Sau nhiều lần đọc được tin tức kia trên mặt báo, cuối cùng Sơ Ảnh không chịu được. Cô lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến công ty Cố Diễn Trạch.
Đứng dưới toà nhà cao chót vót, cô bỗng thấy mình thật nhỏ bé. Cô đến đây làm gì? định nói gì với anh và có tư cách gì?
Cô chẳng có tư cách gì hết, chẳng có thân phận nào hết.
Cô lững thững đi bộ dọc đường, người qua người lại ai cũng đều vội vàng. Cô trước giờ luôn biết, Thâm Hạ là một thành phố không cho phép nước mắt rơi. Bởi vì, trong khi bạn rơi lệ, trong khi bạn còn chưa cất bước, thì thành phố phát triển với tốc độ như vũ bão này đã đào thải bạn.
Còn cô thì sao?
Bất chợt, cô phát hiện ra, cuộc sống của mình dường như luôn xoay quanh Cố Diễn Trạch.
Cô không có bất kì thú vui nào, không có bất kì người bạn nào, càng không có nơi nào muốn đi. Thứ duy nhất cô có chỉ là người đàn ông ấy.
Sơ Ảnh ngẩng đầu, chợt cảm thấy ngay cả bầu trời cũng lạ lẫm quá. Nơi này, vốn dĩ không thuộc về cô.
Cô muốn làm gì đó để thay đổi. Thế nhưng, đến tối, cô lại điên cuồng nhét vào bụng những thứ thiếu dinh dưỡng kia, rồi lại căm giận chính mình vì không tự khống chế được bản thân. Không chỉ còn những việc này mà còn vô vàn những việc khác nữa, vì sao? Vì sao cô luôn mất kiểm soát.
Tất cả những thứ này, đều là do cô tự gây lên.
“Cô đi đâu?”
Sơ Ảnh lên một chiếc taxi, nghe tài xế hỏi vậy, cô hơi ngây người.
“Cho tôi đến bệnh viện tốt nhất, ý tôi là…Bệnh viện điều trị tâm lí”.
Tài xế không hỏi gì thêm, cũng không tỏ thái độ gì.
Xe đứng trước cổng bệnh viện, Sơ Ảnh trả tiền rồi đi vào trong. Sau khi hỏi thăm cô y tá đang ngồi rảnh rỗi, cô đi thẳng lên khoa tâm lí ở tầng hai.
Vừa bước vào phòng, Sơ Ảnh liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở bàn làm việc. Cô lùi ra theo phản xạ, nhìn lại bảng tên bên ngoài phòng cho chắc, mới lại đi vào.
Hoàn toàn không thể trách cô được, người đàn ông kia thoạt nhìn chẳng giống một bác sĩ tâm lí chút nào.
Hàng Vĩnh Tịch bị hành động của cô làm cho buồn cười. Tuy rằng đây chẳng phải lần đầu tiên anh bị người ta hoài nghi, nhưng lần này rõ ràng không giống, bởi vì lúc nhìn thấy Sơ Ảnh, anh cũng cho rằng cô vào nhầm phòng.
“Chào cô, tôi là bác sĩ tâm lí của Bệnh viện Nghê Giai. Xin hỏi có thể giúp gì được cô?" Hàng Vĩnh Tịch mỉm cười lên tiếng.
Ấn tượng đầu tiên của Sơ Ảnh về người đàn ông này là: Răng anh ta thật trắng.
Cô nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh là bác sĩ?”
Hàng Vĩnh Tịch đã quen với chuyện này nên không hề cáu giận, ngược lại còn tỏ ra nhẫn lại giải thích. Sau đó, anh chợt cảm thấy kì lạ. Bình thường, rất ít người đến nơi này, những người bình thường càng không muốn đến.
“Tôi đến tư vấn một chút.” Sơ Ảnh cúi đầu nói.
“Rất vui được giúp cô.”
“Nếu…” Sơ Ảnh nhìn người đàn ông trước mặt, nhấn mạnh lần nữa: “Tôi nói là nếu.”
“Vâng” Hàng Vĩnh Tịch tỏ ra phối hợp.
“Nếu một người luôn thèm ăn, luôn cảm thấy ăn không no, lúc nào cũng muốn ăn thật nhiều…như vậy…Có phaỉ bị bệnh không?”
Nét mặt Hàng Vĩnh Tịch trở nên nghiêm túc: “Nếu tôi không hiểu sai ý cô thì đó là ăn uống quá độ?”
“Nếu nghiêm trọng hơn một chút thì sao?”
…
Đó là lần đầu tiên Hàng Vĩnh Tịch gặp Bùi Sơ Ảnh. Lúc nói ra cụm từ: “ăn uống quá độ”, anh có phần hoảng loạn. Anh thừa nhận, mình có mang theo chút tình cảm riêng tư để tiếp cận cô gái nhìn qua có phần đơn giản nhưng thực ra lại là một câu đố bí ẩn này.
Hàng Vĩnh Tịch dùng rất nhiều phương thức để giúp đỡ Sơ Ảnh, nhưng hiệu quả không mấy rõ ràng. Anh rõ hơn ai hết cô mắc chứng kén ăn và thèm luân phiên. Loại này không thuốc nào chữa khỏi, nói cách khác đau hoàn toàn là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, một kiểu bệnh tâm lí.
Anh cũng phát hiện, Sơ Ảnh không muốn đề cập tới nguyên nhân.
Sau khi hai người họ đã tiếp xúc một thời giann, Hàng Vĩnh Tịch chủ động hẹn gặp Sơ Ảnh.
“Gần đây có tốt hơn không?”
Cô gật đầu, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân…”
Không cần anh ta nói hết, Sơ Ảnh đã hiểu anh ta muốn biết chuyện gì.
“Tôi từng có một người bạn trai. Anh ấy tài giỏi, gia thế cũng rất tốt.”
