Càng ngẫm nghĩ về những lời này, ta càng thấy khó chịu, sống mũi thấy chua xót, nước mắt ta giàn giụa lưng chừng trong hàng mi.
Nhưng ta đã giữ quá nhiều nước mắt, trong mắt cay xè, đầu ta cảm thấy choáng váng. Hôm qua ta đã khóc, hôm nay lại khóc, sao ta có thể khóc sướt mướt thế này, bây nhìn ta phờ phạc buồn bã, thật là khiến người ta cảm thấy khó chịu…
Ta luôn lo lắng rằng sư huynh sẽ chán ghét ta vì ta đã lừa dối hắn và sẽ rời bỏ ta khi hắn nhớ ra tất cả, nhưng bây giờ ta mới biết hắn đã từng làm rất nhiều chuyện vì ta, càng không biết trước đây hắn đã mang tâm tư gì đối với ta. Có phải năm đó hắn từ chối tâm ý của ta là bởi vì nhất thời hắn chưa suy nghĩ kỹ sao?
Chẳng lẽ… sư huynh đang ổn định tâm trạng, tình cảm dành cho ta chỉ là tình thầy trò nên sư huynh đối với ta không có tình cảm gì, hắn vốn là người chính trực lại lạnh lùng, sao có thể quan tâm ta? Có mấy phần tình cảm dành cho ta chứ? Sau này hắn nhớ lại, có lẽ hắn sẽ không đối xử với ta như hắn của hiện tại đang mất trí nhớ như vậy, rồi hắn sẽ đối đãi với ta như đồ đệ, chứ không phải là thân phận đạo lữ…
Liệu rằng sau này khi nhớ lại những lúc hắn gần gũi ta sẽ cảm thấy hổ thẹn, hay càng thất vọng về ta…
Ta ngẩng đầu, đỏ hoen mắt nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta khi đó nhất định rất thích ngươi, mới có thể cam tâm tình nguyện vì ngươi làm chuyện đó.”
Phải không… Chính là ngươi đẩy ta trước, cũng là ngươi từ chối tâm ý của ta…
Hắn thấy vẻ mặt ta buồn như đưa đám, bèn vuốt ta cổ, nói: “Để ta thoa thuốc cho ngươi.”
Ta giả vờ lơ đãng gật đầu, ngồi sang một bên nhờ hắn xoa thuốc cho ta, động tác của hắn kiềm chế và nhẹ nhàng hơn hôm qua, đê hắn thoa xong ta còn phải thu dọn đống bát đĩa trên bàn, chạy trong bếp lén lút lau nước mắt.
Khi ta đi ra thì đôi mắt đã sưng húp, Cố Khinh đã nhắm mắt ngồi thiền trên giường, còn sư huynh thì bận tưới và hái rau ở luống rau ngoài nhà.
Thấy ta đi ra, Sầm Hòe mỉm cười gật đầu với ta, ta không thân với hắn nên ta cũng không có chuyện gì để nói, với lại ta vừa mới biết quan hệ giữa bọn họ nên cảm thấy khó xử nên chỉ nhìn sơ qua, gượng cười và vội vã rời đi. Ta định bước ra khỏi cửa, Cố Khinh ngăn lại: “Lâm Trần…”
Ta cứng đờ người quay lại, nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Túi thơm đó … có phải của ngươi không?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vô thức hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy hai vết sẹo dài trên mặt hắn đỏ như máu và trông thật dữ tợn, chúng kéo dài từ xương mày đến hàm dưới, hai vết thương chồng chéo nhau, mặc dù ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng trong lòng ta không khỏi giật thót.
Hắn đã từng kiêu ngạo và cố chấp như thế nào, nhưng bây giờ hắn lại rụt rè bấy nhiêu.
Thấy hắn như vậy, ta cảm thấy không thoải mái, nói: “Ừm, ta thấy ngươi cầm trên tay nên ta cất giùm.”
“Cái đó vốn là của ngươi, ta mang tới đây là để trả lại cho ngươi…”
“Ta còn có thứ này muốn đưa cho ngươi…” Hắn vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo, đưa tay ra đưa cho ta.
“Đây là cái gì?” Ta hỏi hắn.
“Đồ này ta mang cho ngươi,” hắn nghiêm túc nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không cần đến, nhưng dù sao ta cũng đã chuẩn bị rồi, bây giờ ta nhìn là biết ngươi đang cần.”
“Nó là gì?”
Hắn cười yếu ớt, mặc dù là cười nhưng trên mặt có vết sẹo kia, khiến biểu tình trên mặt hắn trở nên hơi ghê tởm, nói: “Ta đưa ngươi một vật đền tội.”
“Sao ngươi lại…” Trong lòng ta hoảng hốt.
Ta không trả lời, để hắn tự mình cầm: “Năm đó ngươi chỉ nói mấy câu, chính là vì tính tình ta không được tốt, đạo tâm của ta không kiên định nên nhập ma, ngươi không cần ăn năn phải như thế.”
