Bụi Xưa - Thử Uyên

Chương 18: 18 Mưa Gió Phiêu Diêu




Giọng điệu ta mang theo chút lấy lòng, cũng có chút thấp thỏm.

Ta lo lắng hắn không chịu tiếp nhận ý tốt của ta, nhưng may thay chỉ là ta suy nghĩ nhiều, hắn nghe ta nói xong, đã đi tới, nhìn cái bánh bao ngọt trong chén, nói: “Ngươi không muốn ăn nữa.”
Vẻ mặt ta đau khổ, sờ sờ bụng, “Thật sự ăn không nổi…”
Ta chỉ làm động tác thôi, nhưng hắn lại cúi đầu, nhìn chằm chằm bụng nhỏ của ta.

Ta bị hắn nhìn đến lông tơ dựng thẳng lên, mặt liền đỏ lên một chút, ta cầm chén đưa cho hắn, nói lắp: “Này! Ăn, ngươi ăn màn thầu đi…”
Hắn gật gật đầu, cầm chén đi vào nhà bếp.

Đêm nay, trước khi ta chưa đi vào giấc ngủ, hắn dọn dẹp sạch sẽ, rồi lên giường nằm.

Sau lưng có tiếng sột soạt.

Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên ta thanh tỉnh mà cùng hắn nằm chung trên một chiếc giường.

Ta đưa lưng về phía hắn, có chút khẩn trương.

Không khí yên lặng, trong bóng đêm tối tăm, ta nghe thấy hắn hô hấp, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh.


Mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, đánh vào song cửa sổ, âm thanh lộp bộp, càng làm ta khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ta biết hắn cũng chưa ngủ.

Ta mở to mắt, phát hiện một vệt ánh sáng vắt ngang bức tường trước mắt tôi.

Là chiếc gương đồng của ta.

Đêm xuống, chiếc gương đồng thường sẽ phát ánh sáng nhạt, ban đêm có thể chiếu sáng rõ như ban ngày, ta cảm thấy như vậy vừa có tác dụng cũng vừa vô dụng, ai sẽ soi gương vào ban đêm chứ, nhưng cũng không quá lóa mắt khiến mình phải sợ…
Ta vốn có thể dùng pháp thuật cất gương đồng, nhưng ta nghĩ, đây rõ ràng là việc hắn nên làm, ta sẽ không làm giùm hắn.

Ta kêu hắn đi: “Gương đồng…” Ta đá chân về sau, chạm vào cẳng chân hắn, “Sao ngươi chưa đem nó cất đi…”
“Ừm,” hắn khàn giọng nói, “Quên rồi.”
Ta đợi trong chốc lát, không nghe thấy hắn có động tĩnh gì, liền thúc giục hắn: “Sáng như vậy có tác dụng gì, ngươi mau cất đi, chói lóa đến nỗi ta ngủ không được…”
Ta nghiêng người nhẹ đẩy hắn một chút, hắn lại bắt lấy tay của ta rồi trượt xuống dưới.

Dưới háng săn chắc và ấm áp.

Hắn nói: “Ngươi cứ thong thả.”
Ta ngây ngẩn cả người, đặt ở dưới háng hắn một hồi lâu, mới đột nhiên rút tay về.


Hắn! Hắn…
Lòng ta như nổi trống, hoài nghi hắn nghe thấy, ánh sáng từ gương đồng không ngừng đung đưa làm cho đầu óc ta phát hoảng.

Nhưng tại sao ta lại hoảng như thế? Hô hấp của ta dần dần dồn dập, hắn lại chậm chạp không rút ra.
Qua một hồi lâu, giọng ta như muỗi kêu hỏi hắn: “Chưa ổn à…”
“Không nhanh như vậy,” hắn khàn giọng nói chuyện, bỗng nhiên nghiêng về phía trước, “Ngươi giúp ta đi…”
Cả người hắn đều nóng hầm hập, ta bị hắn đẩy về phía trước, đụng đến vách tường lạnh lẽo thô ráp.
Hắn không chạm vào ta dù chỉ một chút, nhưng ta lại bị hơi thở của hắn làm cho bên tai đỏ ửng, ta cảm thấy gần như toàn bộ sức nóng từ cơ thể hắn đang bao trùm lấy ta, khiến đầu óc ta choáng váng.
Ta nắm chặt tay, áp trán vào tường, cố gắng tỉnh táo.
“Có phải ngươi đang cứng đúng không…” Giọng hắn khàn khàn, thở ra hơi nóng phả vào sau cổ ta, làm cả người ta rùng mình.
“Ưm…” Ta tỉnh táo lại, “Ta không có!”
Tay hắn vuốt ve sau eo ta, lần theo xương hông rồi đi phía trước tìm tòi.
“Nói dối.”
Hắn tay nhẹ nhàng xoa nhéo, giống như thưởng thức, cũng giống đang thăm dò, “Ngươi nói dối…”
“A…” Ta che miệng lại.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Ngươi thật sự không muốn?”
Ta há hốc mồm, không nói chuyện.
Tuy ta tu hành, nhưng ta cũng không nhẫn tâm hay không ham muốn, tu lại không vô tình mà nói, tuy rằng dục vọng không xuất hiện thường, nhưng hắn là sư huynh mà trước kia ta ái mộ, lại từng nhìn thấy hắn… Thủ dâm, như thế nào không dậy nổi một ít dục niệm.

Ta không thể lừa gạt được chính mình… Hiện giờ hắn tự đặt cho mình một cái tên gọi là Giang Mặc, nhưng chung quy đều cùng người, chỉ là đã quên chuyện trước kia, lại có chút ngốc thôi.
Nếu ta thật sự không muốn thì cho dù như thế nào ta cũng đi mua thêm đệm chăn, sẽ không để hắn cùng ta ngủ cùng một chỗ.