“Sau đó?” Hàng Vĩnh Tịch rất tò mò lập tức hỏi.
Ánh mắt Sơ Ảnh trở nên xa xăm: “Anh ấy không còn nữa rồi”.
“Vì sự ra đi của anh ấy khiến cô không thể chấp nhận, cho nên mới…”
“Không phải.” Cô phủ định, “Thực ra cái chết của anh ấy là do lỗi của tôi. Tôi không hề cố ý, thật đấy. Tôi không ngờ anh ấy lại mở chiếc hôp đó ra. Tôi không hề biết quan hệ hai người họ. Tôi không ngờ kết quả lại thành như vậy. Hôm đó mưa to, rất to. Anh ấy đứng trước mặt tôi, nói rằng, nếu đây là những gì tôi muốn anh ấy sẽ tác thành cho tôi. Tôi không ngờ anh ấy sẽ chết…”
Hàng Vĩnh Tịch vỗ vai cô, an ủi: Mọi chuyện đã qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi”.
“Tôi không muốn, thật sự không muốn.”
“Tôi hiểu.” Hàng Vĩnh Tịch tiếp tục an ủi Sơ Ảnh, đợi đến khi thấy cô dần bình tĩnh rồi, anh mới hỏi tiếp: “Trong hộp đó có cái gì? Vì sao nhìn thấy nó, anh ta lại…”
Hàng Vĩnh Tịch không nói hết, bởi vì lúc này, Sơ Ảnh bỗng nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Anh đã tìm ra nguyên nhân căn bệnh của cô. Anh thở dài, sự việc đó, và người đàn ông đó chắc chắn là nút thắt trong lòng cô. Chỉ cần cởi nó ra, cô hoàn toàn có thể sống cuộc sống bình thường.
Hàng Vĩnh Tịch thường xuyên hẹn Sơ Ảnh ra ngoài, bởi vì anh biết cô không có bạn bè, không có người nhà, điều này hoàn toàn có hại đối với cô. Anh không phủ nhận, mình giúp Sơ Ảnh cũng là vì có tâm tư riêng.
Hôm nay, anh đưa cô đi dạo ở quảng trường sầm uất nhất Thâm Hạ. Ánh mắt chứa đầy sự xa lạ của cô khiến anh nhận ra, điều này cần thiết.
Chỉ có điều, đi được mấy vòng, Hàng Vĩnh Tịch chợt nhận ra biểu hiện của cô có phần khác lạ.
“Sao thế?”
“Anh đừng đi theo em nữa”. Đột nhiên thái độ của cô khác hẳn.
“Em sao thế?”
Sơ Ảnh không trả lời, mà vội vàng bỏ chạy.
Hàng Vĩnh Tịch mở hồ cảm nhận được cô muốn làm gì, anh vội vàng chạy theo.
Sơ Ảnh vào siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn.
Hàng Vĩnh Tịch điên cuồng tìm cô, nhìn thấy cô đang nhét rất nhiều đồ ăn vào miệng, anh vội vàng chạy đến ngăn cản.
Hàng Vĩnh Tịch đè hai bả vai cô xuống: “Tin anh, em không hề đói, thật đấy, em không hề đói…”
“Đói, em đói, em thật sự rất đói…” Cô nhìn Hàng Vĩnh Tịch bằng ánh mắt tội nghiệp.
Hàng Vĩnh Tịch như bị sét đánh, cảm giác quen thuộc ấy lại quay về. Anh chậm rãi hạ túi đồ ăn xuống, Sơ Ảnh vội giằng lấy, bỏ một miếng lớn vào miệng.
“Chậm thôi…” Hàng Vĩnh Tịch lo lắng nói, vôị vàng mở chai nước đưa cho cô: “Uống chút nước đi”.
Sơ Ảnh uống một ngụm lớn, hết gần nửa chai.
Hàng Vĩnh Tịch không dám nhìn bộ dạng cô lúc nài. Người con gái vốn phải được nâng niu trong lòng bàn tay vì sao lại sống chật vật như thế.
Anh nhìn cô như năm xưa nhìn lại Tiểu Ly. Anh ngồi xuống ôm lấy cô, giúp cô điều chỉnh lại quần áo xộc xệch, lau chút đồ ăn còn dính trên miệng cô.
“Có phải em bây giờ rất đáng sợ không?” Hồi lâu, Sơ Ảnh mới lên tiếng.
Hàng Vĩnh Tịch kéo cô dậy, thở dài: “Không, em lúc nào cũng rất đẹp”.
Chẳng hiểu sao, anh thấy tay mình run lên. Nghĩ tới những khi cô ở nhà một mình, phải đối mặt với rất nhiều lần mất kiềm chế, ăn như hổ đói, đau đớn tột cùng mà không có người bên cạnh, anh chợt thấy tim mình đau nhói.
Muốn cô duy trì tâm trạng thư thái, Hàng Vĩnh Tịch càng thường xuyên hẹn cô ra ngoài đi chơi, khi thì đưa cô đi họp lớp với mình, khi thì đưa cô đi tham gia vài buổi thảo luận gì đó, rảnh rỗi thì đưa cô đi mua sắm.
Khi đựơc Hàng Vĩnh Tịch đưa đến trung tâm thương mại, Sơ Ảnh lấy làm lạ hỏi: “Em nghe nói đàn ông rất ghét đưa phụ nữ đi mua sắm. Sao anh lại khác?”
“Thế à? Anh chưa nghe thế bao giờ”.
“Ừ, em nghe đám bạn than thở nhiều lắm.”
Hàng Vĩnh Tịch cười: Có lẽ vì em không phải bạn gái anh nên anh mới thấy không phìên”.
Lí luận kiểu gì thế này?
Có điều, Sơ Ảnh vẫn rất vui vẻ, dù cô không mấy thích mua sắm. Từ khi đến Thâm Hạ, cô chưa từng một lần đi, hơn nữa, cô cũng sợ lạc đường.
