Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 5: Vận mệnh lệch quỹ đạo



Lưu Triệu nói, “Có ai khác đã tới hiện trường không? Bảo vệ của cao ốc đâu? Có người nào khác mục kích không?”

Cá nhỏ nói, “Tình huống thế này thì khẳng định là đội phòng cháy chữa cháy tới trước tiên, có điều thế lửa không lớn nên không cháy to. Bảo vệ báo cảnh sát xong thì vẫn luôn ở phía dưới, em đã ghi khẩu cung rồi, cái gì cũng kêu không biết. Song em cũng cho người đi lấy băng ghi hình việc ra vào mấy tháng gần đây của cao ốc rồi, hy vọng là có chút manh mối.”

“A Tiêu, cậu đi đâu vậy?” Đầu to đột nhiên hô với về phía Thường Trấn Viễn đang lên cầu thang đi tới phòng ngủ, “Tới giúp anh một tay đi chứ.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày, rõ ràng là khó chịu với việc anh ta cứ kêu to gọi nhỏ. Hắn dừng chân lại, quay đầu nói với anh ta, “Tôi tới phòng ngủ xem đã.”

Đầu to thắc mắc, “Sao cậu biết phòng ngủ ở trên tầng?”

Gậy trúc nói, “Phòng ngủ đúng là ở tầng trên.”

Đầu to càng kinh ngạc.

Thường Trấn Viễn nói, “Bình thường phòng ở có kết cấu thế này thì phòng ngủ luôn xếp ở trên tầng.”

Đầu to nói, “Ở tầng áp chót không nóng à?”

Gậy trúc cười bảo, “Kẻ có tiền chạy điều hòa 24/24, sợ gì nóng chứ?”

Đầu to lắc đầu, định gọi Thường Trấn Viễn lần nữa thì thấy hắn đã không còn ở cầu thang nữa rồi. Anh ta nói với Lưu Triệu đang đứng bên, “Sếp Lưu, em thấy hôm nay A Tiêu làm sao ấy.”

Lưu Triệu liếc nhìn anh ta, “Người ta đưa cả quýt cho cậu ăn rồi mà còn làm sao à?”

Đầu to nói, “Không phải mà. Sếp có thấy hôm nay hình như cậu ta rất… lạnh nhạt không?”

Cá nhỏ xen vào, cười hì hì bảo, “Anh từng thấy A Tiêu nhiệt tình khi nào thế?”

“Xùy xùy, người lớn nói chuyện, trẻ con trẻ mỏ xen vào làm gì.” Đầu to nói, “Em thấy A Tiêu hình như bị gì đó kích thích, ngổn ngang tâm sự. Trước kia không thích nói chuyện nhưng chúng ta nói thì cậu ta vẫn nghe, giờ nói mà không thèm nghe, có phải là có ý kiến gì với em không vậy?”

Lưu Triệu nói, “Đã bảo cậu rồi, đừng có bắt nạt cậu ta. Cậu cứ bắt cậu ta làm việc vặt mua bữa sáng cho cậu, lợi dụng người ta, giờ người ta không cần nữa rồi đấy.”

“Chẳng phải ngày nào em cũng đưa đón cậu ta đi làm tan tầm sao, đôi bên cùng có lợi mà.” Đầu to nói rì rầm.

“Rồi rồi, rảnh thì tôi nói chuyện với cậu ta. Giờ việc mấu chốt nhất là tìm ra hung thủ giết Trang Tranh.” Lưu Triệu nói, “Dù khi còn sống hắn từng làm gì thì cũng chỉ có thể để tòa án phán quyết, không thể chấp nhận được việc kẻ khác sử dụng luật rừng.”

Đầu to nói, “Đây không phải vì dân trừ hại sao?”

Lưu Triệu nói, “Đầu to ơi, tư tưởng hiện giờ của cậu nguy lắm đấy. Cậu nhanh nhanh phanh lại cho tôi nhờ! Xã hội hài hòa, không tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Nếu ai cũng có thể vì dân trừ hại thì còn cần đám vệ sĩ của nhân dân như chúng ta đây mà làm gì? Còn cần điều khoản pháp luật mà làm gì? Trung Quốc là xã hội pháp chế, phải làm việc theo luật, có thế nào thì cũng là một mạng người đấy. Trang Tranh có phải là chết chưa hết tội hay không không phải do chúng ta quyết định, càng không phải do hung thủ quyết định, mà phải do pháp luật quyết định. Kể cả hắn bị phán án tử hình thì đó cũng là do tội của hắn đã được xác định.”

Cá nhỏ thấy bầu không khí gượng gạo, vội nói, “Sếp à, Đầu to ảnh nói bỗ bã quen rồi, ảnh không có ý này đâu. Chúng ta tốt hơn hết là làm việc nhanh nhanh chút, án lớn thế này, ít nhất cũng phải làm suốt mấy đêm.”

