Rốt cuộc ta có nên xóa vết sẹo này không…
Cho dù hắn thật sự không thèm để ý, nhưng vẫn muốn đem ta lật qua để đối mặt để ngủ với hắn, nhưng khi ta nhìn khuôn mặt trong đồng tử của hắn, ta luôn nghĩ đến nỗi đau khắc cốt ghi tâm ngày đó, hai mắt ta đỏ ngầu.
Ta không muốn nghĩ về nó nữa, ta rối rắm thật lâu, rốt cuộc quyết định là xóa vết sẹo trên mặt.
Ta nói ta muốn đi ra ngoài làm chút chuyện, nói không chừng đi mấy ngày không về, hắn nhìn ta, bình tĩnh nói: “Ta và ngươi cùng đi.
”
Ta biết hắn đang lo lắng điều gì, cũng có chút chột dạ, liền dẫn hắn theo.
Ta không đi đến những địa phương nhỏ lẻ như trước kia, lần này ta luyện loại thượng phẩm, sợ gây ra một chút chấn động, lộ trình đi tương đối khá lâu, lúc này mới tới được địa điểm bán đấu giá lớn.
Ta lại muốn đi xa một chút, thậm chí đi đến phòng đấu giá ở Trường Đô.
Tại Trường Đô toàn là đồ phong thuỷ bảo địa, những buổi đấu giá cũng nhiều, người ở nơi đó một là giàu, hai là cực kỳ giàu có, đan dược thượng phẩm của ta ở đó nhất định sẽ bán được giá tốt, xác suất ta tìm được dược liệu cũng sẽ rất lớn.
Xa hơn một chút cũng có thể ngăn cản những kẻ tọc mạch dọc đường tìm đến chỗ của ta, nhưng ta sợ ở Trường Đô có quá nhiều người, ngược lại có thể nhìn ra ai chế ra đan dược, dù sao những thợ lành nghề đều luyện đan nơi đó.
Chỉ có vài trăm người trong Tam giới và rất ít người có thể đạt đến cấp độ cao nhất.
Chúng ta đã đến một buổi đấu giá lớn tới, rồi chọn một căn phòng, tiểu nhị trong tiệm tính cách hoạt bát, chuẩn bị nước ấm đồ ăn, giường cũng to hơn so với giường trong phòng nhỏ của ta rất nhiều, nhưng mà đồ ăn hắn làm không ngon mấy.
Ta hỏi thăm hắn có ổn không, hắn bảo chỉ thấy hơi mệt, ta liền yên tâm, đưa viên đan dược cho hắn.
Lòng ta có chút cảm khái, trước kia sư huynh ngự kiếm đi ngàn dặm đều không thấy mệt, hiện giờ mất hết tu vi, chỉ có thể dựa vào linh lực của ta, đi vài trăm dặm liền mệt chịu không nổi.
Giường khách điếm rất to, nhưng hắn vẫn muốn ôm ta ngủ, ta suy nghĩ, chủ động cùng hắn đối mặt, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, lại làm bộ dường như không có việc gì mà nói: “Muốn nhìn ta?”
Ta trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, khóe miệng hắn mang cười, tay sờ soạng đặt lên mặt ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ta, trong mắt tràn ngập vui sướng.
Cho dù bọn ta đã tắt nến, mắt hắn không thể sáng hơn so với ta, ta cũng biết hắn nhìn không rõ, nhưng ta vẫn có chút thẹn thùng, hoặc tự ti.
Ta bắt lấy hắn tay, nhỏ giọng nói: “Chớ có sờ…”
Giọng ta nhỏ xuống vì cầu xin, còn mang theo chút sợ hãi và làm nũng, ngay cả ta cũng giật mình, ta cúi đầu vùi vào lòng ngực hắn.
Từ khi nào ta trở nên dính hắn như vậy… Không giống ta chút nào…
Hắn sờ sờ cằm ta, nâng mặt ta lên và hôn ta, truy đuổi đầu lưỡi của ta, bọn ta đã hôn nhau vô số lần, thuần thục vô cùng, nhưng chưa bao giờ thấy chán.
Môi với răng quấn lấy nhau, đầu lưỡi giao triền, ta cầm lòng không đậu vươn tay ôm cổ hắn, hắn xoay người một cái liền đè chặt ta.