“Sao em chỉ chọn màu xanh lá cây thế?” Hàng Vĩnh Tịch tò mò hỏi.
“Em thích màu xanh lá cây.”
“À” Hàng Vĩnh Tịch nhướng mày.
“Màu xanh lá cây biểu hiện cho sức sống tràn đầy”
Anh lắc đầu cười. Đi dạo một vòng anh nói: “Đi ăn gì nhé?”
Cô vốn rất nhạy cảm với chữ “ăn”, nhưng lúc này cô hồn nhiên nói: “Em không đói”
Đi thêm một lát, Hàng Vĩnh Tịch nhìn thấy một chiếc váy màu xanh rất đẹp, quay sang gọi cô thấy cô ngây ngốc nhìn về một phía.
Anh đi tới bên cạnh cô, nhìn theo hướng cô đang nhìn. Một đôi nam nữ đang chọn trang phục, cô gái có vẻ nhút nhát, người đàn ông kia nếu anh nhớ không nhầm thì chính là Cố
Diễn Trạch. Vậy thì cô gái bên cạnh anh ta là…
Hàng Vĩnh Tịch tò mò hỏi: “Sao thế? Đó là giám đốc Bắc Thần, anh ta hình như đã kết
hôn, cô gái kia thoạt nhìn có vẻ…”
“Em đói rồi, mình đi ăn thôi.”
“…”
Sơ Ảnh ngồi trên ghế, lặng yên nghe tiếng đồng hồ chạy. Rốt cuộc thì cửa phòng cũng mở ra.
Cố Diễn Trạch không nghĩ cô còn thức: “Sao em chưa ngủ?”. Anh vừa thay dép vừa hỏi cô.
Sơ Ảnh nhìn anh, hỏi: “Gần đây anh bận lắm à?”
“Ừ. Công ty nhiều việc, về sau em cứ ngủ trước đi!” Nói đoạn, anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Trước kia, câu chuyện luôn dừng ở đây, hai người tiếp tục cuộc sống bình thường. Nhưng hôm nay…
“Nhiều việc?” Sơ Ảnh đứng dậy: “Vậy ư?”
Anh khựng lại: “ý em là gì?:
“Anh nghĩ em có ý gì?”
Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Sao? Nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên muốn quản lý anh
rồi à?”
“Anh đừng đánh trống lảng.”
“Thế em muốn nói gì? Chẳng nhẽ anh hiểu lầm ý em? Nhưng anh vẫn phải nói cho em biết,
em có tư cách gì nói anh? Dùng thân phận gì nói anh?”
…
Có lần một ắt có lần hai. Dần dà, hai người bắt đầu cãi vã ngày một nhiều. Lí do thì muôn màu muôn vẻ, lúc thì anh tới đón cô chậm vài phút, lúc thì anh bắt cô đi dự tiệc tùng, thậm chí có những khi cãi nhau chẳng vì nguyên nhân gì.
Sự kiên nhẫn của anh bị bào mòn.
Sự nóng nảy của cô ngày một lớn.
Tuy nhiên, trước mặt người ngoài, họ luôn biểu hiện là một đôi vợ chồng hoà thuận.
Từ cái hoàn mĩ ban đầu đến cái khiếm khuyết hiện tại, tất cả là do số phận.
Cô không biết anh ra khỏi nhà lúc nào, nhưng cô biết mình vẫn chưa ngất đi, vẫn còn chút cảm giác. Căn nhà trống trơn chỉ còn lại mình cô.
Sơ Ảnh chật vật rời giường, đi vào phòng tắm. Nếu không phải trên người cô dính mùi rượu thì có lẽ cô đã tưởng mọi chuyện đều là ảo giác, tưởng anh chưa từng trở về. Cô đứng trước gương, tóc rối bù, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác tiều tuỵ.
Cô chợt đập tay vào gương, sự đau đớn khiến cô cảm nhận được thực tại. Cô đang sống,
thực sự đang sống, nhưng vì sao lại khốn khổ đến thế?
Thân thể cô chậm rãi ngã khuỵu xuống đất.
Sau hôm đó, Cố Diễn Trạch không hề về nhà. Sơ Ảnh nghĩ, như vậy cũng tốt, mỗi người một cuộc sống một cuộc sống riêng, không ai động tới ai.
Nhận điện thoại của Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh lập tức ra khỏi nhà. Tới nơi đã hẹn, cô ngẩng đầu nhìn thấy anh đang đứng cạnh vòi phun nước công cộng. Anh mỉm cười nhìn cô.
“Đợi em lâu chưa?” Sơ Ảnh áy náy nói.
“Anh vừa đến thôi.” Hàng Vĩnh Tịch nói: “Chưa ăn cơm phải không, anh mời em đi ăn nhé!”
“Anh khách khí như vậy làm gì. Để em mời đi, anh giúp em nhiều rồi.”
“Đấy đều là những việc bác sĩ nên làm mà. Em tình cờ gặp được anh, như thế có được gọi là có duyên không?”
Sơ Ảnh ngây người: “Anh tin vào duyên phận à?”
“Thế em có tin nhất kiến chung tình không?” Hàng Vĩnh Tịch tinh ý nhận ra ánh mắt cô thoáng hoảng hốt khi nghe tới bỗn chữ đó. “Em thật sự từng nhất kiến chung tình hả?”
Anh cố gắng nói bằng giọng vui đùa.
“Giờ chúng ta đi đâu ăn?” Sơ Ảnh hỏi.
Hàng Vĩnh Tịch thầm thở dài, cô không trả lời mà chuyển sang chuyện khác, đó có phải là một cách trả lời khác hay không?
“Ăn đồ Nhật Bản nhé?” Anh hỏi.
“Được.”
Vào nhà hàng, Hàng Vĩnh Tịch chăm chú quan sát cô. Cô ăn rất chậm, không hề nôn nóng.
