Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh về nhà riêng, dọc đường hai người không nói với nhau câu nào. Cô một mực nhìn ra ngoài cửa xe, vờ như không biết bầu không khí kì lạ giữa hai người, Cố Diễn Trạch cũng chỉ chuyên tâm lái xe. Đến khu biệt thự, Sơ Ảnh xuống xe còn anh lái xe đi làm luôn. Lần nào cũng vậy.
Cố Diễn Trạch đến công ty thì mọi người đều đang vùi đầu làm việc, bầu không khí thong thả như trước không còn. Mạc Khả vừa thấy Cố Diễn Trạch liền chạy tới nghênh đón và thông báo lịch làm việc hôm nay của anh. Nói liền một hơi xong, sau đó Mạc Khả mới quan sát sắc mặt của Cố Diễn Trạch, thần sắc của anh quá mức bình thản, không để lộ tâm trạng tốt hay xấu, cô cũng không dám đoán bừa. Cố Diễn Trạch hiện giờ đã khiến cho người khác hoàn toàn không biết được anh hứng thú với cái gì. Mạc Khả nhớ rõ trước kia anh không như vậy, không phải là anh không biết che giấu tâm sự, mà là khi đó bao nhiêu hạnh phúc đều được phơi bày trên mặt. Không nói xa xôi gì, đó chỉ mới là chuyện sau khi anh kết hôn, quãng thời ấy, ngày nào tới công ty mặt mày anh cũng tràn ngập vui vẻ, ngay cả nếu công ty có xảy ra sự cố, anh cũng rất ít khi nổi giận. Cố Diễn Trạch ngày ấy thực sự rất giống một chàng trai mới rơi vào bể tình, vậy mà kết hôn chưa được hai năm mọi thứ đã thay đổi.
Hôn lễ của Cố Diễn Trạch từng được báo chí đưa tin suốt mấy tháng trời, nội dung hầu hết đều là chuyện tình cô bé lọ lem và hoàng tử, sau khi xỏ chân vào đôi giày thủy tinh, cô bé lọ lem sẽ sống hạnh phúc bên hoàng tử mãi mãi. Chủ đề về cô bé lọ lem tưởng chừng chẳng bao giờ dừng lại. Nhà họ Cố được coi là một dòng họ lớn ở thành phố Thâm Hạ, trước kia bố mẹ Cố Diễn Trạch đã từng chọn một cô gái môn đăng hộ đối làm con dâu, kết quả Cố Diễn Trạch không những không giữ thể diện cho bố mẹ mà còn cố tình tạo ra một vở kịch che mắt tất cả mọi người. Cuối cùng bố mẹ anh chỉ có thể thỏa hiệp, để mặc con trai muốn cưới ai thì cưới.
Chuyện cổ tích luôn kết thúc khi hoàng tử và công chúa được ở bên nhau, có lẽ ngay cả tác giả cũng biết rằng, mọi người đều ảo tưởng ra một cuộc hôn nhân hạnh phúc giữa hoàng tử và công chúa mà không phải là sau khi kết hôn, hoàng tử có thể sẽ gặp được nhiều cô gái khác hấp dẫn hơn công chúa, muốn ở bên cạnh cô ta, công chúa sẽ vì sự thay lòng đổi dạ của hoàng tử mà ủ dột buồn bã.
Trước kia sau khi kết hôn với Bùi Sơ Ảnh, trên mặt Cố Diễn Trạch lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ, còn hiện tại, báo chí thích nhất chính là đưa tin về anh và một nữ sinh viên nào đó.
Phụ nữ như một đóa hoa, nhưng thời kì nở rộ của nó thì vô cùng ngắn ngủi, từng ngày từng ngày trôi qua sẽ chẳng bao giờ phục hồi lại được dáng vẻ ban đầu.
Nghĩ vậy, Mạc Khả không khỏi lắc đầu: “Cô La có gọi điện thoại tới”.