Môi hắn run run, nói: “Ngươi thật sự không có oán hận ta…”
“Trước kia có người dựa vào tính ngươi hay mềm lòng nên khi dễ, sau đó chiếm đoạt hết linh châu và đan dược hàng tháng của ngươi, ngươi vừa quay trước quay sau liền quên mất, ngay cả tên và tướng mạo của hắn cũng không nhớ nổi.”
Phải không vậy? Ta nghe hắn kể về quá khứ, nhưng ký ức của ta về chuyện đó hơi mờ mịt.
Lời này… có vẻ như sư huynh đã nói với ta.
Sư huynh nghe nói ta không thể nhớ những người khác ngoài người trong Phá Hiểu Phong, khuôn mặt hắn hơi ngạc nhiên và sau đó hắn dẫn nhiều người đến, còn yêu cầu ta nhận dạng người đó nhưng ta vẫn không nhận ra, cho dù ta có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì cũng vậy.
“Ngươi giữ đi.” Cố Khinh vẫn cố chấp vươn tay đưa, nhất quyết bảo ta mang đi, “Chỉ là mấy món đồ dùng thôi, không đáng bao nhiêu đâu.”
Ta không tin hắn lắm, thứ mà hắn yêu thích không phải là bảo vật sao? Hắn đặc biệt yêu thích những món đồ sáng sủa xinh đẹp, nếu không, cho dù biết kiếm gỗ kia mặc dù có linh tính thì hắn vẫn sẽ chán ghét…
Ta vẫn từ chối không nhận, nhưng Cố Khinh nhận ra ta đang từ chối, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoang mang.
“Ngươi cầm nó đi.”
“Không cần.”
“Cái này xem như là một lời xin lỗi.”
“Ta đã nói không cần.”
Ta vẫn cãi nhau với hắn như trước, nếu bây giờ hắn không suy yếu thì bọn ta sẽ đánh nhau.
Ta vẫn cãi nhau với hắn như trước, và nếu bây giờ hắn không suy nhược, nói không chừng bọn ta có thể đánh nhau.
“Ngươi đúng thật là kỳ lạ! Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận đi!” Cách nói chuyện của hắn đã khôi phục thái độ như bình thường, giọng điệu dần trở nên hung dữ, sau đó đỏ mặt nói: “Cứ… cứ coi như ta đã cho ngươi và sư tôn lập lễ khế ước.
Lập khế ước… Ta và sư huynh còn chưa lập khế ước nữa…
Ta không dám hé răng, lẳng lặng đưa tay nhận lấy.
Hắn cúi đầu khụ một tiếng, nói: “Mục đích của chuyến đi này là tìm ngươi và sư tôn, nếu các ngươi bình yên vô sự thì bọn ta cũng không cần ở lại quấy rầy… Bọn ta tạm thời nghỉ một lát liền rời đi…”
Sao mà rời đi dễ dàng như vậy được, ta còn chưa hỏi về chuyện cấm chế!
Ta không nghĩ tới mọi chuyện đột nhiên lại diễn ra như vậy, vội vàng nói: “Không phải ngươi còn muốn thỉnh cầu sư huynh một chuyện sao?”
Hắn nghe vậy lắc đầu, nói: “Hiện tại sư phụ đã quên hết mọi chuyện, làm sao có thể xin lại đây? Nếu hắn nhớ lại, nói không chừng hắn sẽ không đưa cho ta.”
Ta suy nghĩ, đúng thật là t không có tư cách thay sư huynh đồng ý, nhưng Cố Khinh đã vượt vạn dặm đường tìm tới đây, tuy rằng hắn đến đây là để bồi tội với ta, nhưng cũng một phần là vì hắn muốn lấy lại đồ vật mà hắn muốn.
“Ngươi muốn gì?” Ta hỏi hắn.
Cố Khinh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, ta đã tìm được cách giải quyết.”
Vẻ mặt hắn trầm lặng, Sầm Hòe cũng yên lặng nhìn hắn, ta chỉ có thể nói: “Bây giờ các ngươi còn đang yếu, ngày mai hẳn đi.”
Dường như Cố Khinh muốn nói thêm, nhưng bị Sầm Hòe ngắt lời.
“Đa tạ,” Sầm Hoài trả lời, “Đúng là Cố Khinh đang bị thương, nhưng ngày mai hắn sẽ khỏe hơn thôi.”
Mặt Cố Khinh cứng đờ rồi lặng người chớp mắt, hắn cúi đầu nói chuyện giấu đầu lòi đuôi: “Vết thương của ta là do… Nửa đường gặp phải yêu ma, mà sức của bọn chúng quá, ta nhất thời không đánh thắng nên bị thương, cũng không có chuyện gì lớn”
Sầm Hòe lẳng lặng đứng một bên nghe, mặc cho Cố Khinh nói năng lộn xộn mà hắn cũng không lên tiếng.
