Thường Trấn Viễn rất hiểu thấy tốt thì dừng, nói dịu lại, “Em có ý đồ của em.”
“Ý đồ?” Giọng Lưu Triệu chợt cao vống lên, the thé tới nỗi không giống tông giọng bình thường của ông ta, “Cậu còn giống một nhân viên công chức không vậy? Cậu còn giống một cảnh sát không vậy? Mẹ nó, giờ cậu chính là một thằng lưu manh!” Ông ta sôi máu nói không lựa lời.
Thường Trấn Viễn không ừ hử gì mặc ông ta mắng.
Lưu Triệu đi qua đi lại trước cái tủ cánh thủy tinh, mỗi bước đi như muốn giẫm thủng sàn nhà, nhất là khi quay người, đế giày và sàn nhà phát ra tiếng rin rít, khiến cho người nghe bức bối. Ông ta chợt ngừng chân lại, “Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thường Trấn Viễn vân vê điếu thuốc Lưu Triệu cho hắn, “Với tình hình trước mắt, anh thấy phải mất bao lâu mới tóm được Triệu Thác Đường?”
“Giờ tôi không muốn nói chuyện Triệu Thác Đường, nói chuyện của cậu ấy!” Ngón tay của Lưu Triệu chỉ loạn xạ mấy cái giữa không trung, sau đó vuốt tóc, nghỉ lấy hơi, “Rốt cuộc cậu định làm gì?!”
Ngón tay cầm thuốc lá của Thường Trấn Viễn ngừng lại, nói trịnh trọng, “Em muốn bắt Triệu Thác Đường.”
Lưu Triệu quay người, nhìn hắn ngờ vực, cố gắng tìm ra manh mối dối trá trên mặt hắn.
Nhưng không có.
Chẳng mấy khi Thường Trấn Viễn lộ ra vẻ chân thành như thế này cả.
Điều này càng khiến ông ta khó mà tin được, “Cậu với Triệu Thác Đường có ân oán gì à?”
Thường Trấn Viễn cười nhạo, “Gã phạm pháp, em chấp pháp, đây chẳng phải là ân oán lớn nhất sao?”
Lưu Triệu hừ lạnh, “Cậu mà biết thế nào là phạm pháp à?”
Thường Trấn Viễn khẽ thở dài, nói, “Có lẽ theo anh thì cách làm của em rất quá đáng, nhưng, kẻ hôm nay chúng ta đối mặt không phải trộm, không phải cướp, cũng không phải tội phạm giết người, gã là đầu lĩnh của một nhóm buôn bán thuốc phiện. Ngày nào gã còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì người gặp nạn phải tính hàng trăm, gia đình tan cửa nát nhà phải tính hàng ngàn!”
Lưu Triệu nói căm hận, “Vì vậy chúng ta càng không thể cố tình phạm pháp.”
Thường Trấn Viễn xòe tay, trưng vẻ vô tội ra hỏi, “Em phạm pháp gì? Không phải em nhặt được một quyển nhật ký rồi đem nộp sao? Chẳng qua em không cần cái danh không nhặt của rơi, đâu đến nỗi nói em phạm pháp nhỉ.”
Lưu Triệu nói, “Cậu nhặt được ở đâu?”
“Trên đường.” Thường Trấn Viễn tiện tay chỉ, “Đường trước cục cảnh sát ấy.”
Lưu Triệu nói, “Cậu thấy cái lời bố láo này cậu tin tôi tin hay cục trưởng sẽ tin vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh quan tâm ai tin làm gì? Giờ ai bị hại rồi? Quyển nhật ký này phiền hà tới ai rồi?”
“Phiền tới tôi.” Lưu Triệu nói, “Nếu cậu nộp quyển nhật ký này sớm hơn thì chưa chừng chúng ta đã nắm rõ tình hình của Triệu Thác Đường và cũng phá án xong sớm rồi.”
Chỉ bằng cách làm việc lề mà lề mề của các anh sao?
Thường Trấn Viễn mấp máy miệng, gắng ép lời phản bác lại, “Anh định làm thế nào?”
