đi!

Tôi vươn tay ra, làm ra vẻ thoải mái tùy ý duỗi tay khoác lên khuỷu tay anh.

Thế nhưng lúc này anh lại nâng cánh tay lên, đặt lên trên vai tôi.

Hai người đụng nhau trên không trung, tôi nhì anh, thấy được tâm trạng giống mình trong mắt anh. Chắc hẳn anh cũng hiểu tôi bởi vì anh cũng không nhịn được cười rộ lên, sau đó anh cầm lấy tay tôi, cùng bỏ vào trong túi áo bành tô của anh.

Tay anh thật ấm áp. Tôi dùng tay kia sờ sờ mũi mình, vừa sờ vừa hạ xuống, cuối cùng vẫn "phụt" một cái bật cười. Mẹ nó chứ, chuyện này quá ngây thơ rồi?

"Sao thế?" Anh hỏi.

Tôi cười: "Em nghĩ tới chúng mình dường như mỗi một lần cùng nhau đều là ở trên giường, kết quả cho đến bây giờ gì cũng làm nhưng việc bình thường nhất như đi bộ lại chưa từng làm. Ừ, kiểu như vậy, thực sự có cảm giác yêu đương."

Anh hếch mày lên, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi nhún nhún vai, le lưỡi với anh: "Được rồi, em thừa nhận, em hơi căng thẳng. Em đi ra ngoài với anh như thế này như là một kiểu thông báo, một kiểu chứng minh hay nói là một loại nghi thức, không giống với cảm giác chúng ta lén ở với nhau, càng có ý nghĩa hơn..."

Anh dừng bước lại, khẽ thở dài, sau đó dùng tay kia nâng cằm tôi lên, mỉm cười: "Bé cưng, nếu em thích, chúng ta có thể thường xuyên đi ra ngoài. Tuy nhiên anh cảm thấy ở trên giường cũng không có gì không tốt."

Tôi lườm anh một cái, ôi, đàn ông!

Tôi cho rằng sẽ cùng anh đi đến phòng đàn... Nhưng không ngờ lại đến thư viện. Trợn mắt há mồm nhìn anh mang một chồng cao dày sách tiếng Pháp nguyên bản đặt trên bàn, tôi nói: "Em nghĩ chương trình học của anh chính là ca hát đánh đàn chép nhạc gì gì đó chứ."

"Ừ, đây là nghiên cứu về văn học kịch. Muốn trở thành một nhà âm nhạc vĩ đại phải có hiểu biết sâu sắc về nghệ thuật kịch, môn học này là bắt buộc." Anh vừa chậm rãi giải thích vừa mở laptop ra: "Anh muốn kết thúc môn học này trước khi nghỉ đông."

Tôi nhấc đầu gối lên cánh tay đặt trên bàn, nghiêng mặt nhìn anh.

Anh bắt đầu chuyên chú đọc qua tư liệu rồi gõ bàn phím. Mười ngón tay thon dài nhanh nhẹn lướt qua. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ trên cao khiến cho mái tóc đen và da thịt anh hơi ánh vàng. Tôi nhìn chằm chằm anh không hề dời mắt.

Đột nhiên anh dừng lại, thở dài một hơi.

Tôi chớp mắt mấy cái, anh đã cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lên.

"Bị em nhìn như vậy anh không làm được gì. Cho em tới đúng là một quyết định sai lầm." Anh cúi đầu thở dài: "Mèo hoang nhỏ, chúng ta trở về thôi."

Tôi bật cười, đẩy cánh tay sờ loạn của anh: "Cẩn thận anh túng dục quá độ, kiệt sức mà chết đấy. Em qua bên kia đọc sách, anh tự học đi."

Lực ảnh hưởng với anh làm thỏa mãn hư vinh nho nhỏ của phái nữ trong lòng tôi. Tôi tùy tiện lật xem sách trên giá sách, nhịn không được mỉm cười.

Vòng vo hai vòng, tôi nhìn qua chỗ Nhiếp Duy Dương đang ngồi, cái gì kia? Tôi chớp chớp mắt, lại nhìn, không nhìn lầm, bên cạnh Nhiếp Duy Dương, trên ghế tôi vừa ngồi có một cô gái xinh đẹp mũi cao tóc quăn màu đỏ rượu đang ngồi.

Ngực có cảm giác kỳ quái. Tôi sẽ không ăn dấm chua, đương nhiên sẽ không. Tính Nhiếp Duy Dương tôi rất hiểu, huống hồ anh không đuổi người, cũng không phải nói rằng cô ta không có sức ảnh hưởng tới anh hay sao?

Như vậy, loại cảm giác khó chịu này là như thế nào?

Ừ, giống như trong nhà bạn có một cái thảm rất đẹp, bình thường đều là bạn ngồi nhưng đột nhiên có một ngày có người chạy tới, không chút khách khí đặt mông ngồi lên cái thảm của bạn__ Được rồi, tôi biết rõ sự so sánh này không hợp lý nhưng nó chính là chuyện như vậy... Bạn biết rõ cái thảm này vẫn là của bạn, nó sẽ không đứng dậy chạy trốn cùng với người kia nhưng bạn vẫn thấy khó chịu.

Đột nhiên đồng tình với Nhiếp Duy Dương. Thì ra anh thậm chí không biết tấm thảm của tôi có thể đứng lên chạy trốn với người khác hay không.

SHARE.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.