Đầu to cẩn thận bước qua mảnh vỡ trên mặt đất sau vụ nổ, đi tới cầu thang, “Em lên tầng tìm A Tiêu.”

Thường Trấn Viễn xỏ đôi găng tay lúc trước Đầu to nhét vào túi quần của hắn, mở tủ quần áo, đẩy từng bộ âu phục được là ủi phẳng phiu ra, dịch cánh cửa ngầm phía trong tủ, nhanh chóng nhấn một tổ hợp số xuống két bảo hiểm.

Két bảo hiểm vang lên hai tiếng tít tít, cửa cạch một tiếng bật ra ngoài. Góc két lóe lên một ánh đèn nhỏ màu cam. Một trăm năm mươi ngàn[1] tiền mặt vẫn còn nguyên bên trong, giống hệt như trong trí nhớ, thứ duy nhất thiếu đi là một cái USB được bỏ vào đó chưa tới mấy ngày.

Có lẽ, lịch sử trong đầu hắn bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng có một vài người dù ở trong trí nhớ hay là ở hiện tại đã lệch hướng này, đều không có bất kì thay đổi nào.

Hắn vươn tay, cầm một tập tiền qua định nhét vào túi. Tiền trong két bảo hiểm là ngày thường hắn để vào tiêu vặt, trừ chính hắn ra thì không còn ai biết con số cụ thể nên không sợ bị người truy xét. Song cầm tới tay rồi, hắn phát hiện mình không có túi đựng, mười ngàn đồng[2] nhét vào trong ngực kiểu gì thì kiểu cũng bị lồi lên, lấy ít hơn thì thà rằng chẳng lấy.

Ngay lúc đang do dự, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, tiếp sau đó là cái giọng oang oang của Đầu to, “Có phát hiện gì không?”

“Có một két bảo hiểm.” Thường Trấn Viễn bình thản rút tay về, “Có không ít tiền mặt.”

Đầu to phấn chấn, “Có tài liệu mật gì không?”

Thường Trấn Viễn nói, “Két mở sẵn, dù có thì chắc cũng bị lấy đi rồi.” Kỳ thật ban nãy hắn có đủ thời gian đóng két lại, hắn cố ý không làm vậy là để dẫn lực chú ý của cảnh sát về hướng người quen.

Đầu to đi tới, nhìn két nói, “Anh đi lấy dụng cụ, xem phía trên có dấu vân tay hay không.”

Thường Trấn Viễn đợi anh ta đi rồi, lập tức mở tủ đầu giường ra. Sau khi bước qua tuổi bốn mươi, hắn bỗng thấy cuộc đời trôi qua quá nhanh, nhanh tới độ hư không, vậy nên hắn hình thành thói quen viết nhật ký, thi thoảng kể cả bữa sáng ăn gì, hôm nay trời thế nào cũng ghi từng cái lại. Như vậy, đợi một vài tháng thấm thoắt trôi đi, hắn sẽ mở nhật ký ra đọc để chứng minh mấy tháng này không hề sống uổng.

Cuốn nhật ký này vốn đặt trong một hộp sắt nhỏ trong tủ, hiện giờ cái hộp vẫn đóng, nhưng không thấy ổ khóa đâu, hắn mở nắp hộp ra, phát hiện ba cuốn nhật ký bên trong quả nhiên là không thấy đâu rồi.

Đầu to trở về rất nhanh. Thường Trấn Viễn nói, “Đồ vật trong này cũng không còn rồi.”

Đầu to tới liếc một cái, “Rồi, để anh coi có dấu vân tay hay không.”

Thường Trấn Viễn đứng lên đi ra ngoài.

Đầu to đang tính chui vào tủ quần áo, thấy thế lại lùi ra nói, “Cậu cứ thế mà đi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đi khám phòng sách.”

Đầu to nói, “Mấy góc gách khác cậu khám hết rồi hả?”

“Chẳng phải có anh đó sao?” Thường Trấn Viễn hợp lý hợp tình đi xuống dưới.

“Này, anh bảo cậu… Rõ là!”

Thường Trấn Viễn đi xuống dưới thì thấy Cá nhỏ mang một thùng băng ghi hình tới, “Em về trước coi băng ghi hình. Sếp, sếp có việc gì thì gọi cho em nhé.”

Lưu Triệu nói, “Bảo Gậy trúc đi với cô đi. Tiện đó xem bên pháp y bao giờ có tin tức. Để tôi ngẫm lại coi, hung thủ rốt cuộc là dùng cách gì để dẫn Trang Tranh tới phòng khách.”

Cá nhỏ nói, “Có lẽ Trang Tranh có thói quen sinh hoạt tốt, luôn ở đây tắm nắng lúc tám giờ.”