Lưu Triệu bực bội xua tay, “Chuyện này cậu không cần để tâm nữa, chẳng phải cậu vẫn bị thương đó à? Tôi cho cậu nghỉ tiếp, cho cậu hai tháng, cậu muốn làm gì thì cứ đi mà làm đi.”
Thường Trấn Viễn thả lỏng người, tựa trên sô pha, nhìn ông ta từ dưới lên.
Lưu Triệu quay đầu lại trông thấy bộ dạng ấy của hắn, càng thêm giận, “Cậu có thái độ gì đấy hả?”
Thường Trấn Viễn, “Không có gì cả, là có ít tình hình chưa báo cáo xong nên muốn đợi báo hết mới đi nghỉ dài ngày.”
Hai đồng tử của Lưu Triệu lập lòe vẻ nguy hiểm, “Tôi hy vọng lần này đừng lại là sự ‘kinh hỉ’ mà tôi không đón nhận nổi nữa!”
Thường Trấn Viễn liếm môi nói, “Là tin tức tốt.”
Lưu Triệu nheo mắt.
“Em thương thảo với Triệu Thác Đường rồi.” Thường Trấn Viễn lơ sắc mặt phát tím của Lưu Triệu đi, nói khoan thai, “Em liên lạc với gã qua thư, bảo rằng em là vũ khí bí mật Trang Tranh sắp xếp khi còn sống, có trong tay rất nhiều chứng cứ về gã, song giờ Trang Tranh chết rồi nên em định hợp tác với gã, cùng kiếm tí tiền. Gã tin rồi.”
Lưu Triệu tức tới nỗi run bần bật, cánh tay đang chống lên bàn hơi run rẩy.
Thường Trấn Viễn nói, “Đây là cơ hội tốt để đánh vào nội bộ tổ chức của bọn chúng, vốn em định tự mình làm, tiếc rằng người tính chẳng bằng trời tính, tự dưng chân cẳng gặp chuyện vào lúc này, vì vậy em định để Hòa thượng đi.”
Lưu Triệu chậm rãi ngồi lại trên ghế.
Một người tức tới tột độ thì chẳng thể bùng phát được gì nữa.
Thường Trấn Viễn đốt thuốc, rít từng hơi một. Kỳ thật trong lòng hắn còn xa mới được yên ổn như hắn thể hiện. Rốt cuộc Lưu Triệu sẽ có thái độ thế nào với chuyện này, hắn không hề nắm chắc hoàn toàn. Hình thức tư duy của hắn dù sao cũng sát với Trang Tranh hơn, quen thói cho rằng kết quả là nhân tố trọng yếu quyết định quá trình, song ở cơ quan chính phủ, có đôi khi quá trình quan trọng hơn kết quả, vì vậy mới có những buổi họp miên man bất tận và những phương án giải quyết mãi chẳng thể thành hình.
“Nếu chân cậu không có vấn đề, có phải cậu định làm một mình không hả?” Lưu Triệu sầm mặt, hỏi lạnh lùng.
Thường Trấn Viễn nói, “Em chưa từng nghĩ tới giả thiết này.”
Lưu Triệu nói, “Cậu bàn giao tư liệu đi, tôi sẽ làm tiếp, quyết định cho cậu nghỉ không thay đổi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Để an toàn, thư từ qua lại giữa em và gã đã bị xóa hết. Những tư liệu này đều chứa ở trong đầu em.”
“Cậu có ý gì đây?” Lưu Triệu vỗ bàn đứng lên.
Thường Trấn Viễn nói, “Em nghiêm túc đấy.”
Lưu Triệu nói, “Cậu có biết rằng với thái độ của cậu thế này tôi có thể cho cậu cuốn xéo ngay lập tức không!”
Thường Trấn Viễn nói, “Hoàn thành bản án này rồi, anh bảo em cuốn xéo thì em cuốn xéo ngay.”
Gân xanh trên trán Lưu Triệu giật thình thịch.
Thường Trấn Viễn ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết, “Nhưng bản án này nhất định em phải phá!”