Một chiếc di động của Cố Diễn Trạch thỉnh thoảng sẽ giao cho Mạc Khả giữ, mỗi khi như vậy nghĩa là anh đang cần thời gian riêng tư, cho dù bạn bè hay khách hàng gọi điện tới tìm, Mạc Khả đều sẽ thay anh từ chối, chỉ khi công ty có việc quan trọng thì Mạc Khả mới liên lạc với anh.
Khi thông báo điều này với Cố Diễn Trạch, Mạc Khả tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của anh, muốn xem xem rốt cuộc cô gái họ La này đối với anh có quan trọng hay không. Chuyện của đàn ông, đôi khi phụ nữ chưa hẳn đã hiểu hết, lại không dám hỏi trực tiếp, vậy nên chỉ có thể suy đoán qua thần sắc. Quả nhiên, Cố Diễn Trạch dừng chân, chìa tay ra.
Mạc Khả đưa di động cho anh, trong lòng thầm nghĩ, cho dù báo giới có viết thế nào, cho dù Cố Diễn Trạch có quan tâm tới cô La kia ra sao thì cô ta cũng không thể thay thế được cô bé lọ lem năm xưa. Trước giờ Cố Diễn Trạch cũng chưa từng nổi giận với Mạc Khả nếu cô thông báo muộn việc La Vân gọi điện thoại tới. Mạc Khả lập tức xua tan suy nghĩ này trong đầu, Cố Diễn Trạch là người công tư phân minh, đương nhiên không thể đối xử phân biệt với La Vân, có lẽ anh đối với người vợ danh chính ngôn thuận kia của mình cũng vậy.
Mạc Khả đột nhiên nhớ ra, mặc dù Cố Diễn Trạch công khai chuyện mình đã có gia đình, nhưng hôn lễ tổ chức không lớn lắm, không rõ đây là yêu cầu của ông bà Cố hay vì anh cho rằng cô bé lọ lem của mình không cần một hôn lễ quá xa hoa. Nếu đúng như vậy thì sợ rằng, địa vị của người vợ kia trong lòng anh cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi.
Cố Diễn Trạch nhìn chiếc di động trong tay một lúc rồi đưa lại cho Mạc Khả khiến cô sững người. Cô cho rằng anh sẽ lập tức gọi lại cho La Vân, không ngờ anh chỉ nhìn nhật kí cuộc gọi rồi thôi.
Cố Diễn Trạch và La Vân có cuộc gặp gỡ rất đẹp, với điều kiện không kể đến việc anh là người đàn ông đã có vợ. Mạc Khả còn nhớ khi đó cô cùng Cố Diễn Trạch tham gia một buổi tiệc rượu trở về, anh ngồi trong xe đang mải đọc tài liệu thì tài xế đột ngột dừng xe, hóa ra ở khúc ngoặt phía trước bỗng dưng có một cô gái lao ra đường.
Tài xế sợ đến mặt trắng bệch, Mạc Khả đang định xuống xe thì Cố Diễn Trạch đã nhanh chân xuống trước, anh chạy tới bên cạnh nâng cô gái kia lên, hỏi xem cô ta có bị thương hay không. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Mạc Khả không đi tới chỗ họ mà dừng lại bên cạnh xe, bởi vì khoảnh khắc ấy, vẻ dịu dàng trên gương mặt Cố Diễn Trạch khiến một người trợ lí như cô bỗng dưng hiểu ra điều gì. Trên người cô gái kia bị dính nước canh, có lẽ vì quá sợ hãi nên làm đổ chiếc bình giữ nhiệt đang cầm trên tay, vậy mà Cố Diễn Trạch không hề lo ngại việc quần áo cô gái đó bị bẩn. Làm trợ lí cho anh nên Mạc Khả biết rất rõ, anh ưa sạch sẽ, nếu là người bình thường thì anh đã tránh xa rồi. Đằng này, anh chẳng những không giữ khoảng cách mà còn nhìn cô ta bằng ánh mắt khác lạ. Mạc Khả nhạy bén liên tưởng tới màn hoàng tử cứu cô bé lọ lem, đương nhiên một phần cũng vì La Vân cực kì xinh đẹp, nhất là ánh mắt của cô ta. Từ hôm đó, Cố Diễn Trạch và La Vân bắt đầu dây dưa với nhau.
