Sau khi đứng yên hồi lâu, trên mặt cô ta đột nhiên hiện ra nụ cười hơi mờ mịt: "Cô thật là người kỳ lạ. Trực tiếp, hơn nữa... Không để cho người ta có chút nghi ngờ, tuy biết rõ như vậy là rất ngu xuẩn."
Cô ta cầm bọc giấy trên mặt đất bên cạnh lên, đi lên phía trước, đứng trước khối bê tông, đặt bọc giấy ở chính giữa, cười: "Đáng tiếc, tôi không dễ dàng bị lay động như vậy. Ảnh cô muốn, còn có phim đều ở đây."
Cô ta duỗi tay về phía vali: "Chỉ là giao dịch."
Thua cuộc! Tôi nghĩ. Như vậy việc tống tiền vẫn không thể xác định đã chấm dứt hay chưa, mục đích tôi tới hoàn toàn không đạt được.
Thật chẳng lẽ phải dùng thủ đoạn cứng rắn để ép hỏi?
Bình Bình cầm vali rồi đứng tại chỗ, không xoay người rời đi. Tôi nín thở nhìn cô ta, không nói gì.
Cô ta lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên nói: "Lúc ngã giá với Nhiếp Duy Dương tôi nói con số không hề ít bởi vì tôi muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ở đây. Tôi không ngờ lại gặp cô."
Cô ta muốn nói cái gì? Tôi cẩn thận ngậm miệng.
Bình Bình khép hờ mắt: "Không ngờ anh ta không chịu bàn điều kiện. Anh ta tìm những người kia, cũng không hề lưu tình. Tôi không cam lòng, cũng muốn báo thù anh ta cho nên gửi ảnh chụp đến nhà các người. Chuyện vừa xảy ra, nói thật, tôi cũng hơi khiếp đảm cho nên chỉ đồng ý cho cô đến giao dịch. Bây giờ tôi cũng không muốn còn liên quan đến các cô."
Cô ta vươn tay cởi dây chuyền trên cổ xuống, trên có một hộp nhỏ giống như hộp đựng chân dung, mở ra, bên trong chứa một cái thẻ nhớ. Cô ta nhìn nhìn hộp nhỏ trong tay, lại giương mắt nhìn tôi, trong mắt hơi mê mang ôn hòa: "Muốn giữ lại cho mình nhưng nên giao cho cô... thấy cô ngu ngốc như vậy... Hi vọng từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại."
Cô ta giấu thật là tài tình. Trong tim tôi nhảy thình thịch, cám ơn trời đất.
Bình Bình định ném cái hộp nhỏ qua cho tôi, tôi đang muốn nhận, đột nhiên cô ta sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ căm hận: "Tôi gần như thật sự tin tưởng cô, suýt chút nữa làm một việc ngốc nghếch."
Cô ta thu tay lại, siết chặt cái hộp lại trong tay.
Tôi sửng sốt, lập tức nghe thấy tiếng chân lên tầng, đáng chết! Vì sao hết lần này đến lần khác đều đúng lúc này?
Bình Bình xoay người định chạy về phía bên kia, trong lòng tôi sốt ruột, từ phía sau lưng chạy tới, bắt lấy cánh tay cô ta, một tay nắm được cái hộp nhỏ. Cô ta không đề phòng, bị tôi cướp lấy cái hộp nhỏ vào tay.
Bình Bình chửi một tiếng, quay lại tát mạnh một cái vào bên tai tôi, lại duỗi tay cướp lại hộp nhỏ.
Tôi sống đến mười chín tuổi, cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát, cuối cùng cũng được nếm cảm giác bị người đánh là như thế nào. Mặt nóng lên đầu muốn ngất, trong lòng như lửa cháy lại lựa chọn không buông tay, hai tay nắm chặt, bảo vệ cái hộp nhỏ thật chặt, không cho cô ta cướp được.
"Tô Tô!" Tôi nghe được một giọng nói quen thuộc, giọng nói kia như tấm gỗ đập trên mặt hồ băng tháng tư, cực lạnh lại rất cứng, lại mang theo sự tức giận muốn vỡ toang ra.
Là Nhiếp Duy Dương.
Bình Bình khẽ nguyền rủa một tiếng, buông tha cướp đoạt với tôi, xoay người chạy về phía bên kia. Tôi quay đầu lại, không nhìn rõ cái gì, cho đến khi đụng phải lồng ngực quen thuộc, khóe mắt trông thấy hai người đàn ông lạ đang đuổi theo Bình Bình. Anh đỡ lấy mặt tôi đặt vào trong ngực. Tai tôi nghe thấy tiếng đánh nhau xen lẫn tiếng chửi bới.
Cánh tay Nhiếp Duy Dương ôm chặt lấy tôi. Tôi bị ôm suýt chút nữa tắt thở, nghe thấy giọng nói như băng: "Trả lại gấp bội cho cô ta."
Sau đó tôi nghe thấy tiếng Bình Bình thét lên.
Làm sao vậy? Tôi đẩy anh, muốn nhìn, Nhiếp Duy Dương lại dùng sức, một mực ấn đầu tôi không buông.
Cằm anh chống ở trên đỉnh đầu tôi, hơi thở phả trên tóc tôi, mặt tôi chôn trong áo sơ mi của anh, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, tai nghe thấy tiếng tim đập của anh, vừa vội vừa nhanh, mạnh mà có lực.
