Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 125: 125: Bị Sa Thải




“Uông Thành! Anh ăn trưa về trễ vậy, Giám đốc đang chờ anh bên trong văn phòng kia, sắc mặt có vẻ không tốt lắm!”
Uông Thành bàng hoàng nhìn người đồng nghiệp sau đó đi vào trong văn phòng của Giám đốc, vừa trông với anh thì đối phương đã nhíu mày khó chịu, rất thẳng thắn đi vào trọng tâm:
“Tôi nghĩ bản thân cậu rất rõ điều kiện phê duyệt vay mượn của Ngân hàng chúng ta phải thông qua các nguyên tắc nào.”
Nếu đến đây Uông Thành cũng đã hiểu vấn đề mà Giám đốc muốn nói, anh lập tức lên tiếng:
“Giám đốc Trần! Thật ra về chuyện này tôi có thể giải thích...”
“Là ba chữ ‘ít mạo hiểm’, chỉ đơn giản vậy thôi.” Vị giám đốc tức giận ngắt lời Uông Thành, sau đó lấy một đống hồ sơ ném về trước mặt Uông Thành khó chịu nói:
“Anh làm ơn xem lại những người khách gần đây mà anh đã ký.”
“Bởi vì tôi biết gần đây có một tập đoàn lớn sẽ thu mua đất của họ, tới hạn họ nhất định trả tiền lại cho Ngân hàng thôi.”
“Cái chúng ta cần là khế ước hợp đồng mua bán, hợp đồng thỏa thuận và những thủ tục liên quan, nếu không thì làm sao tôi đưa tiền ra.

Có những chuyện, không phải anh nói ‘OK’ là ‘OK’ đâu.” Giám đốc rất nhấn mạnh, biểu lộ sự bất mãn rất lớn đối với Uông Thành, “Tuy rằng anh không nghĩ là sẽ trình bày với tôi, nhưng tôi nghĩ tôi cần trình bày với Tổng công ty.”
“Giám đốc Trần à, thật ra tôi không muốn làm cô khó xử đâu.”

Giám đốc Trần tựa lưng vào ghế dựa, tay đưa xuống hộc bàn rút ra một phong thư, “OK! OK! Tôi cũng không muốn làm anh khó xử.”
Trông thấy phong thư trước mắt Uông Thành không khỏi sa sầm nét mặt, “Giám đốc Trần!”
Anh biết đó là thư từ chức.
“Thành thật mà nói, nếu không phải chúng ta là chỗ đồng nghiệp thân thiết bấy lâu, tôi cũng hiểu rõ phẩm chất đạo đức con người anh thế nào, thì vụ này tôi đã giao cho ICAC* rồi.

Cho nên, một là anh nhận lá thư từ chức này, ra ngoài ký tên cho tôi, hai là tự gõ một lá thư thôi việc khác, tôi không muốn anh khó xử.”
*ICAC: Sở liêm chính.
Uông Thành mặt mày tái mét, hầu như không còn chút cảm xúc nào, chỉ biết nhận lấy lá thư, phờ phạc đi ra ngoài.
“Một tô mỳ trứng cá không hành, thêm chút dầu hào.”
“Được rồi, có ngay.”
Uông Thành nhiệt tình ghi chép, chạy tới chạy lui trong quán mỳ, đến mồ hôi trên trán lấm tấm.
Mặc dù trông thấy con trai hăng hái làm việc, nhưng sự xuất hiện của Uông Thành giữa trưa, sau đó thì mặt mày lấm lét người không ra người chạy bàn phụ giúp mọi người, trạng thái này khiến chú thím Uông phải kéo nhau qua một góc xì xầm to nhỏ, “Không biết thằng Thành nhà mình bị làm sao, tôi thấy...!tôi thấy không ổn chút nào hết.”
Ông Uông thì quan sát Uông Thành, cảm thấy rất là bình thường, “Nó siêng năng sốt sắng, giống y chang tôi năm xưa.”
“Ông làm ơn đi được không, ông ra nhìn con trai ông kĩ đi, nó chưa bao giờ mặt mày bí xị như thế, nhất là giờ này đúng lý nên ở Ngân hàng làm việc chứ nhỉ? Nó bị đồng nghiệp bắt nạt hay sao? Nhưng cũng không đúng lắm...”
Thím Uông vô cùng lo lắng nói.