Bỗng anh nhớ tới lần đầu tiên Sơ Ảnh tới tìm mình, vẻ mặt nặng nề tâm sư, nhưng cô chỉ nói tình hình chứ không chịu đề cập tới nguyên nhân. Anh gặp rất ít trường hợp như thế, đã chủ động tới bệnh viện tâm lí mà lại không muốn nói quá nhiều. Một cô gái trẻ đẹp lẽ ra phải nhận được rất nhiều yêu thương chiều chuộng, chứ không phải sống trong u buồn như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát mình, Sơ Ảnh nói: “Giờ em không còn ăn uống quá độ và mất kiềm chế nữa rồi”.
Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng khi cô nói ra lại có cảm giác như mình vừa trải qua một trận phong ba bão táp. Ngay cả cô cũng không tin mình từng có quãng thời gian bày đồ ăn vặt khắp mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí cả phòng tắm cũng không tha, bất cứ lúc nào cũng có thể vớ lấy thứ gì đó nhét vào miệng, giống như trong dạ dày nuôi một con côn trùng, cô ăn bao nhiêu, nó liền ăn bấy nhiêu, khiến cô không bao giờ thấy no. Hậu quả
chính là, cô không ngừng lao vào WC mà nôn.
Quãng thời gian đó, chẳng những cơ thể cô bị hành hạ mà ngay cả tinh thần cũng chịu áp lực. Mỗi đêm, cô đều gặp cơn ác mộng ấy, nó chân thực đến nỗi cô tưởng sự tồn tại của bản thân là một sai lầm.
May mà cô đã gặp được Hàng Vĩnh Tịch.
phần 2
“Vậy là tốt rồi.” Hàng Vĩnh Tịch cười nói, sau đó bắt đầu ăn.
“Lúc nãy anh bảo có việc quan trọng muốn nói với em, chuyện gì thế?”
“À, em có nghĩ tới chuyện đi làm không? Bệnh viện chỗ anh đang thiếu một chân quản lí hồ sơ, em có hứng thú không?”
“Bệnh viện? Nhưng em học Báo chí, sợ là không làm được.”
“Công việc cũng đơn giản thôi, không yêu cầu chuyên ngành. Anh đã giới thiệu cho em thì đương nhiên phải phù hợp mới dám nói chứ.”
“Vậy em cảm ơn anh” Sơ Ảnh tươi cười nói.
“Không cần cảm ơn, anh chỉ gặp dịp thì giới thiệu cho em thôi.”
“Dù sao em vẫn phải cảm ơn, bữa cơm này em mời anh.”
Hàng Vĩnh Tịch không nói gì thêm, nhưng lúc ra thanh toán, anh thủ thỉ bên tai cô: “Em làm vậy sẽ khiến anh mất mặt”, sau đó anh là người trả tiền.
Anh không quên bộ dạng gật đầu nửa hiểu nửa không của cô khi đó. Chỉ có điều, anh cảm thấy đằng sau vẻ hồn nhiên ấy của cô lại là một tâm hồn chất chứa vô số vết thương.
Sau đó, vì muốn cảm ơn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh kiên quyết mời anh đi xem phim. Đây là một bộ phim Hồng Kông khá cũ.
“Hay lắm à?” Hàng Vĩnh Tịch hỏi cô.
“Em thấy rất cảm động.”
“Ừ, ngoài đời làm gì có người đàn ông nào vì tình cảm mà từ bỏ cả sự nghiệp. Chẳng qua hiện thực quá tàn khốc nên người ta mới đi xem loại phim này để thỏa mãn lòng mình mà thôi.”
“Em không nói về cái đó.”
“Thế cái gì?”
“Nam chính nói với nữ chính: Anh muốn kiếm được chiếc vỏ sò đẹp nhất để cầu hôn em.”
Có người đã từng nói, anh sẽ tìm chiếc vỏ sò đẹp nhất thế giới này cho em.
Hàng Vĩnh Tịch không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Ra khỏi rạp, anh nhìn đồng hồ: “Muộn thế này rồi, người nhà em liệu có lo lắng không?”
Sơ Ảnh chỉ cười mà không đáp.
Đi cùng nhau mấy lần, Hàng Vĩnh Tịch biết rất rõ tính cô, cô không thích để người khác đưa về nhà, vì thế lần nào anh cũng chỉ đứng nhìn cô lên xe buýt.
Ngày đầu tiên đi làm, Sơ Ảnh có chút rụt rè, vì đã rất lâu rồi cô không đi làm. Ngồi xe buýt đến bệnh viện Nghê Giai, cô đã thấy Hàng Vĩnh Tịch đứng chờ mình ngoài cửa.
“Chờ em lâu chưa?”
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Mới nửa tiếng thôi”.
Hả? Lâu vậy ư?
“Đùa em đấy, anh vừa mới ra thôi.”
Hàng Vĩnh Tịch đi trước dẫn đường. Bệnh viện này rất lớn, chẳng khác nào những tòa nhà cao cấp dành cho những kẻ nhiều tiền.
“Nghe nói bệnh viện này xây dựng dành cho giới quí tộc, những người tới đây đều là người giàu phải không?”
“Chẳng lẽ em cũng muốn quen người giàu à?” Anh làm bộ tò mò.
“Thì làm gì có ai chê tiền?” Cô nói.
“Anh tưởng em coi tiền chẳng ra gì chứ.”
“Bị em lừa rồi, thất vọng không?” Sơ Ảnh cười.
“Thất vọng gì chứ, anh cũng là người như thế mà!”
Sơ Ảnh định nói thêm thì hai người đã bước vào một căn phòng, Hàng Vĩnh Tịch giới thiệu: “Chị Lan, đây là Bùi Sơ Ảnh, em đã nhắc qua với chị”.
