Ta càng nói mặt càng nóng.
Vừa rồi ta mới quăng cái mũ có màn che mặt, giờ sao che đây, thật mất mặt…
Chắc chắn là hắn cảm thấy ta không thể hiểu được, cảm thấy ta tự tiến chẩm tịch, cảm thấy ta phóng đãng, cảm thấy ta đói khát, cảm thấy ta ước gì cùng hắn làm chuyện mây mưa, cảm thấy ta…
Kết quả là hắn chỉ lẳng lặng ngồi một hồi, sau đó kéo ta đứng lên, nhẹ giọng nói: “Trở về rồi nói chuyện sau.
”
Hắn khom lưng, thay ta vỗ vỗ bùn đất tro bụi trên quần áo, rồi nhặt mũ có rèm lên, phủi phủi, đội lên cho ta.
Hắn khẩn trương nắm lấy tay của ta, nhưng lòng ta vẫn cảm thấy bất an lo sợ.
Hắn có ý gì? Là cảm thấy ta nói giỡn, hay là không muốn cùng ta song tu, hoặc căn bản là không có tin ta, cảm thấy ta chỉ an ủi hắn mới nói như vậy sao…
“Ta, ta không có nói giỡn, ta nghiêm túc mà.
”
“Ta biết,” ngữ khí hắn như bình thường, “Chúng ta trở về rồi nói.
”
Lại là câu này…
Lúc ban đầu ta có chút lúng túng, đi cùng hắn một đoạn, đi được hồi lâu, trong lòng cảm thấy chán nản.
Ta vừa mới chủ động như vậy, vậy mà hắn lại nói một câu trở về nhẹ nhàng như vậy…
Trở về nói cái gì! Trở về…
A!
Trái tim ta đập kịch liệt.
Có phải hắn, có phải hắn nói trở về song tu đúng không…
Là vậy sao? Ta sợ ta tự mình đa tình, cố ý hạ thấp vài phần phỏng đoán của mình, nhưng ta càng ngẫm càng cảm thấy hắn những lời hắn nói là có ý này.
Hắn khẳng định là ý tứ này!
Trở về rồi nói, trở về rồi nói… Ta vừa mới nói gì, còn không phải là chuyện song tu sao…
Còn nữa, quan trọng là không thể ở bên ngoài song tu, rất là tục tĩu.
Nhưng những thứ này ta không am hiểu lắm, ta còn chưa kịp tìm ra thuật pháp song tu tốt nhất, nên ta sẽ dùng phương pháp song tu thông thường, đối với người đã mất đi Kim Đan như hắn, có lẽ một chút tác dụng cũng không có…
Sớm biết thế thì phải mua trước! Đúng rồi! Dược liệu cũng chưa mua nữa…
Ngoài ý muốn gặp được Cố Khinh quấy rầy làm hỏng nhiều kế hoạch của ta, rõ ràng là tới tìm dược liệu và tìm Linh Khí, với cả thuận đường nên tới đây chơi, nhưng bởi vì gặp được Cố Khinh, nên nhiều việc đều trở thành công cóc!
Ta đấm ngực dừng dậm chân hối hận, đều do ta… Nếu ta mua thuật pháp sớm hơn thì hôm nay ta và hắn đã có thể cùng nhau xem, vừa nhìn vừa học, chỉ xem thử mà thôi, nếu như không thành công, ta còn có thể an ủi lần đầu của hắn.
Ta càng nghĩ về chuyện đó thì mặt càng đỏ tim đập thình thịch, ta đã muốn đi nhanh hơn, nhưng lại muốn đi chậm một chút, thẳng đến khi hắn hỏi tay chân của ta làm sao vậy, ta mới làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Nhưng đầu ta còn hơi say, ta làm chủ nên ta dẫn đường, nhưng dọc đường đi ta lại hồ đồ đến nỗi đi không tới nơi, còn đi nhầm vài lối rẽ, khiến cho thuấn di thuật pháp cũng không thuận lợi.