Bầu không khí của ba người bọn ta rất kỳ lạ, vì ai cũng che giấu sự xấu hổ trong lòng, ta cũng biết Cố Khinh đang kiếm cớ để tìm cách xuống bậc thang, vì vậy ta không thể chọc thủng lời nói dối của hắn.
“Ừ…” Ta gật đầu, trên mặt ta biểu hiện sự quan tâm và hơi phẫn nộ, ta vung nắm đấm xuống bàn nói: “Thật là một kẻ điên kiêu ngạo!”
“Ừ… Ta chưa từng gặp đối thủ nào khó đối phó như vậy…”
“Thoát được là tốt rồi...”
“Ta cũng nghĩ vậy…”
Ta cùng Cố Khinh trao đổi vài câu, đột nhiên Sầm Hòe hỏi ta: “Lâm Trần, Sở tiên quân uân năm đó đã biến mất cùng với thanh kiếm của ngươi, vậy ngươi đã bao giờ thấy Thương Mặc của mình chưa?”
Ta sốc khi nghe được chuyện này từ miệng hắn, nói: “Ta chưa thấy…”
Đúng rồi… Sao Thương Mặc không còn ở bên người sư huynh? Chẳng lẽ là ở trong ngọc bội và nhẫn trữ vật của hắn, ta còn chưa có kiểm tra qua chúng lần nào, nên cũng không biết bên trong có cái gì.
Sầm Hoài hơi nhíu mày, thần sắc hắn nhất thời quái dị, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ tươi cười thường ngày, nói: “Có lẽ đó là nơi Sở tiên quân cất giữ.”
“Có thể là ở ngọc bội Thương Hành, hoặc là có thể ở trong nhẫn trữ vật của ngươi.”
Ta sửng sốt, lên tiếng: “Nhẫn trữ vật của ta hả?”
“Đúng vậy, nhẫn của ngươi.” Ánh mắt Sầm Hòe kiên định, “Lúc ngươi nhảy xuống vách núi, Sở tiên quân không có ngăn cản, mà đoạt lấy chiếc nhẫn trên tay ngươi, từ đó về sau nó vẫn ở trên tay hắn…”
Chiếc nhẫn trữ vật trên tay ta… chẳng phải đó là thứ mà ta đã cẩn thận lựa chọn nó để làm quà cho sư huynh sao, nhưng hắn lại không muốn đeo nên đã tự mình đeo nó vào cho ta.
Lúc đó ta không chú ý đến chiếc nhẫn trên tay hắn, nhưng bây giờ ta đã xóa sạch những đám mây mù trong ký ức, dường như nó là một vật quen thuộc …
Sầm Hòe do dự một lúc, ánh mắt hắn nghi ngờ nhìn ta và hỏi: “Lúc ngươi nhìn thấy hắn… Giang Mặc, thì hắn có hai thứ này trên người không?”
“Đương nhiên là có,” ta có chút ngượng ngùng nói, “Lúc đó ta vẫn còn oán hận nên lấy hết đồ của hắn, nhưng chưa từng nhìn thấy bên trong là thứ gì.”
Sau khi nghe câu trả lời của ta thì tâm trạng hắn đã bình tĩnh lại, như được thở phào nhẹ nhõm, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vậy tại sao Sở tiên quân không tu luyện?”
“Không tu luyện?” Cố Khinh đột nhiên ngẩng đầu, vừa định đứng thẳng lên, có vẻ như Sầm Hòe biết hắn muốn làm như vậy nên lập tức vươn tay giữ lấy vai hắn để hắn ngồi xuống, eo của Cố Khinh cũng cứng đờ, sau đó từ từ ngồi xuống.
Sầm Hòe tiếp tục nói: “Ta thấy Sở tiên quân dường như giống như một người bình thường, không còn chút linh lực nào sót lại, nên ta đã lớn mật dò xét tìm tòi, thế nhưng ta phát hiện trong thân thể hắn cũng không Kim Đan, tuy rằng Kim Đan không có nhưng hắn linh mạch còn ở đó, chính là ta vẫn không biết vì sao có dấu hiệu suy nhược mờ nhạt, khí huyết không lưu thông được…”
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ, phảng phất nụ cười thường ngày, nhưng từng lời nói hắn nói ra như một nhát búa nặng nề giáng vào tim ta.
“Nếu không biết, lâu ngày thân thể sẽ dần suy yếu, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
——————–
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( buồn bã): Sư huynh đối xử với ta thật tốt… Vì sao trước kia hắn không chịu hôn ta… Hắn thật là khổ… Hắn đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện… Ta còn động tay động chân với hắn… Sau này nhớ lại liệu hắn còn nhận ra ta hay không, sư huynh còn muốn ta gọi là chồng không…
Lâm Trần ( tủi thân): Nhưng hắn nói sau này đừng gọi hắn như vậy nữa mà…
Lâm Trần: (ノω・`o) ( đứng rửa chén một mình) ( tự mình gạt lệ)