Người phụ nữ tên Lan kia liếc nhìn Sơ Ảnh một cái rồi quay sang cười đầy ẩn ý với Hàng Vĩnh Tịch: “Cậu cứ mang cô ấy đến là được”.
“Vâng.” Hàng Vĩnh Tịch thản nhiên đáp.
Từ ánh mắt chị Lan nhìn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh cũng ngờ ngợ đoán ra thân phận của Hàng Vĩnh Tịch ở bệnh viện này không hề đơn giản chỉ là bác sĩ tâm lí. Chỉ có điều, cô không mấy tò mò về đời tư của người khác.
Hàng Vĩnh Tịch đưa cô tới phòng hồ sơ: “Tiểu tinh, xem xem anh đưa tới ai cho em này”.
Vừa nghe thấy giọng của Hàng Vĩnh Tịch, Tiểu Tinh đang ngồi trước bàn máy tính liền đứng bật dậy: “Bác sĩ Hàng”, sau đó quan sát Sơ Ảnh.
“Từ hôm nay cô ấy sẽ làm việc cùng em, em nhớ giúp đỡ cô ấy.” Hàng Vĩnh Tịch tươi cười giới thiệu. Xong xuôi, anh mới quay về phòng làm việc của mình.
Lúc này, Tiểu Tinh mới lên tiếng: “Bảo sao anh Hằng tích cực đề cử chị như thế, hóa ra là một mĩ nữ. Nếu là em thì em cũng xuống tay từ lâu rồi”.
“Em hiểu lầm rồi, chị và anh ấy…”
Tiểu tinh khoát tay: “Biết rồi biết rồi”.
Cô nàng đưa cho Sơ Ảnh một bộ quần áo và nói: “Bác sĩ Hàng bảo em chuẩn bị cho chị, chị thay đi”.
Quả nhiên công việc rất đơn giản, chỉ là lưu trữ hồ sơ giấy và nhập giữ liệu bệnh án vào máy tính. Làm bệnh án điện tử khá nhàn, nhưng sắp xếp và phân loại hồ sơ giấy thì phiền phức hơn.
“Chị và anh Hàng quen nhau thế nào?” Tiểu Tinh hỏi.
“Chị là bệnh nhân của anh ấy.”
Tiểu Tinh nghe thế liền hiểu ra ngọn ngành, Hàng Vĩnh Tịch là bác sĩ, Sơ Ảnh là bệnh nhân tất nhiên sẽ không…
Tiểu Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Y tá trong viện này rất đáng thương”.
“Vì sao?”
“Vì bạch mã hoàng tử trong lòng họ đều là hoa đã có chủ rồi”. Tiểu Tinh thờ ơ nói.
Sơ Ảnh chỉ cười, biết rõ giờ mình có giải thích cũng không ai tin.
“Bác sĩ Hàng rất được lòng mọi người phải không?”
“Đương nhiên, chị không thấy anh ấy vừa phong độ vừa tài giỏi à? Cô nào mà không thèm chứ?” Tiểu Tinh nói: “Nhưng mà chẳng cô nào có cơ hội đâu. Chị thấy đấy, bệnh viện không hề thiếu người, với cả sắp xếp bệnh án chỉ mình em làm là đủ, bận quá thì có người tới phụ giúp. Thế mà anh ấy còn tìm thêm người, nhất định là có ý đồ riêng”.
Sơ Ảnh khựng tay: “Bình thường đều nhàn hạ ư?”
“Bệnh viện này không như những bệnh viện khác. Nơi này dành cho giới quí tộc, viện phí kếch xù, chị xem nếu không có tiền ai dám mò tới đây? Đám người giàu kia cũng không phải mắc bệnh liên tục.”
Sơ Ảnh gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng cô lúc này cảm kích Hàng Vĩnh Tịch.
Buổi trưa, Hàng Vĩnh Tịch đúng hẹn xuất hiện bên ngoài cửa.
Tiểu Tinh liếc nhìn anh rồi nói: “Haizzz…Thôi anh chị đi ăn đi”.
Sơ Ảnh ra khỏi phòng: “Thực ra anh không cần tới đón em đâu”.
“Em mới đến, chưa quen nơi này nên anh muốn đưa em đi cho biết đã.”
Anh đã nói như vậy, cô cũng ngại từ chối. Hai người ăn trưa xong lại tiếp tục công việc.
“Em đã quen với công việc rồi. Anh không cần tới xem nữa đâu.”
Hàng Vĩnh Tịch chăm chú nhìn cô, lát sau anh nói: “Ừ, anh biết rồi. Em đi làm đi”.
Thực ra, Sơ Ảnh có phần áy náy. Thái độ của anh biểu hiện điều gì, làm sao cô không hiểu,
nhưng vì anh không nói rõ nên cô cũng không tiện nói gì nhiều. Cô bắt đầu thấy hối hận vì nhận công việc này.
Công việc ở bệnh viện khá thoải mái, lại có thêm cô đồng nghiệp vui tính, Sơ Ảnh cảm thấy rất hài lòng. Về sau, Hàng Vĩnh Tịch thỉnh thoảng tới gặp cô nhưng số lần không nhiều.
Nỗi lo lắng của cô cũng vơi đi đáng kể.
Hôm nay, đi làm về, Sơ Ảnh nhìn thấy xe của Cố Diễn Trạch đỗ ngoài cửa. Sau hôm ấy, hai người không gặp nhau, lúc này cô có phần sợ gặp anh.
Cô chưa dám đi tới thì tài xế Tề đã chạy ra: “Phu nhân, cuối cùng cô đã về.”
“Có việc gì sao?” Thấy không phải Cố Diễn Trạch, Sơ Ảnh mới bớt căng thẳng.
“Tổng giám đốc bảo tôi tới đón phu nhân. Hôm nay là tiệc sinh nhật năm tuổi của con trai cậu Cố Vân Tu.” Tài xế Tề giải thích, anh ta đã đợi ở đây khá lâu, không biết Cố Diễn Trạch có giận hay không.
