Rõ ràng trong phòng không có gió nhưng ánh sáng của ngọn đèn dầu trên bàn khẽ rung rinh, như làm rung chuyển cả căn phòng, chân ta tựa như bị mũi dao nhọn đâm vào, cũng khiến ta đau muốn ngã quỵ.
Ta nắm chặt tay áo hắn, muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra lời bào chữa nào.
Hắn nói đúng, ta đã lừa dối hắn suốt quãng thời gian vừa qua, lợi dụng việc hắn quên đi quá khứ để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân, ta vẫn luôn ích kỷ như vậy, tựa như năm đó ta cũng che giấu thân phận của mình, uống rượu xong lại chạy đến hôn hắn, cuối cùng cũng là tự lừa mình dối người…
Ta, ta không thể nói dối hắn được nữa…
“Sư huynh…” Ta cố nặn ra một nụ cười, cầu xin hắn: “Ta…”
Hắn luôn giữ kín cảm xúc của mình, nhưng khi nghe thấy hai từ này, khuôn mặt hắn đột nhiên thay đổi như thể hắn bị ai đó tác động vật lý.
“Ta…” Ta nhìn vẻ mặt tức giận của hắn rồi tiến về phía hắn một bước, giọng run run nói: “Ta chỉ…”
“Ngươi chỉ là…” Hắn đột nhiên hất tay ta ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hai mắt đỏ hoe tiếp lời của ta: “Ngươi chính là quá thích sư huynh, luôn muốn sư huynh quay về bên cạnh mình, cho nên ngay từ đầu ngươi đã lừa dối ta…”
Ta như thể bị hắn vứt đi, thế này chẳng khác gì một cái tát vào mặt, ta cứ nghĩ hắn sẽ tức giận, giận dữ lắm nhưng không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như vậy.
Rõ ràng vừa rồi bọn ta còn lưu luyến dịu dàng đằm thắm, thì thầm với nhau những lời yêu thương, hắn còn cầm đèn soi cho ta…
Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn mà tim đau đến không nói được lời nào.
“Lúc đầu ta luôn cảm thấy ngươi rất kỳ quái… Rõ ràng là ngươi không thích, nhưng ngươi vẫn luôn quan tâm ta, lúc đó ta còn cho rằng ngươi là người miệng cứng lòng mềm…” Hắn loạng choạng mấy lần mới đứng vững được.
“Ngươi nói tính tình ngươi quái dị, kỳ thật ngươi chính là ngươi, ngươi không thể quên đi quá khứ, vì ngươi vừa yêu vừa hận hắn…”
“Ngươi để ta ở bên ngoài hơn mười ngày, sau đó ngươi đột nhiên thấy hối hận, bởi vì ngươi không đành lòng rời xa sư huynh, chứ căn bản không phải vì ta…”
“Ta tin ngươi nói về hắn là kẻ thù của ngươi, ta còn tin ngươi bảo rằng hắn đã chết… Ngươi nói ta khác với sư huynh của ngươi…” Hắn nắm lấy cổ tay ta, bóp thật đau.
“Ta còn tưởng rằng…” Hắn hai mắt đỏ lên, yết hầu hơi lăn lộn, cơ hồ hắn không nói nên lời, “Ta còn tưởng… Ta thật sự cho rằng không giống …”
“Khó trách tại sao ban đầu ngươi không thể nhớ tên của ta, thì ra ngươi vẫn xem ta là sư huynh của ngươi… ngươi luôn… cho rằng ta là hắn…”
“Đơn giản ta là một kẻ ngốc… Ta đã bị ngươi lừa, ta cố tình bỏ qua tất cả những chi tiết không đúng, còn cố gắng không nghĩ về những điều đó… Chắc hẳn là ngươi cũng đang cười nhạo ta, vì chuyện gì ta cũng không hỏi, cái gì ta cũng không biết… “
Ta đứng trước mặt hắn, không kìm được nước mắt tuôn rơi: “Ta… ta không có…”
Trên trán hắn nổi gân xanh, hắn tức giận gào lên: “Ngươi không có gì chứ!”
Tai ta như bị tiếng gào thét đầy hung ác của hắn xuyên thủng màng nhĩ, ta run lên bần bật, cả người như chết lặng tại chỗ, tim ta đập thình thịch và không nói nên lời, như thể tim ta đang rỉ máu.
Hắn tức giận vì nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này, hắn cũng thất vọng vì ta đã nói dối hắn, hắn mắng ta là đúng rồi, thậm chí là đối thủ của ta…
Chỉ cần hắn có thể bình tĩnh lại, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì…
Ta tận lực trấn an chính mình, lại vẫn là nhân xé rách bình tĩnh biểu hiện giả dối mà không biết làm sao, cũng nhân hắn rống ta mà không ngừng rớt nước mắt.
Miệng ta đắng chát, cổ họng như nghẹn lại.