Buổi trưa, La Vân đến tận công ty Bắc Thần. Cô ta vừa tới nơi, Mạc Khả liền gác mọi chuyện sang một bên để tiếp đón. Cho dù cô ta có quan hệ như thế nào với Cố Diễn Trạch thì chắc chắn anh cũng không muốn xuất hiện những tin đồn không hay ở công ty. Mạc Khả đưa La Vân vào phòng nghỉ, không cho ai tới quấy rầy.
La Vân thấy vậy, áy náy nói: “Em tới đây có phải làm phiền chị rồi không?”.
Mạc Khả chỉ cười, dẫu sao cũng không thể gật đầu.
La Vân khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần lo lắng: “Hôm qua em gọi điện cho anh ấy, chị nói anh ấy bận, sau đó em không yên tâm lại gọi lần nữa nhưng không ai nghe máy. Sợ xảy ra chuyện gì nên hôm nay vừa tan học em tới đây ngay…”. La Vân vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Khả. Cô thừa nhận, bản thân suy nghĩ quá nhiều, cho rằng Cố Diễn Trạch thật sự xảy ra chuyện nhưng vì không muốn mình lo lắng nên không nói. Cô chạy tới đây mà lòng như lửa đốt, nhưng xem ra đúng là không có chuyện gì cả.
“Giám đốc hai ngày nay có quá nhiều việc cần xử lí, làm xong có lẽ đi nghỉ ngơi, chắc lúc đó anh ấy ngủ nên không nghe máy.” Mạc Khả nghiêng đầu, không muốn nhìn gương mặt non nớt của La Vân. Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Mạc Khả có lẽ đã hiểu ra vì sao đàn ông luôn thích những cô gái như vậy, Cố Diễn Trạch cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên Mạc Khả còn giấu La Vân một chuyện. Hôm qua La Vân gọi đến quá nhiều, điện thoại do cô giữ, nhưng cô lại không biết kiếm cớ thế nào, đành chuyển sang chế độ im lặng, vờ như không biết.
Nghe vậy, La Vân gật đầu, nhưng đột nhiên cô nghĩ, nếu đúng như Mạc Khả nói, lẽ ra sau đó nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, anh cũng nên gọi điện lại cho mình mới đúng.
Cố Diễn Trạch đang họp nên Mạc Khả bảo La Vân ngồi đợi một lát.
Cuộc họp kết thúc, Mạc Khả lập tức đi vào phòng làm việc của Cố Diễn Trạch: “Cô La vừa tới”.
Cố Diễn Trạch ngước nhìn Mạc Khả bằng ánh mắt ngờ vực. Cho rằng anh đang trách mình không nói sớm, khiến La Vân phải đợi, Mạc Khả vội giải thích: “Vừa nãy anh đang họp nên…”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Diễn Trạch càng sa sầm. Mạc Khả biết mình hiểu sai ý anh nên không dám nói gì thêm. Cô đi theo Cố Diễn Trạch đã lâu nhưng càng ngày càng cảm thấy suy nghĩ của anh thật khó đoán, đúng là cô đã thất trách.
Cố Diễn Trạch không để ý tới Mạc Khả, cúi đầu xử lí tài liệu một lát, sau đó thình lình ném toàn bộ giấy tờ trong tay xuống đất, vẻ mặt đầy sự phẫn nộ. Mạc Khả trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết lí do anh đột nhiên nổi giận.
Cố Diễn Trạch chậm rãi di chuyển ánh mắt về phía Mạc Khả: “Cô ấy tới đây bao nhiêu lần rồi?”.