Sơ Ảnh gật đầu: “Tôi đi thay quần áo rồi xuống”.
Cố Vân Tu kinh doanh mảng trang sức, thế nên ngày kết hôn của cô và Cố Diễn Trạch, anh ta có tặng một viên kim cương rất quí, nếu bán đi, có thể nuôi sống cô cả đời.
Vì là tiệc gia đình nên chỉ có vài người thân thích, điều khiến Sơ Ảnh ngạc nhiên là Cố Diễn Trạch không xuất hiện. Anh cho người đón cô tới đây nhưng anh thì không đến. Sau khi vào nhà, cô chỉ một mực giữ im lặng.
La Hinh thấy cô, liền nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diễn Trạch đâu? Sao nó chưa tới?”
“Hình như công ty có việc gì đột xuất mẹ ạ!” Sơ Ảnh làm bộ kéo tay bà, nói: “Sao lần nào mẹ cũng chỉ hỏi đến anh ấy thế?”
La Hinh cảm thấy Sơ Ảnh không giống như đang giả vờ, bèn nói: “Nó ngày nào cũng bận rộn như thế, sao con không ý kiến gì thế?”
“Mẹ rõ tính anh ấy hơn con mà, chỉ có anh ấy quản lí người khác, nào có ai…”
“Sao lại nói xấu anh rồi?” Cố Diễn Trạch cười tươi tiếp lời. Anh đi tới bên cạnh Sơ Ảnh, nói: “Lại tố tội anh với mẹ phải không?”
Giọng điệu vô tư của anh khiến Sơ Ảnh cảm thấy rất buồn cười. So về diễn xuất, cô không phải đối thủ của anh. Kể cũng phải, gian thương, nhà từ thiện, ông chồng tốt, con trai ngoan, anh đóng vai nào cũng giỏi.
La Hinh thấy vợ chồng họ ngọt ngào, tỏ ra rất hài lòng: “Sơ Ảnh làm gì dám nói xấu con.
Chỉ có con thôi đấy, không được bắt nạt nó, nếu dám bắt nạt nó thì mẹ không để yên cho con đâu”.
“Vâng vâng vâng, con biết rồi.” Cố Diễn Trạch nắm tay Sơ Ảnh: “Anh Tu đang ở đâu ạ, con ra chào anh ấy một câu”.
Lúc này, rất nhiều người vây quanh cậu con trai năm tuổi nhà Cố Vân Tu. Thằng bé rất hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ. Lục Diên Y phạt nó đọc thuộc thơ Đường, nó rất thông minh, liên tiếp đọc thuộc từng bài.
Không khí gia đình hòa thuậ khiến Sơ Ảnh cảm thấy, niềm hạnh phúc này cho dù chỉ như mây khói cũng đủ làm người ta thỏa mãn.
Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh đi tới chỗ họ, Lục Diên Y tươi cười ra đón. Chào chị dâu xong, Cố Diễn Trạch qua nói chuyện với Cố Vân Tu, để hai chị em dâu tâm sự.
Sơ Ảnh nhìn thằng bé, cười nói: “Đáng yêu quá, bảy phần giống anh Tu, ba phần giống chị”.
Lục Diên Y lắc đầu: “Cả ngày đau đầu với nó, bé đã thế này, không biết mai sau lớn còn bướng đến đâu”.
“Trẻ con đứa nào chẳng thế hả chị!” Sơ Ảnh vẫn chưa rời mắt khỏi thằng bé. Đáng yêu quá, cô chỉ muốn véo má nó một cái.
Lục Diên Y thấy vậy, bèn khuyên: “Em thích trẻ con như thế thì sinh lấy một đứa đi chứ!”
Sơ Ảnh chỉ cười, không biết phải nói gì.
Lục Diên Y nhận ra sự cố chấp đằng sau vẻ nhu mì của Sơ Ảnh, không khỏi lắc đầu: “Con người ta không nên tính toán nhiều quá mới có thể sống vui vẻ”.
Sơ Ảnh gật đầu. Cô biết họ đều mong cô và Cố Diễn Trạch sống hạnh phúc, nhưng có nhiều chuyện không phải một câu là nói xong.
Duyên phận vốn là thứ chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được chứ chẳng mong cưỡng cầu mà thành.
Cố Diễn Trạch đi tới chỗ Cố Vân Tu, hắng giọng: “Sao để người ta bên kia còn mình anh trốn ra đây?”. Vừa nói, anh vừa lấy một điếu thuốc đưa cho Cố Vân Tu.
Cố Vân Tu lắc đầu: “Anh mày mà hút là kiểu gì cũng bị niệm thần chú cho đau đầu chết thì thôi”.
Cố Diễn Trạch cười sâu xa: “Ngài Cố Vân Tu muốn làm gì là phải làm bằng được sao giờ lại chịu cho một người phụ nữ quản lí thế?”.
“Anh tưởng em giống anh chắc!”
Thấy em trai cứng đầu, Cố Vân Tu thở dài: “Mấy chuyện báo chí đưa tin là thế nào?”
“Chuyện gì cơ?” Cố Diễn Trạch hút một hơi, có ý không muốn nói nhiều.
Cố Vân Tu nhìn vào trong nhà, Lục Diên Y và Bùi Sơ Ảnh đang trò chuyện. Người khác có thể không hiểu Cố Diễn Trạch, nhưng anh thì hiểu rất rõ cậu em họ của mình, bề ngoài luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng thực chất luôn âm thầm gây ra những chuyện kinh thiên động địa.
Chính vì vậy, nếu đúng như báo chí đưa tin, rằng Cố Diễn Trạch nảy sinh tình cảm với người con gái khác, thì không có lí nào người đến tham gia tiệc vẫn là Bùi Sơ Ảnh. Rất đơn giản, cho dù là diễn kịch, Cố Diễn Trạch cũng không muốn diễn cùng người mà mình không thích.