Lưu Triệu lắc đầu nói, “Nhân tố tắm nắng này rất không ổn định. Ăn sáng tập thể dục còn đáng tin hơn.”

“Hắn có phòng thể dục chuyên dụng, bàn ăn lại cách phòng khách một quãng, ăn sáng và tập thể dụng đều không vững vàng.” Cá nhỏ nói, “Sếp cứ từ từ nghĩ, em với Gậy trúc đi trước đây.”

“Đi đi.” Lưu Triệu đứng trong phòng khách trầm tư.

“Điện thoại.” Thường Trấn Viễn đang đứng ở cầu thang đột nhiên nói một câu.

Lưu Triệu sững ra, đập tay bảo, “Đúng vậy, điện thoại cố định trong nhà! Mau đi xem mấy căn phòng khác có lắp điện thoại không.”

Thường Trấn Viễn không cần xem cũng biết. Hắn là người rất ghét tiếng chuông, tối đi ngủ nhất định sẽ tắt máy di động, điện thoại cố định chỉ lắp một cái trong phòng khách, người biết số không có mấy, nhưng không khéo làm sao, kẻ kia lại là một trong số đó.

Hắn lượn qua mấy gian phòng khác một vòng, sau đó nói với Lưu Triệu, “Không có.”

Lưu Triệu nói, “Gọi cho tổng đài, điều tra xem hắn có đăng ký điện thoại hay không, nếu như có thì tra thêm ghi chép cuộc gọi tới với cuộc gọi đi.”

Thường Trấn Viễn gật đầu, đi ra góc vắng, lấy di động ra gọi cho tổng đài.

Một lúc sau, hắn trở về nói, “Tổng đài không chịu nói.”

Lưu Triệu nhìn hắn một cách quái dị, “Tới tổng đài mà tra. Đeo thẻ cảnh sát lên. Đi nhanh về nhanh.”

Thường Trấn Viễn bước nhanh ra ngoài để giấu đi sự xấu hổ và bất an chợt lướt trên mặt. Tuy đứng ở đây điều tra nguyên nhân tử vong, nhưng hắn vẫn vô thức coi bản thân như Trang Tranh, dùng góc độ của Trang Tranh để nhìn nhận vụ án này, hoàn toàn không quen với thân phận của cảnh sát —– thậm chí cả đời này có lẽ cũng không quen được.

Có điều hắn hiện tại cũng không tỉ mỉ nghĩ xem tương lai sẽ như thế nào. Điều duy nhất mà hắn muốn làm lúc này, là khiến những kẻ hại hắn chết không có chỗ chôn.

Giống như đã làm ở đời trước vậy.

Hắn chẳng trông mong gì cảnh sát có thể tìm được hung thủ. Bởi vì căn hộ của hắn ở đời trước cùng một thời gian cùng một địa điểm cũng bị nổ như vậy, cảnh sát không hề tìm ra được nghi phạm. Điều khác biệt duy nhất là, đời trước hắn nhận được một cuộc điện thoại từ một lão tiền bối trong giới xã hội đen, bảo hắn ra sân bay đón người. Cũng nhờ cuộc điện thoại này, hắn thoát được vụ nổ ở căn hộ. Từ đây, hắn coi Từ Tắc Thừa hôm đó vị tiền bối kia giới thiệu như ngôi sao may mắn, dốc sức bồi dưỡng, cũng mượn cơ hội thu lại quyền lực từ tay kẻ kia, cuối cùng khiến kẻ đó hai bàn tay trắng táng thân biển cả. Về việc này, cảnh sát cũng không hề biết gì.

Hai việc này khiến hắn chẳng hy vọng gì với chuyện cảnh sát phá án. Muốn báo thù, chỉ có thể tự thân vận động. Không, phải nói là, dù làm chuyện gì cũng chỉ có thể tự thân vận động. Khi hắn dốc sức bồi dưỡng Từ Tắc Thừa, sao có thể lường được, kẻ vô tình cứu mình kia chẳng những là cảnh sát nằm vùng, mà còn lấy mạng của mình ba năm sau?

Thường Trấn Viễn ngồi trên taxi, tay túm chặt quần.

Hắn không biết lần này có vấn đề ở đâu. Từ Tắc Thừa nên xuất hiện lại không xuất hiện, nhưng chuyện này đã làm rối loạn toàn bộ trình tự và hy vọng của hắn. Trang Tranh đoản mệnh mất ba năm, có phải đồng nghĩa với việc, vận mệnh của kẻ đó cũng thay đổi theo?

Con đường báo thù dường như trở nên vô cùng gian nan.

[1] ≈ 532.000.000 Vnd

[2] ≈ 35.000.000 Vnd

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.