Bọn ta ở trên đường đi qua thị trấn mua một con cá và chút đồ ăn, chờ đến khi bọn ta trở về phòng nhỏ, trời đã tối, nhưng hắn không nghỉ một giây, liền chạy đi nấu cơm.
Làm cơm gì nữa, không phải muốn, muốn… Ta muốn bảo hắn hắn đừng làm, lời đến bên miệng lại nghẹn trở về.
Thì ra chính là ta nghĩ sai rồi…
Ta muốn đi nhà bếp giúp hắn, nhưng lại không dám đối mặt với hắn, vì thế ta ngồi chờ, nằm chờ, cuối cùng hắn cũng bưng một mâm thức ăn đặt lên trên bàn, ta nhìn những món ăn đó, nhưng so với ngày trước thì món ăn phong phú hơn.
Nhưng ta cảm thấy hắn từ chối việc ta cầu hoan, ta rất là mất mặt, cũng thật xấu hổ, nhưng có lẽ hắn đã sớm quên…
Ta càng nghĩ càng tủi thân, nên ta vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không nói với hắn câu nào, cũng không khen hắn nấu ăn ngon lắm.
Trong nhất thời bọn ta không nói chuyện, chỉ còn tiếng vang từ bát đũa.
“Hôm nay ngươi ăn được không” Hắn bỗng nhiên dừng lại chiếc đũa, hỏi ta, “Ta chỉ biết làm vài món này.
”
“… Ăn ngon lắm,” chua chua ngọt ngọt, là mùi vị ta thích nhất, ta tránh né ánh mắt hắn, thấy thức ăn trên bàn cũng đã vơi không ít, ta nhân cơ hội đặt đũa xuống, “Ta no rồi.
”
Hắn nhìn hai mắt ta, không nói chuyện, bản thân hắn cũng không ăn nữa, hắn thu dọn chén đũa đem đến nhà bếp, ta ở lại lau bàn, xếp ghế.
Ta luôn làm mấy chuyện đơn giản này, thu dọn xong ta liền ngồi lên giường ngơ ngác, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại tình hình xấu hổ lúc sáng, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật nóng vội.
Khẳng định là ta đã dọa hắn, hoặc là hắn không muốn song tu với ta, hoặc là hắn cảm thấy như vậy quá nhanh…
Một đợt tiếng nước qua đi, hắn vén rèm bước đến chỗ ta, ta lập tức ngồi thẳng, hắn ngồi ở mép giường của ta, hơi cách xa ta một chút.
“Ngươi hồi hộp à?” Hắn hỏi ta.
“Cái gì?” Ta không hiểu hắn nói.
Ngón tay hắn hơi ướt chạm lên bàn tay ta, “Ngươi hồi hộp à?”
Hơi lạnh từ hắn truyền đến làm ta run lên.
Ta tim đập nhanh như chạy, hắn có ý gì? Hỏi ta có hồi hộp không, chẳng lẽ hắn muốn cùng ta song tu đúng không…
Có phải hay không? Thật vậy chăng?
Kế tiếp lời hắn nói chứng thực suy đoán của ta: “Phương diện kia ta có chút hiểu biết, nhưng thực hành chưa tốt, có lẽ là còn chưa quen.
Hắn luôn nói chuyện như vậy làm ta khó hiểu, ta luôn lắng nghe nhưng không hiểu rõ, ta sợ ta lại đoán sai, dụng tâm hỏi hắn: “Phương diện kia…”
Giọng điệu hắn do dự: “Song tu,” hắn hơi thấp giọng, “Không phải ngươi nói tối nay sao…”
“Tối nay là tối nay! Ta nói…” Mặt đỏ ta đến nóng lên, “Ngươi từ chỗ nào biết được cái đó…”
“Ngươi cho ta rất nhiều tiền, nên ta dùng ngươi tiền mua một ít sách,” hắn dừng một chút, “Và cũng mua một số đồ khác.
”
“Ừm…” Ta biệt nữu mà đáp, gục đầu xuống không nói.
“Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng, nhưng mà có thể là ta sẽ rất kích động.
” Hắn dựa sát lại, cách ta thật sự gần.
“A… Ta, ta…” Ta không biết nên nói gì nữa, nói hắn nhẹ một chút cũng không thích hợp, đồng ý cho hắn dùng sức lại càng không đúng.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, khiến mặt ta nóng ran và tê dại.
Ta cúi đầu yếu ớt nói: “Muốn làm gì thì làm…”
Hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên cất giọng nghiêm túc: “Lâm Trần, ta thật sự nghiêm túc.
”
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ngươi, kỳ thật lần đầu tiên tới đây ta rất khó chịu, đầu hơi.
choáng váng, mới đầu tính tình ngươi không tốt, ngươi luôn trách móc dù ta có làm như thế nào.
”
Hắn không nói nữa, siết chặt tay ta, trên mặt mang theo nụ cười như trêu chọc ta, nói: “Khi đó ta còn có chút ghét ngươi…
Ta dùng mũi chân đá nhẹ vào người hắn, cúi đầu nói: “Ta biết lúc đó ngươi không thích ta…”
Làm thế nào hắn có thể thích ta vào thời điểm đó? Ta đã chế giễu hắn và làm khó hắn, nếu hắn thích ta thì mới là lạ.
“Nhưng hiện tại ta rất thích…” Lời nói của hắn trở nên dịu dàng hơn, ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng nhìn thấy tình cảm sâu xa trong mắt hắn, ta nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn nói tiếp: “Lúc đầu ta thật sự muốn rời khỏi đây, nhưng ta không hiểu gì cả.
Như ngươi đã nói, dường như ta đang tự tìm cái chết nếu muốn ra ngoài … Sau đó ta nhận ra ngươi là người mềm lòng, và nhận ra những gì ngươi nói và làm chỉ nói ngoài miệng, cũng không làm tổn thương ta, vì vậy ta đã từ từ chấp nhận hiện thực.
Ta ngậm miệng nói: “Đó là do ngươi nấu cho ta ăn, ta đối với ngươi chỉ quan tâm thôi.
”
Hắn nhướng mày: “Vậy ngươi quá yên tâm với ta, ăn đồ người lạ nấu, cho người lạ nhiều tiền bạc châu báu như vậy, ở cùng người lạ mà vẫn ngủ say như vậy…” Thanh âm của hắn dần dần trở nên trầm thấp khàn khàn, xúc động chạm eo ta, mơ hồ xoa xoa hông của ta, “Ngươi còn kêu người lạ đi vào xi tiểu hộ ngươi, tắm trước mặt người lạ…”
Ta càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, hắn đang nói cái gì vậy! Thật là vớ vẩn!
Ta đè bàn tay đang trượt xuống của hắn, đỏ mặt phản bác lời hắn: “Nói hươu nói vượn! Là ngươi khăng khăng… Khăng khăng muốn tới bắt ta, ngươi còn quay đầu trộm nhìn ta tắm!”
Hắn ngừng tay, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn ta một hồi lâu.
Ta cũng nhìn hắn, nhìn thẳng về hắn.
Ánh nến đung đưa, tăng thêm chút mơ hồ và quyến rũ, ta thầm nghĩ, tại sao hắn không hôn mình?
Nếu trước đây mỗi khi hắn nhìn ta như vậy, nhất định sẽ đè ta xuống hôn một cái, ta nắm nhẹ mu bàn tay hắn, hỏi: “Ngươi sao vậy? Sao không… nói chuyện?”
——————–
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( sốt ruột ): Song tu song tu song tu!
Giang Mặc ( bình tĩnh ): Trở về rồi nói.
Lâm Trần ( thương tâm ): Song tu song tu song tu…
Giang Mặc ( do dự ): Đợi lát nữa nói tiếp…
Một phen mây mưa…
Lâm Trần ( làm mệt mỏi ): Song tu… Song tu…
Giang Mặc ( hôn hôn Lâm Trần ): Lần sau nói tiếp.