Hơi thở nặng nhọc, hơi nóng hừng hực từ người hắn xuyên qua lớp trung y làm mặt ta nóng bừng.
Ta lim dim mắt hé miệng, để lộ cái đầu lưỡi nhỏ đỏ ửng, mềm mại, hắn cắn mút nhè nhẹ, rồi lại thô bạo.
Ta chịu không nổi những nụ hôn dày đặc của hắn khiến ta không thở được, nước bọt nuốt không kịp, khóe miệng chảy ra chỉ bạc, “Ưm ưm…”
Tối nay hắn thật kích động, ham muốn rạo rực làm nỗi lòng ta như có ma, dục vọng cũng tăng lên.
Hắn dần dần hôn xuống phía dưới, tay cũng theo ta eo tuyến sờ đến ta cánh mông, xoa bóp lên.
Nơi này là khách điếm, không thể so với phòng nhỏ của ta mà có thể làm ta làm càn, ta cắn chặt răng, kiềm chế việc rên rỉ thở dốc, nhưng vẫn bị hắn âu yếm đến thất thần, không nhịn được mà nâng eo đón ý nói hùa, miệng ta nhả ra những tiếng rên rỉ êm tai.
Hắn bế ta lên, bắt ta quỳ gối trên giường và đối mặt với hắn.
“Sao lại không gọi…”
“Hừm… Cách vách…” Ta nhỏ giọng trả lời, cằm tựa vào vai hắn, thừa nhận sự vỗ về âu yếm chơi đùa từ hắn.
“Cách vách không có phòng,” hắn khàn giọng nói, “Yên tâm rên…”
“Không…”
Hắn vòng hai bàn tay to lớn qua lại xoa xoa, hơi nghiêng đầu liếm cắn một bên cổ ta, sau đó dùng một tay ôm mặt ta bắt ta đối diện với hắn, hôn lên gáy ta một nụ hôn thật lâu.
Hắn hôn ta triền miên, nhưng bên dưới hắn đẩy ra và đâm vào một cách đe dọa, khiến ta run lên và rùng mình sợ hãi.
Hắn nhanh chóng vuốt ve ta, trên người ta dính đầy nước của hắn.
Ta thỏa mãn mà rên rỉ một tiếng, theo bản năng muốn bảo hắn dọn dẹp, còn chưa kịp mở miệng liền nhận ra bọn ta đang ở khách điếm, ta giơ tay làm phép, đem những thứ bừa bộn dâm mĩ trở nên sạch sẽ, sau đó thoải mái sạch sẽ mà cùng hắn nằm chung một chỗ.
Hắn vuốt ve lưng ta, không mang theo một tia tình dục, giống hành động theo bản năng, giọng hắn tại thời điểm này trở nên ôn nhu: “Ta gặp được ngươi thật sự rất may mắn.
”
Trong đêm tối, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt cũng tất cả đều là ta.
Ta nhẹ giọng nói: “Nếu không gặp thấy ta, ngươi ngay cả mạng sống cũng không còn.
” Ta chọc chọc hắn ngực, hơi dùng sức, nhưng lại đau lòng mà sờ.
Rốt cuộc là ai… Có thể đem sư huynh kích một đòn chí mạng, nếu không phải ta trông thấy hắn thì hắn sẽ mất mạng…
Hắn bắt lấy bàn tay ta đang nghịch ngợm trong ngực hắn, ghé sát vào bên tai ta cắn lấy vành tai ta, giọng trầm thấp nói: “Đừng sờ loạn nữa.
”
Dù sao ngày mai còn có việc quan trọng cần làm, thật là không thể làm thêm một lần nữa, e rằng hắn chịu không nổi, ta rất là chu đáo vì hắn suy nghĩ, vì thế mà ta liền cao ngạo mà hừ một tiếng, ngừng tay.
Ta và hắn dựa vào nhau, hô hấp hơi loạn, vì vừa mới lâng lâng trong tình dục.
Chính là khi ta mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên thấy hắn vẫn còn nhìn ta.
“Sao không ngủ, còn nhìn gì?” Ta có chút quẫn bách, cho dù nỗ lực thuyết phục chính mình, nhưng sâu tận đáy lòng ta vẫn cảm thấy vết sẹo trên mặt rất khó coi, không muốn hắn nhìn chằm chằm vào nó.