“Nếu cậu không cho tôi được một lý do thuyết phục thì thà tôi để Triệu Thác Đường nhởn nhơ tại ngoại chứ quyết không dùng cậu!” Lưu Triệu nói, “Triệu Thác Đường là kẻ bại hoại của xã hội, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì trong cục cảnh sát của chúng ta sẽ có một tên cảnh sát bại hoại!”
Thường Trấn Viễn cúi đầu, chậm rãi lau mặt.
Nhìn từ góc độ của Lưu Triệu, dường như hắn đang do dự xem có nên nói ra hay không, nhưng thực tế thì Thường Trấn Viễn chỉ đang nghĩ xem bịa lý do nào cho hợp tình hợp lý thôi. Sự chấp nhất hắn dành cho Triệu Thác Đường nhìn từ góc độ của người ngoài quả có hơi quá mức. Hắn nghĩ độ mười mấy giây mới ngẩng đầu lên nói, “Em không muốn để bố em xem thường nữa.”
Lưu Triệu nhíu mày nói, “Cái gì cơ?”
“Gia đình em, hẳn là anh biết nhỉ?” Thường Trấn Viễn thăm dò. Lần trước Lưu Triệu không hề thấy khó hiểu khi thư ký Liêu tới tìm hắn, cũng rất bình tĩnh với sự xuất hiện của Lịch Sâm, bắt đầu từ khi đó hắn đã nghi ngờ Lưu Triệu biết nhiều hơn hắn tưởng nhiều.
Quả nhiên, Lưu Triệu không phủ nhận.
Thường Trấn Viễn nói, “Em vô dụng bằng ấy năm rồi, không thể tiếp tục vô dụng được nữa. Em đã thề độc với ông ấy, nếu bản án này không thể xử lý nhanh chóng thì em sẽ…”
“Xằng bậy!” Lưu Triệu vỗ bàn, “Cậu xằng bậy quá rồi! Cậu coi bản án này là cái gì vậy? Cậu muốn phá là phá được à?”
Thường Trấn Viễn thở dài thượt, nâng mắt lên, hai mắt bình tĩnh nhìn ông ta, trong mắt chứa đựng bảy phần mong đợi ba phần khẩn cầu, “Anh yên tâm, em thừa nhận em phạm quy, nhưng chắc chắn em sẽ không phạm pháp, nếu xảy ra chuyện gì thật thì em chịu trách nhiệm, tuyệt sẽ không gây khó dễ cho anh. Muốn bắt Triệu Thác Đường thì bây giờ là cơ hội tốt nhất, em nói thẳng cho anh, về chuyện Triệu Thác Đường là hung thủ giết Trang Tranh, em nắm chắc tám phần.”
Lưu Triệu nói, “Giờ cậu đang đe dọa tôi mà bảo là không gây khó dễ cho tôi à?”
Thường Trấn Viễn nói bất đắc dĩ, “Chẳng qua em không muốn bị sút ra thôi.”
“Không muốn bị sút ra thì khai báo tình hình cho rõ ràng vào!” Lưu Triệu vốn định đập bàn, nhưng lúc nãy đập mấy lần khiến tay ông ta tới giờ vẫn còn ran rát, vậy nên gần tới nơi thì chuyển thành chọc ngón tay lên mặt bàn, “Còn muốn cậu tham dự hay không thì phải do tôi quyết định.”
Thường Trấn Viễn cúi đầu không nói gì.
“Sao hả? Không tin tưởng tôi sao?” Lưu Triệu cười lạnh, “Cậu không tin tôi mà lại muốn tôi tin cậu sao?”
Thường Trấn Viễn ra chiều do dự, lúc sau mới nói, “Được, em tin anh.”
Hắn thuật lại chuyện mình dụ Triệu Thác Đường vào rọ một cách ngắn gọn.
Lưu Triệu cau mày, “Theo như lời cậu nói thì chưa chắc Triệu Thác Đường đã thật lòng hợp tác với cậu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì vậy em muốn để Hòa thượng ra mặt, em núp sau chỉ huy. Triệu Thác Đường sợ ném chuột vỡ bình nên sẽ không làm gì cậu ta đâu.”
Lưu Triệu phản đối, “Hòa thượng còn non tay lắm, cậu ta mới tốt nghiệp được bao lâu chứ? Tìm người dày dạn kinh nghiệm đi.”