“Mày còn trẻ nên mới thích hành hạ nhau kiểu đó. Nhiều tuổi rồi thì không nổi nữa đâu em!” Cố Vân Tu không muốn nhiều lời. Đạo lí thì ai cũng hiểu, chỉ xem người ta hành động thế nào mà thôi.
Cố Diễn Trạch lại hút vài hơi nữa. Khi điếu thuốc đã gần hết, anh mới ném đi và lên tiếng: “Anh và em giống nhau sao? Anh là người có “tiền án” đấy nhé!”
Cố Vân Tu nghe vậy liền nổi giận. Quả nhiên, hai anh em họ rất hiểu nhau. Trước khi kết hôn với Lục Diên Y, Cố Vân Tu đã từng có một cuộc tình sâu đậm với nữ ca sĩ Vân Thường. Về sau không phải Cố Vân Tu thay lòng đổi dạ, mà là Vân Thường từ chối anh.
Nếu thật sự Lục Diên Y để ý tới chuyện quá khứ, hẳn là Cố Vân Tu sẽ không thể sống vui vẻ như hiện tại được.
Cố Vân Tu giơ tay muốn đánh cậu em mình một cú nhưng Cố Diễn Trạch đã nhanh nhẹn tránh được.
“Em đùa tý thôi!”
“Chuyện đấy mà đùa được à!” Cố Vân Tu vẫn chưa hết giận dữ.
Cố Diễn Trạch nói sang chuyện khác: “Bố mẹ em lại bảo anh làm công tác tư tưởng với em đấy à?”
“Mày nghĩ anh thừa hơi tự dưng đi lo chuyện của mày chắc?”
Ngay từ lúc nghe Cố Vân Tu nói câu đầu tiên, Cố Diễn Trạch đã biết là La Hinh lại nhờ anh khuyên bảo mình phải sống hòa thuận với Sơ Ảnh.
Thấy anh trầm mặc, Cố Vân Tu vỗ vai anh: “Cần nói gì anh đã nói hết rồi, làm thế nào thì mày tự biết”. Nói xong, Cố Vân Tu quay vào trong nhà.
Cố Diễn Trạch im lặng một lúc, chợt lên tiếng: “Khi biết trong lòng chị dâu có người đàn ông khác, tâm trạng anh thế nào?”
Cố Vân Tu ngoảnh đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của em trai, bèn quay về, nói: Hận không thể giết chết hắn!”
Tưởng rằng Cố Diễn Trạch sẽ nói gì thêm vài câu gì đó, nhưng Cố Vân Tu chỉ thấy anh lắc đầu vẻ mặt mệt mỏi.
Ăn cơm xong, Cố Khải Minh nói với con trai và con dâu: “Hôm nay hai đứa về nhà chơi đi”.
Người lớn đã lên tiếng, Sơ Ảnh cũng không dám có ý kiến. Hơn nữa, cô biết chắc mỗi lần ông giữ hai vợ chồng cô ở nhà đều là có chuyện muốn nói. Dù năm xưa hai bậc phụ huynh không mấy hài lòng về cô, nhưng sau khi cô về làm dâu, họ đã coi cô như con ruột, đối xử rất tốt với cô, chính điều này đã khiến cô không khỏi áy náy khi đối mặt với bố mẹ chồng.
Quả nhiên, vừa về tới nhà, La Hinh liền nói: “Thằng cu Diên Địch thông minh quá. Bài thơ dài như thế mà đọc trôi chảy không sót một chữ”.
“Cháu nội chúng ta cũng không kém nó đâu.” Cố Khải Minh thờ ơ nói.
Sơ Ảnh liếc nhìn chồng. Cố Diễn Trạch vẫn điềm nhiên như không nghe thấy. Cô không rõ anh đang suy nghĩ điều gì.
La Hinh thấy vợ chồng con trai không “tiếp chiêu”, đành nói thẳng: “Hai đứa định đến bao giờ mới có con?”
Chuyện dù chẳng mới mẻ gì, nhưng lần này có vẻ Cố Khải Minh đã bị đả kích rất mạnh, nếu như ông có cháu trai, nhất định nó cũng sẽ đáng yêu như Diên Địch.
Sơ Ảnh thầm thở dài, cô chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Cố Diễn Trạch xoay xoay di động trong tay, liếc nhìn cô một cái rồi mới điềm tĩnh nói: “Chúng con còn chưa chuẩn bị tốt”.
“Vớ vẩn! Diên Y về làm dâu bụng đã to tướng. Hai đứa kết hôn hai năm rồi mà còn chưa chuẩn bị tốt là thế nào?” La Hinh tức giận.
Cố Diễn Trạch bĩu môi: “Bụng chị ấy không to thì có vào được nhà anh Tu không?”
“Mày còn dám cãi!” La Hinh phẫn nộ: “Mày xem bác gái nhà mày đấy, ngày nào cũng có cháu trai chạy loanh quanh, vui đến thế nào”.
“Thế để hôm nào con mượn Diên Địch về chơi với bố mẹ!”
Cố Khải Minh im lặng, nãy giờ rốt cuộc lên tiếng: Diễn Trạch, vào đây!”
Mỗi lần nghe bố chồng nói câu này, Sơ Ảnh đều cảm thấy lòng như có đá tảng đè. Phần là vì Cố Diễn Trạch nhất định sẽ bị ông mắng mỏ một trận, phần là vì chỉ còn mình cô ở lại chống đỡ mẹ chồng, vừa nghĩ cô đã thấy đau đầu.
Thấy con trai đi rồi, La Hinh liền quay sang khuyên nhủ con dâu, dù sao Sơ Ảnh cũng dễ đối phó hơn thằng con trai cứng đầu cứng cổ của bà.
“Đàn ông cứ phải làm bố mới chín chắn được con ạ”.