Hắn nghiêng người, dựa gần vào ta vừa nhẹ nhàng hôn ta vừa nói: “Ta rất thích ngươi…”
Hắn dừng lại, ánh mắt trầm tĩnh vài phần và thâm tình, “Có đôi khi ta tự hỏi, tại sao ta lại thích ngươi nhiều như vậy…”
Ta nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng ta chấn động, yết hầu nghẹn đến không nói nên lời.
Những lời này, hắn nói một lần càng thâm tình, cũng rất nghiêm túc.
Ta vốn nên vui sướng, nhưng ta lại không có nửa ý vui mừng, hết thảy những thứ này đều do ta lừa gạt mà có được, làm sao ta dám có một tia chân tình, nhưng ta không thể chống lại sự dịu dàng của hắn, cố chấp cầu lấy, chính là đem trái tim đã đã sớm ném xuống mà nhặt về.
Nhưng hắn… Hắn không nên thế này, hắn làm sao đối xử với ta như vậy, sao hắn có thể đối với ta như vậy, là tại ta, là lỗi của ta, cũng là ta lừa dối hắn…
Ta giữ hắn lại đến tột cùng là đúng hay là sai.
Hắn thấy ta không nói chuyện, trong mắt cười hắn nhạt đi một chút.
Ta thấy không khí hơi bí bách, ta ấp úng, đang muốn mở miệng nói, hắn liền nhéo eo ta, nói: “Nói thích một câu khó đến vậy sao?”
Giọng điệu hắn như nói giỡn cũng như oán trách, nhưng ta đoán là hắn thử ta có bao nhiêu tình ý với hắn, ta làm bộ không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, lại không dám xem hắn, ta chống cái trán lên cằm hắn, nói: “Nếu không thích, như thế nào cùng ngươi làm những việc này…”
Hắn xoa tay ta, nói: “Sợ ngươi lấy ta ra mua vui, ta chỉ có thể sống vài chục năm, đối với ngươi mà nói quá ngắn ngủi, đâu giống ngươi,” hắn buông ra tay, véo véo mặt ta, “Có thể sống 500 năm… Khẳng định sẽ đã quên ta…” Giọng hắn mang ý cười, nhưng không thể tránh khỏi còn che giấu một tí không cam lòng.
Ta nghe thấy sự đau lòng trong lời hắn nói, ấp úng nói: “Cũng không hẳn là vậy…”
“Cái gì?” Hắn không nghe rõ.
“Ta nói…” Ta lấy hết can đảm, mặt đỏ hơn phân nửa, “Thật ra cũng không hẳn là vậy…”
Hắn trầm mặc một hồi, không hỏi ta vì sao nói không hẳn, ngược lại hỏi ta: “Tại sao mặt ngươi lại nóng như vậy?”
Ta nghe hắn hỏi như vậy, mặt càng đỏ hơn, nhưng ngoài miệng vẫn là nói: “Nóng quá thôi.
”
“Không hẳn là quên ta, ít nhất vẫn sẽ nhớ rõ về ta.
”
Này là ý gì…
Ta chậm rãi, nói: “Ta nói không nhất định là vậy, tuy ngươi không tu luyện nhưng cũng có thể cùng ta sống được rất lâu…”
Vẻ mặt hắn không thay đổi, nếu không phải trên tay hắn dùng chút sức, ta còn cảm thấy hắn không thèm để ý.
Hắn hỏi ta: “Thật sao?”
Ta cử động hai chân, hoảng hốt khi cảm thấy người hắn nóng bừng, ta không được tự nhiên, khó có thể mở miệng nói: “Thật sự…”
“Là biện pháp gì?”
Giọng ta run run: “Song, song tu đó…”
——————–
Tiểu kịch trường:
Giang Mặc: Song tu là cái gì?
Lâm Trần ( thì thầm ): Chính là, chính là… Đem ngươi… Cái kia bỏ vào trong ta… ( nói lắp ) sau đó chúng ta cùng nhau… chuyện kia…
Giang Mặc ( trầm mặc một hồi ):… Chính là ta chịch ngươi đúng không……
Lâm Trần ( mặt đỏ ):… Là, đúng vậy… ( vẻ mặt nghiêm túc ) nhưng mà ta cũng có thể chịch ngươi …