Thường Trấn Viễn nhún vai, “Không kịp rồi.”
Lưu Triệu trừng hắn, nếu mắt ông ta là cái kẹp thì hôm nay áng chừng Thường Trấn Viễn đã bị kẹp chết bảy tám lần rồi.
“Em đã gửi tư liệu về cậu ta cho Triệu Thác Đường rồi.” Thường Trấn Viễn ngừng một chút, “Việc này cũng đã được Hòa thượng đồng ý.”
Lưu Triệu nghe xong mãi chẳng nói năng gì.
Thường Trấn Viễn nghĩ, kỳ thật tính cách Lưu Triệu không hề tệ đâu, nếu là mình, thuộc hạ của mình chém trước bẩm sau như vậy, nhất định hắn sẽ chém xong lại đập đối phương. Nhưng hắn làm vậy cũng là bất đắc dĩ, thứ nhất tình hình hiện tại của hắn không hợp để một chọi một với Triệu Thác Đường nữa, thứ hai, không còn cơ hội nào tốt hơn giờ đây để khiến hai kẻ thù trong đời hắn chó cắn chó rồi. Vậy nên, dù là đói ăn vụng túng làm càn thì hắn cũng phải làm một lần.
Kết quả xấu nhất hắn có nghĩ tới rồi, chính là Lưu Triệu sau cùng không bị hắn uy hiếp, sút hắn khỏi đội cảnh sát, kế hoạch bị nhỡ. Nhưng dù sao phía sau hắn còn có một bố Thường thần bí nữa, vào lúc then chốt, hắn từng nghĩ sẽ lợi dụng sức mạnh của bố Thường, một người khiến thư ký của phó thị trưởng phải làm việc vặt cho chắc không phải là không có chút năng lực nào đâu.
Do vậy nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Triệu, hắn có lo lắng, nhưng nước cờ phía sau vẫn sắp xếp đâu ra đấy rồi.
Song nguyên nhân cuối cùng khiến hắn đi nước này là Lưu Triệu.
Lưu Triệu chắc chắn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của ông ta, đừng thấy ông ta ôn hòa cười tít mắt với mọi người chứ lòng dạ vô cùng sâu. Trước kia hắn đã tiếp xúc với ông ta rồi, biết sự ghê tởm của người này dành cho Triệu Thác Đường không hề ít hơn đám Đầu to, thậm chí có thể là không kém mình, nhưng ông ta có bản lĩnh bày ra bộ dạng thản nhiên như thường. Tất cả yên ổn, tất cả kiên nhẫn của ông ta đều là để chờ một cơ hội, một cơ hội đánh phát chết luôn, thế nên, ông ta càng rõ ràng cơ hội trước mắt này khó được nhường nào.
Lưu Triệu thình lình cầm quyển nhật ký đứng lên, “Tôi phải kiểm tra rõ ràng xem quyển nhật ký này là thật hay giả trước đã. Vấn đề của cậu, lát chúng ta bàn tiếp.”
Thường Trấn Viễ thầm thở phào, điều này tương đương với việc đã thành công được một nửa rồi. Một nửa khác thì phải dựa vào quyển nhật ký.
Nhật ký do hắn viết ra, ải nét chữ đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì, dù sao sau khi hắn và thân xác này kết hợp không hề có dấu hiệu bài xích, nếu không phải thân thể nhìn thấy lúc soi gương không giống thì hắn thậm chí còn cảm thấy mình vẫn là Trang Tranh —— một Trang Tranh phát phì ở độ tuổi trung niên.
Thứ có thể xảy ra vấn đề thì chỉ có giấy và mực.
Vở là hắn tìm được ở chợ đồ cũ, sản xuất năm 2002, còn mực… hắn chỉ mong sao phòng kỹ thuật vẫn chưa có kỹ thuật có thể tính toán chính xác niên đại, hoặc là Lưu Triệu sẽ không để ý tới chi tiết này. Dù sao thì điều quan trọng nhất ở hiện tại là chứng minh cuốn nhật ký này là do Trang Tranh viết.