Tôi nhớ tới đêm mưa hôm ở Brussles, lo lắng vì đối phương, chúng tôi ôm chặt nhau. Khi đó tim của anh cũng đập rõ ràng như vậy, thông qua lồng ngực chấn động đến từng góc trong nội tâm tôi.
Tôi vươn tay nhẹ nhàng vòng qua lưng anh.
Để cho anh lo lắng rồi.
Người đàn ông này, lo lắng như vậy cũng chỉ có thể nói: "Anh cho rằng... Anh gần như... May mắn..." Mấy chữ như vậy, chỉ có tần suất tim đập tiết lộ tâm trạng của anh.
"Nhiếp Duy Dương..." Tôi khẽ nói: "Em lấy hết phim dự trữ của cô ta rồi, cầm về hết rồi..."
Anh không để ý đến tôi.
Tôi nghe được tiếng bước chân không có trật tự, còn có tiếng kêu, là mẹ tôi: "Trời ơi, Tô Tô, con sao thế? Bị thương ở đâu rồi sao?"
Nhiếp Duy Dương buông tôi ra. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm đang đi tới, phía sau còn có Đào Ý Đường.
Sắc mặt mẹ trắng bệch, hốc mắt ướt át. Bà chạy lại nắm lấy vai tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, run giọng nói: "Không sao chứ? Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không có không có" Tôi vội vàng lắc đầu, cố cười muốn cho mẹ yên tâm, nhưng mặt bên trái bị động tác này làm cho đau, không kiềm được mà nhíu mày: "Úi!"
Mẹ nhìn mặt tôi, kinh hô: "Sao lại sưng lên như vậy?"
"Không có gì đáng ngại." Tôi nắm lấy tay mẹ, không cho mẹ khẩn trương sờ loạn trên người tôi, giương mắt nhìn bốn phía. Bình Bình và hai người đàn ông kia không thấy tung tích. Nhiếp Duy Dương cũng không quay đầu lại đi qua bên tôi, đứng trên đầu cầu thang nói gì đó với Đào Ý Đường sau đó cùng đi xuống tầng.
Người này! Lúc đầu gọi một tiếng, rồi từ đầu đến cuối cũng không chịu nói với tôi một câu.
Tôi lấy mấy thứ trên khối bê tông lại, đưa túi giấy và cái hộp nhỏ cho Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh: "Chú Nhiếp, phim cô ta giấu cũng lấy được rồi, lần này không cần lo lắng nữa."
Nhiếp Văn Hàm cầm đồ, thở dài, vỗ vỗ vai tôi: "Tô Tô, từ nay về sau ngàn vạn lần không thể như vậy nữa. Cháu có biết là rất nguy hiểm không? May mắn bạn Duy Dương tìm người hỗ trợ mới tìm được chỗ này."
Tôi cúi đầu không lên tiếng.
Đi ra khỏi căn nhà u ám này, gió đầu hạ đập vào mặt tôi, tâm trạng tôi thoải mái. Cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này, hơn nữa giải quyết trước ngày biểu diễn của Nhiếp Duy Dương, có thể để cho anh không còn gánh nặng đi làm chuyện của anh rồi.
Đào Ý Đường và mấy người lạ không thấy đâu, chỉ có xe của nhà đang ở phía dưới. Nhiếp Duy Dương dựa vào xe, tay đút vào túi quần, đang lẳng lặng nhìn về phía bãi đất hoang xa xa, trên mặt không có chút biểu cảm.
Chúng tôi đi qua, Nhiếp Duy Dương đứng thẳng người, nói với Nhiếp Văn Hàm: "Cha, cha lái xe đi."
Sau đó anh kéo cửa sau ra ngồi vào trong, cũng không liếc tôi một cái, thật giống như tôi không hề tồn tại, ơ, vì saotôi cảm thấy hơi lạnh?
Mẹ say xe, luôn luôn ngồi ở phía trước. Tôi ra phía sau ngồi cùng với Nhiếp Duy Dương.
Trên đường đi nhiều lần như bị thần kinh muốn nhanh chóng về nhà chườm đá vào má cho tôi.
Gò mái bên trái bị đánh bắt đầu chết lặng, sau đó đau đớn dần nổi lên, nóng hừng hực kèm theo đau âm ỉ.
Tôi đưa tay vỗ vỗ chỗ đó, lập tức nhẹ nhàng hít nhẹ, thì ra bị người tát đau như vậy.
Giương mắt nhìn Nhiếp Duy Dương, anhnhìn thẳng phía trước, không chớp mắt, cũng không tới an ủi tôi, dường như không phát hiện tôi bị đánh.
Tôi hơi ức, tay khẽ đụng tay bên chân anh.
Anh lập tức tránh né, khoanh hai tay, mắt cũng không chuyển, một mực nhìn chằm chằm vào sau gáy của Nhiếp Văn Hàm đang lái xe.
Tay tôi cứng đơ ở chỗ anh trốn tránh, nhìn bên mặt không chút biểu cảm mà vẫn đẹp mắt như cũ của anh, hơi ngây người.
Ai, nếu như không phải anh và cha anh tình cảm ít đến mức liếc mắt nhìn cũng không muốn đột nhiên tăng lên thì chính là đang tức tôi rồi.