Lúc này Thượng Thần Hi từ ngoài cửa đi vào chào hai người họ, có vẻ sốt sắng hỏi, “Ân Hi hôm nay có đến đây hay không?”
“Buổi sáng có ghé đây ăn sáng, vẻ mặt cũng không vui lắm, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa sao? Hai người lại cãi nhau nữa sao?” Thím Uông nói.
“Bọn cháu làm làm có cơ hội cãi nhau, nói được vài câu thì việc ai nấy làm.”
“Vài câu đó là gì? Mày ăn nói thô lỗ đụng chuyện chỉ biết trách mắng, không thể đi trách móc ai được.” Uông Thành lau bàn, cố ý đi ngang và bật hỏi, thái độ vô cùng lạnh lùng.
“Này, Thành! Có phải mày nên làm sáng tỏ trong chuyện này ai đúng ai sai rồi mày mới góp ý không?”
“Tao chỉ biết Ân Hi rất chân thành xin lỗi mày, và sợi dây chuyền cuối cùng cũng tìm lại được.


Mày hống hách với nhân viên và bạn bè, chẳng qua muốn đi lấy lòng ông chủ lớn, mặt nặng mày nhẹ vô lý tỏ ra oai phong.”
Thượng Thần Hi tái mặt, chưa thấy Uông Thành bóng gió chỉ trích nặng lời với anh như vậy bao giờ, vẻ mặt này...!thật sự làm anh dư sức nổi nóng.
“Này, tao còn chưa trách mày làm hư công chuyện...” Thượng Thần Hi đứng bật dậy.
Uông Thành lập tức dừng động tác lau bàn, vẻ mặt hầm hầm không hề nhân nhượng, “Tao?”
“Này này anh em với nhau động chút là nổi nóng.” Ông Uông thấy tình trạng này thật sự khác với mọi lần, cho nên lập tức nhảy vào kéo hai đứa ra.
Nhưng Uông Thành giống như bị đụng phải vết thương, kích động đối đáp, “Mày gây ra tai họa tao phải gánh giúp mày, mày còn trách tao làm hư chuyện sao? Khốn nạn, ăn nói vậy mà được à?”
Thượng Thần Hi mặt mày tái mét, cũng bắt đầu phát điên, “Mày thì lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng, đứng giữa chữa cháy, mày có thật sự nghĩ cho hoàn cảnh của người anh em này không?”
“Tao không nghĩ cho hoàn cảnh của mày sao? Chính vì tao nghĩ cho hoàn cảnh của mày mới vì đám trưởng làng, địa chủ bên Tân Giới làm động tác giả qua mặt cấp trên, bây giờ tao bị Ngân hàng sa thải mày còn về đây trách tao, còn nói là tao giả vờ tốt bụng à? Mày muốn người ta thông cảm cho mày trước hết phải thông cảm cho người ta, mày có nghĩ cho thằng Luân không, mày có đặt mình vào vị trí của Ân Hi không? Vụ nhét tiền cho thằng Luân, nó không trách mày, truy cứu mày, nếu không có khi mày lại trách nó nhỏ mọn, chơi xấu bạn bè.

Phải, mày thích nổi tiếng, mày thích chơi trội, bọn tao cổ vũ cho mày.

Nhưng mày làm ơn, hãy nghĩ tới những người xung quanh đi.

Sáng nay Ân Hi tìm tao, phải lo giấy tờ thủ tục bên Windy, không phải ghim chuyện tránh mặt mày đâu.” Uông Thành lấy chìa khóa đặt vào tay Thượng Thần Hi, bất mãn rời đi, “Tự tìm hồ sơ mày cần trong ngăn tủ đi.”
Thím Uông nôn nóng lay người của Thượng Thần Hi, trong lòng rối rắm, “Sao thằng Thành lại bị đuổi việc, sao lại bị đuổi việc chứ?”
Thượng Thần Hi sa sầm nét mặt, không nghĩ tới chuyện xảy ra đến mức này.

Anh trở về văn phòng công ty, cả buổi trời thờ thẫn không làm được gì, con người giống như bị rút cạn sức lực.
Chuông điện thoại reo lên, Thượng Thần Hi khẩn trương bắt máy, không ngờ tới người gọi lại là cậu út Lăng Minh.
“Tép Nhỏ! Bình thường Lôi Kình thích hút xì gà loại gì?”
“Sao vậy, tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”
“À không, phía ông Lôi mở lời muốn mời tôi và thằng Luân ăn cơm, cũng không thể mang tay không đến đó.

Phải tỏ chút thành ý chứ.”
Thượng Thần Hi lại một phen bàng hoàng, “Ông Lôi tìm gặp cậu út sao? Thằng Luân biết chưa?”
“Nó dù sao cũng là cổ đông bất đắc dĩ ở công ty các cậu, ông Lôi tìm nó bàn chuyện cũng là chuyện đương nhiên thôi, tôi chỉ sợ nó suy nghĩ nhiều, rồi từ chối xã giao.”
“Chỗ ông Lôi tôi sẽ nói chuyện, cậu không cần miễn cưỡng thằng Luân.”
Thượng Thần Hi tắt máy trong lòng rối bời, lúc này anh lấy lại tinh thần bắt xe đến chỗ của Lôi Kình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.