Mạc Khả ngạc nhiên nhìn Cố Diễn Trạch, ngẫm nghĩ vài giây lập tức xác định được “cô ấy” là ám chỉ ai: “Không dưới mười lần”. Nói xong, Mạc Khả vội cúi đầu, hoàn toàn không dám suy đoán lí do anh hỏi câu này, có lẽ đằng sau còn có thâm ý.
La Vân đã tới công ty tìm anh không dưới mười lần, còn vợ của anh thì sao? Một lần cũng không. Cô chẳng bao giờ quan tâm anh làm việc có mệt hay không, chẳng bao giờ hỏi vì sao anh không về nhà, anh đang bận rộn làm gì, thậm chí còn không bằng một…
Anh thở dài, rồi mỉm cười tự giễu
Cố Diễn Trạch, rốt cuộc mày đang làm cái trò gì thế này?
Cố Diễn Trạch cầm chìa khóa xe, ra tới cửa thì dừng lại nói: “Cô đi cùng tôi”.
Mạc Khả nằm mơ cũng không ngờ Cố Diễn Trạch bắt cô cùng đi mua sắm với La Vân, hơn nữa còn là Cố Diễn Trạch đưa họ đi.
Dọc đường, Mạc Khả không ngừng quan sát vẻ mặt Cố Diễn Trạch và La Vân. Cô thực sự không muốn làm cái bóng đèn siêu sáng ở đây, nhưng tạm thời không nghĩ ra được cớ để tránh đi, đành cố ý đi chậm lại. Khi đã tụt lại phía sau, Mạc Khả tưởng rằng hai người họ sẽ không cần kiêng kị gì, vậy mà Cố Diễn Trạch vẫn giữ khoảng cách với La Vân, không hề tiến lại gần, có một hai lần La Vân chủ động nhưng anh lại lùi về sau. Mạc Khả hoàn toàn không hiểu thái độ này của anh. Nếu Cố Diễn Trạch không có ý gì với La Vân thì vì sao còn trả học phí cho cô ta, vì sao còn giúp anh trai cô ta chữa bệnh? Nếu thật sự có ý, vậy vì sao anh lại đối đãi với cô ta không giống những người đàn ông khác đối đãi với người tình của mình?
Mạc Khả nghĩ, chẳng lẽ do có mặt mình ở đây nên giám đốc mới cố tình giấu giếm cảm xúc? Nghĩ vậy, cô lập tức tiến lên và nói: “Giám đốc, em đột nhiên nhớ ra, em…”
Cố Diễn Trạch không buồn nhìn trợ lí của mình, anh nói: “Lát nữa tôi còn có việc giao cho cô, sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn à?”.
Mạc Khả ngây người, vội vàng lắc đầu. Lời nói của anh rõ ràng hàm chứa ý đe dọa, nếu cố tình đòi rời đi, sợ rằng tiền thưởng cuối năm của cô sẽ không thấy tăm hơi đâu mất. Thế nhưng kì lạ, sao anh biết cô định nói gì?
Mạc Khả cứ như vậy âm thầm quan sát sắc mặt của Cố Diễn Trạch. Lần này cô không đi đằng sau nữa mà chủ động chọn quần áo giúp La Vân: “Cô La, chúng ta vào gian hàng này xem đi”.
La Vân quay đầu nhìn Cố Diễn Trạch, thấy anh không có ý kiến gì, bèn gật đầu. Cô chọn lấy một bộ, ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi: “Chị thấy cái này thế nào?”.
“Thấy đẹp thì thử đi!” Mạc Khả cổ vũ.
La Vân lại lén lút nhìn Cố Diễn Trạch, dường như mong muốn anh có thể bình luận gì đó, nhưng anh chỉ im lặng. Cô không giấu được vẻ thất vọng, cầm bộ trang phục vào phòng thử đồ. Đến khi cô đi ra, Mạc Khả và Cố Diễn Trạch đều quay lại nhìn, nhân viên bán hàng không ngớt lời khen ngợi La Vân mặc đẹp, khiến mặt cô đỏ ửng.