Việc này là vì tình dục và khoái cảm, định sẽ không thống khổ, nếu hắn cùng ta mây mưa thì dù thế nào cũng là hưởng thụ.
Nhưng sau khi ta nhéo vào cổ hắn, cũng không biết là hắn giận hay sợ hãi, mặc dù ở gần ta như vậy, cũng không chạm vào ta.
Cũng có lẽ là cảm thấy vết sẹo trên mặt ta khó coi.
Hừ, còn nói thích ta, đau lòng vì ta…
Những câu nói ra đều là lời nói dối!
Nhưng nếu thật sự làm tình với hắn, chỉ là nhất thời vui thích thỏa mãn, nhưng ai có thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Liệu sau này hắn nhớ lại có hối hận không? Năm đó ta hôn hắn một chút thì hắn đã nói ta ghê tởm, nếu như biết ta cùng hắn trên giường triền miên, chẳng phải càng cảm thấy ghê tởm hơn sao?
Hắn cái gì cũng không biết, chỉ là nhất thời tùy hứng, ta lại bị kẹt ở trong đó, thật là không nhớ rõ, thật là ngu xuẩn mà…
Ta càng nghĩ về nó thì càng mất lý trí.
Hơn nữa… Hiện giờ hắn không hề có tu vi, nói không chừng sẽ không chịu nổi ta…
Ta…
Lỡ như ta chơi chết hắn thì sao…
Hắn thấy ta chậm chạp không nói chuyện, liền nắm tay lấy ra, trong lòng ta hơi thất vọng, còn nghĩ như vậy là tốt nhất, đợi cho trời nắng, không chỉ mua đệm chăn, còn phải mua thêm để dự phòng, để tránh…
Ta đang nghĩ ngợi tới, hắn áp lên, ấn vào mông của tôi một khối đang phồng.
“Nhưng ta muốn…” Giọng hắn nghẹn ngào đến kỳ cục, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, phảng phất dán bên tai ta nỉ non.
Tay hắn di chuyển về phía trước, nhưng một tay không thể cởi đai lưng, vì vậy hắn dừng động tác, chỉ thò tay từ cổ áo chạm vào ngực ta, ta vô thức gãi cổ tay hắn, nhưng hắn không có cảm giác, mà trực tiếp kéo dài vào.
Lòng bàn tay hắn thô ráp nóng như lửa, cọ qua cọ lại, sức hắn rất mạnh, rất thô bạo, khiến ta cảm thấy da của mình bị hắn xoa cho đỏ.
Ta bị hắn sờ đến chảy nước mắt, tay hắn rất nhiều lần cọ qua hai điểm trước ngực ta, ta cầm lòng không đậu mà rút về sau, quằn quại trong lòng ngực hắn.
Vật cứng cọ ở cánh mông ta ngày càng nóng, càng ngày càng cứng, hơi thở hắn nóng rực, hắn hồng hộc một tiếng, đè chặt ngực ta ấn sát vào trong lòng ngực hắn, dưới thân hơi đỉnh vào mông ta, hết lần này đến lần khác.
Trời mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng dữ dội, trong phòng nhỏ hơi thở dần khô nóng.
Cuối cùng thì ta không nhịn được, duỗi tay xuống hắn tự sờ chính mình.

Nhưng như vậy vẫn không giải thoát được khao khát của ta, ta đánh bạo vói vào quần lót sờ soạng, theo động tác hắn di chuyển, ngón tay của ta dần trở nên dính nhớp nháp.
Ta ý loạn thần mê, nghĩ thầm ta chưa nói là mình muốn…
Chỉ có mỗi hắn muốn thôi…
Nguyên nhân không phải là ta, ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, càng không phải do ta yêu cầu…
Hắn đột nhiên giữ chặt lấy vai phải của ta, lật ta lại, hắn quỳ gối giữa hai chân ta, nhìn thẳng ta.

Ta nâng lên cánh tay lên che mặt, không cho hắn nhìn, hắn không cưỡng ép ta, chỉ phớt lờ cái thắt lưng rồi vén áo ta lên mà mò lên.

Hắn vuốt ve cơ thể ta, nửa người dưới cũng đè lên người ta, hắn thở hổn hển nói: “Ngươi thật mịn…”
Mịn* là cái gì…
Ta xấu hổ và giận dữ đến đỏ mặt, không biết vì sao đột nhiên lại đi đến bước này, nhưng ta không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ đáp lại.
Ta khẽ di chuyển cánh tay xuống, chỉ hé ra một con mắt nhìn hắn, mặt và cổ hắn đều đỏ bừng vì dục vọng, ánh mắt hắn trịch thượng quét khắp người ta.

Hắn nhướng mi, ta nhìn thẳng hắn, nhìn thấy sự khao khát và chiếm hữu không che giấu trong mắt hắn.
Hắn bắt lấy ta cánh tay, ra lệnh nói: “Không được che.”
Hắn cúi người cắn môi dưới của ta, thở ra một hơi dày đặc và háo hức như một con sư tử nhìn thấy đồ ăn.

Hắn dùng đầu lưỡi liếm mép môi ta như ngày đó, nhưng thực ra ta há miệng ra mà không được hắn liếm.
Hắn không thử như lần trước mà trực tiếp quét sạch mọi ngóc ngách trong miệng ta, đầu lưỡi tinh nghịch đan vào nhau, vừa mút vừa hôn lấy lưỡi ta.
Ta bị hắn mút đến mức khó thở, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Rất dễ chịu…
Ta dần dần phục tùng hắn, vòng tay qua cổ hắn và cọ lưỡi với hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.