Sơ Ảnh gật đầu.
“Với cả, Diễn Trạch đứng ở vị trí này nhất định bị nhiều người nhòm ngó, có con rồi cũng khiến đám người đó bớt hi vọng với nó”.
“Hai đứa nhớ bảo nhau, sớm sinh một đứa con, nhớ chưa?”
Toàn là những lời thoại quen thuộc.
Một lúc lâu, La Hinh mới buông tha cho Sơ Ảnh. Mẹ chồng nàng dâu vừa chấm dứt cuộc trò chuyện thì chợt nghe trên gác phát ra tiếng động lớn. Hai người nhìn nhau rồi vội vàng chạy lên.
Cố Khải Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn con trai, còn Cố Diễn Trạch vẫn nhởn nhơ như không, mặ kệ dòng máu đang chảy trên trán.
La Hinh lập tức lao vào lườm chồng mình một cái, rồi nói với con trai: “Mẹ đưa con đi bôi thuốc”.
“Không cần đâu mẹ” Cố Diễn Trạch gạt tay bà ra.
Thái độ của anh càng chọc giận Cố Khải Minh. Thực lòng, Cố Khải Minh luôn tự hào về con trai. Chuyện công ty, Cố Diễn Trạch chưa từng làm ông thất vọng, nhưng về cuộc sống riêng tư, anh lại học đòi người khác ra ngoài làm những chuyện nhố nhăng. Cố Khải Minh chỉ muốn nhắc nhở con trai, không muốn nhìn thấy con trai sau này phải hối hận vì đi sai đường. Vậy mà Cố Diễn Trạch một mực bướng bỉnh không chịu nghe, khiến ông nổi cơn thịnh nộ.
“Mặc kệ nó!” Cố Khải Minh hét lên với vợ.
Lần trước ông đã đề cập tới chuyện này với Cố Diễn Trạch, vậy mà anh chẳng những không nghe lời mà còn càng lúc càng quá đáng. Hiện giờ đúng là đã không coi ai ra gì nữa rồi.
Thấy chồng như vậy, La Hinh cũng không dám đứng ra bảo vệ con trai, sợ chỉ khiến Cố Khải Minh tức giận thêm, bà đành nháy mắt ra hiệu cho Sơ Ảnh. Lúc đầu mặc dù vợ chồng bà có ý phản đối cô con dâu này, nhưng thấy sau khi kết hôn, Cố Diễn Trạch chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với bố mẹ, thương yêu vợ, ông bà càng thêm cảm kích Sơ Ảnh, cho rằng con trai mình trở nên chin chắn như thế cũng một phần do công của con dâu. Hiện tại, có lẽ chỉ có Sơ Ảnh mới có thể khuyên được ông.
Đáng tiếc, lúc này Sơ Ảnh chỉ một mực nhìn Cố Diễn Trạch, không hề phát hiện ra La Hinh đang nháy mắt với mình.
Cố Diễn Trạch lên tiếng: “Nếu không còn việc gì nữa thì con xin phép đi trước, tránh để bố mẹ gai mắt”.
Cố Khải Minh nghe xong, hai mắt như bốc lửa: “Cút”.
La Hinh vội vàng chạy lên trấn tĩnh chồng mình.
Cố Diễn Trạch ung dung rời khỏi phòng, Sơ Ảnh đứng ngây ngốc mấy giây rồi vội vàng đuổi theo. Không rõ anh nói gì khiến bố tức giận đến mức đó, nhưng cô không dám hỏi anh.
Hai người ra khỏi biệt thự thì Cố Diễn Trạch dừng chân, quay lại nhìn Sơ Ảnh đang nhìn theo mình.
Sắc mặt anh vẫn điềm nhiên như thế, cô tưởng anh sẽ hét lên với mình, nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô một cái rồi đi thẳng ra xe.
Ngồi trong xe, cô lau vết máu trên trán anh. Cố Diễn Trạch không gạt tay cô ra chỉ chuyên tâm lái xe.
“Đi bệnh viện đi!” Sơ Ảnh nhìn vết thương của anh, cũng may mà bị tóc che khuất nên không dễ nhận ra.
“Không càn.”
“Nhưng…”
Cô chưa dứt lời, Cố Diễn Trạch đã quay phắt lại nhìn cô: “Ân cần như thế làm gì? Muốn bày tỏ sự cảm kích sao?”
Sơ Ảnh kinh ngạc nhìn anh. Cô vốn chỉ quan tâm anh theo bản năng, hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến anh phẫn nộ như thế.
Cố Diễn Trạch lạnh lùng cười: “Bố mẹ không có ở đây, em việc gì phải diễn vở vợ hiền dâu thảo? Nếu không có anh, giờ này em đang ngồi trong nhà bị bố mẹ bức sinh con. Nếu không có anh, em có thể dễ dàng ra khỏi nhà như thế sao?”
Hóa ra anh nghĩ về cô như thế. Anh cố tình chọc giận bố, để bố đuổi anh đi, từ đó cô mới có thể rời khỏi biệt thự.
“Em…em không…” Thật sự cô không hề muốn vậy.
“Không cái gì? Không muốn sinh con cho anh phải không? Hay là không muốn nhìn thấy anh, rõ ràng em rất hài lòng vì không cần nịnh nọt bố mẹ anh, càng không cần ngủ chung giường chung chăn với anh, em rất vui đúng không? Đừng có làm ra vẻ thiệt thòi như thế trước mặt anh!” Cố Diễn Trạch đột ngột phanh xe lại: “Xuống xe! Xuống!”
Anh hét vào mặt cô.
Sơ Ảnh hoàn toàn không biết vì sao mọi chuyện đến nông nỗi này. Cô máy móc xuống xe, ngẩn người nhìn chiếc xe lao đi, trong tay cô còn cầm tờ khăn giấy có dính máu của anh.