La Vân phân vân giữa màu tím và màu xanh lá cây, màu xanh khá kén người mặc, tuy rằng kiểu dáng rất đẹp nhưng mặc lên người không thoải mái bằng màu tím. Thấy La Vân có vẻ vẫn muốn thăm dò ý kiến Cố Diễn Trạch, mà Cố Diễn Trạch hoàn toàn tỏ ra dửng dưng, Mạc Khả bèn lên tiếng: “Bộ tím này rất hợp với cô”
“Chiếc màu xanh lá cây!” Cố Diễn Trạch kiên quyết, hoàn toàn không có vẻ nghe nhầm lời gợi ý của Mạc Khả.
La Vân không nói gì nữa, trước giờ cô luôn nghe theo lời anh. Mạc Khả lập tức đi thanh toán.
Ba người tiếp tục đi xem các gian hàng khác, dọc đường Cố Diễn Trạch lại giữ im lặng, Mạc Khả đành chủ động nói chuyện với La Vân, làm dịu bầu không khí. Tất cả những bộ trang phục mua sau đó đều là màu xanh lá cây, Mạc Khả và La Vân không tránh khỏi hoài nghi, Cố Diễn Trạch có phải là tín đồ màu xanh lá cây hay không?
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Cố Diễn Trạch dặn dò Mạc Khả đưa La Vân về để anh đi xử lí công việc. La Vân trong lòng rất muốn ở bên cạnh anh nhưng không dám quấy rầy, chỉ có thể tiếc nuối nhìn anh rời đi/
Cố Diễn Trạch đi rồi, sự bình tĩnh của La Vân hoàn toàn biến mất, trên mặt cô tràn ngập nỗi thất vọng. Mặc dù trên tay là rất nhiều túi quần áo hàng hiệu, cô cũng không thấy vui vẻ.
“Chị Mạc Khả, anh ấy luôn bận rộn như vậy à?” Thực ra, số lần cô gặp Cố Diễn Trạch không nhiều, chỉ có thể hỏi thăm anh thông qua Mạc Khả. Chỉ cần như vậy, La Vân đã cảm thấy hài lòng rồi.
Mạc Khả nghiêm túc gật đầu: “Ừ”
Cố Diễn Trạch là người thừa kế duy nhất của Bắc Thần, chẳng những phải giải quyết rất nhiều dự án mà còn phải tham gia tiệc tùng, thậm chí có những thứ anh không muốn làm vẫn phải làm. Như vậy sao không mệt cho được.
La Vân thở dài: “Chị làm việc cho anh ấy lâu rồi phải không?”
Mạc Khả khó hiểu gật đầu.
“Vậy chắc là chị gặp vợ anh ấy rồi?”
Nhận ra vẻ chờ mong trong ánh mắt La Vân, nhưng Mạc Khả chỉ có thể lắc đầu nói: “Chưa”
Báo giới đều muốn có được thông tin về hôn lễ của Cố Diễn Trạch, đáng tiếc không thể tìm ra bất cứ điều gì. Lễ cưới chỉ mời mười bàn khách, đều là họ hàng thân thích của nhà họ Cố, không có người ngoài.
“Chị đoán xem, đó là người phụ nữ như thế nào?”
“Hả?” Mạc Khả khó hiểu.
“Một người đàn ông như anh ấy mà chị ta cũng không quí trọng”.
Mạc Khả cúi đầu, khóe miệng nhếch lên mang theo ý châm chọc. Đàn ông ra ngoài tìm vui, lí do đâu phải là người phụ nữ có quí trọng anh ta hay không, chẳng qua chỉ vì đàn ông rất thích ngụy biện cho những việc mình làm mà thôi.