Hắn giống như đang nghiến răng nghiến lợi, từng bước ép sát ta: “Không lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới Sở Huyền Quyết sao? Không phải ngươi đang gạt ta chứ?”
“Ta… Ta chỉ là… đôi lúc không phân biệt được…” Ta lui về phía sau vài bước, dưới chân ướt nóng và cảm giác đau đớn xộc lên, ta không kiềm được nước mắt tuôn rơi, run giọng nói: “Nhưng các ngươi đều là một người… chẳng qua là ngươi đã quên mà thôi…”
Hô hấp của hắn như ngừng trong chớp mắt, sắc mặt kia tái nhợt, đôi môi run run khép mở vài lần, không nói được một lời nào, giọng hắn như lạc đi, chỉ còn đôi mắt đỏ ngầu cứ nhìn chằm chằm vào ta.
“Ta sai rồi, ta biết mình sai rồi… Là ta lừa ngươi, giấu diếm ngươi mọi chuyện…” Ta van xin, cầu xin hắn tha thứ cho ta: “Trước đây ngươi không thích ta, nên ta, ta, ta chỉ không muốn ngươi nhớ lại mọi chuyện, ta sợ ngươi lại ghét ta…”
Ta bị phản bội, bị lừa gạt, bị mọi người chán ghét, mười năm là quá dài, nó đã chôn vùi ma tính trong cơ thể ta.
Ta ôm mối thù sống qua mười năm trời, vào giây phút nhìn thấy hắn ra mới biết đó nào phải là thù hận? Rõ ràng là ta quá cô độc, cũng quá đau khổ cũng rất muốn gặp hắn
Cả người hắn đầy vết thương, không báo trước cứ như thế xuất hiện ngay trước mặt ta, sau khi hắn tỉnh lại thì quên hết thảy mọi chuyện, đối với hắn mà nói việc làm quen với hiện tại có vẻ ngạc nhiên mờ mịt như mới khá khó khăn, nhưng đối với ta mà nói, đây là cuộc tái ngộ đầy huyết hận…
Hiện tại vẻ mặt của sư huynh nghiêm như đao khắc sắc bén, không chừa cho ta một đường sống.
Hắn chỉ có thể dựa vào ta, ỷ lại ta, hấn đã không còn bị Thương Hành cản trở, không vướng bận chuyện Ma tộc, hắn đã quên hết thảy mọi chuyện… Chuyện tốt như vậy làm sao ta có thể nói cho hắn biết, để mọi chuyện quay trở về như ngày xưa khi bọn ta không còn liên quan với nhau nữa…
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, hắn nhìn ta một lúc lâu, dường mới như tìm được lại được giọng của mình, tiếng nói chua xót: “Ở ngươi trong mắt, ta vẫn luôn là sư huynh của ngươi, vậy mỗi một câu mà ngươi nói ra, cũng là nói với hắn sao…”
Hắn nới lỏng cổ tay của ta, “Đã hơn một năm cho đến nay… Thì ta từ trước đến nay ngươi cũng không biết ta, càng không hiểu ta, cho dù là ta làm gì, ngươi cũng cảm thấy là sư huynh của ngươi làm, lúc đầu người trong mắt ngươi nhìn thấy không phải là ta… Mà ngươi luôn cảm thấy người ngươi cứu được chính là sư huynh của ngươi…”
Tơ máu trong mắt hắn lan rộng, sắc mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng đau thương, ta run rẩy đi đến kéo tay hắn, không biết nên nói như thế nào…
Thật ra ta… thật ra…
Thật ra thì sao? Lời nói của ta đã đến môi nhưng không tài nào thốt ra được, chỉ biết lẩm bẩm gọi một tiếng “sư huynh”.
Vẻ mặt hắn phờ phạc, đôi mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên hắn vươn tay bóp chặt yết hầu của ta.
Ta bị hắn tấn công bất ngờ đến nỗi va vào vách tường, và gáy ta đập một cái thật mạnh, chấn động này làm ta cảm thấy buồn nôn, máu tràn ra khỏi mũi và của ta, mọi thứ trước mắt ta bỗng chốc tối sầm lại, còn nhòe đi vì nước mắt nên ta không thể thấy rõ dáng vẻ của hắn.
Đau quá…
————
Tiểu kịch trường ①:
Cố Khinh cùng “Bằng hữu” của hắn: Cảm ơn hai vị, bọn ta đã bị dọa.
Tiểu kịch trường ②:
Giang Mặc ( đau lòng, sờ cổ Lâm Trần ): Ta muốn bóp cổ ngươi, ngươi có sợ không?
Lâm Trần ( run lên ): Ta không sợ! Ta cũng từng bóp ngươi đó…
Lâm Trần ( cố nén nước mắt ): (๑ò︵ò๑) ta, ta không sợ!
Giang Mặc ( áy náy ) ( thở dài ) ( hôn hôn Lâm Trần ): Ta xin lỗi, ta đã nói không để ngươi đau…