“Mộng Linh… Mộng Linh, giúp tôi ngồi dậy…”
Cố Tử Sâm chật vật chống tay xuống giường, nhưng mãi chẳng nhấc người lên được.
Sau giấc ngủ trưa, cổ tay hắn trở nên tê cứng, cả cơ thể mỏi rời tưởng chừng như không còn chút sức lực nào nữa.
Ở phía đối diện, Mộng Linh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, chống cằm lên tay mà ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng Cố Tử Sâm gọi mình, cô giật mình mở mắt, mau chóng chạy đến bên giường bệnh đỡ hắn ngồi dậy.
Nghe Cố Tử Sâm nói muốn vào nhà vệ sinh, Mộng Linh bèn dìu hắn.
Ngay lúc cô định đi ra ngoài thì hắn lên tiếng:
“Cô… giúp tôi, giúp tôi đi…”
Hắn lắp bắp nói thầm trong cuống họng, vẻ mặt trông đầy miễn cưỡng.
Mộng Linh chớp mắt nhìn hắn, ngơ ngác không hiểu người đàn ông này đang cần cái gì?
“Tử Sâm, anh muốn tôi giúp làm gì?”
Trên trán Cố Tử Sâm phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn hít sâu một hơi, khó khăn rặn ra hai chữ:
“Cởi quần.”
“Cởi… cởi quần sao?”
“Phải! Cô nhanh lên đi, tôi sắp chịu không nổi rồi.” Cố Tử Sâm nhắm mắt, một mạch nói ra yêu cầu của mình.1
Bình thường, tuy hơi mất công mất sức, nhưng Cố Tử Sâm vẫn có thể tự mình kéo quần xuống để đi vệ sinh được.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, hai chân hắn đang tê cứng, cổ tay vô lực, muốn cúi người xuống cũng khó khăn vô cùng.
Mộng Linh ý thức được vấn đề, gương mặt cô đỏ lên như trái cà chua chín.
Dưới sự hối thúc của Cố Tử Sâm, cô chỉ biết nhắm chặt hai mắt, mò mẫm đến cạp quần chun của hắn, kéo mạnh xuống.
Chết tiệt!
Cố Tử Sâm gào thét trong lòng, chưa bao giờ hắn thấy mất mặt như lúc này.
Nếu không phải vì quá vội, hắn đã bảo Mộng Linh ra ngoài gọi hộ lý vào đây rồi.
Giải quyết xong nhu cầu cá nhân của mình, hắn nhìn xuống bên dưới, thấy hai lớp quần bị Mộng Linh lôi tuột xuống tận mắt cá chân cũng phải cạn lời.
Cô Tử Sâm hối hận thật rồi, đáng ra ban nãy hắn phải cố nhịn thêm một lúc để chờ hộ lý đến mới phải!
“Giúp tôi kéo quần lên đi.”
Mộng Linh đang quay mặt vào tường, nghe Cố Tử Sâm nói vậy thì xoay người lại.
Tầm mắt cô hướng lên cao, ngăn không cho mình nhìn thấy những thứ bậy bạ.
Sau khi xác định được vị trí của hắn, Mộng Linh ngồi sụp xuống, từ từ kéo quần lên giúp Cố Tử Sâm.
Đến đoạn nguy hiểm, cô lại nhắm chặt mắt, mọi hành động tiếp theo đều do thần linh mách bảo.
Hai người chật vật một hồi mới xong.
Mộng Linh mắt nhắm mắt mở chạy ra bên ngoài, ai ngờ lại tông sầm vào bức tượng cạnh bên cánh cửa.
“Cẩn thận!”
Cố Tử Sâm lao về phía trước theo phản xạ, nào ngờ chẳng đỡ được cô, còn ngã sõng soài ra sàn nhà.
“Tử Sâm, anh không sao chứ?” Đổi lại, Mộng Linh phải lồm cồm ngồi dậy đỡ hắn.
Mất mặt hết lần này đến lần khác, Cố Tử Sâm thật muốn tìm một cái xẻng tự đào hố chôn mình.
Khó khăn lắm Mộng Linh mới dìu hắn đứng thẳng dậy, hai người đang dính chặt lấy nhau, xiêu vẹo bước về phía giường.
Mộng Linh để Cố Tử Sâm ngồi xuống, ngờ đâu hắn mất đà ngã phịch ra đằng sau, kéo cô nằm đè lên người mình.
“Tử Sâm, tôi sang thăm cậu đây!”
“Này, anh đừng có xông xồng xộc đi vào vậy chứ…”
Khương Vĩnh Thành đến, theo sau anh còn có Đàm Vân Yên luôn miệng nhắc nhở.
Bên trong phòng bệnh, bốn người hai phía, trố mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Cậu… sao cậu lại sang đây?” Mộng Linh đứng thẳng dậy rồi hỏi Vân Yên.
“Là tôi muốn sang xem tình hình của Tử Sâm, sẵn tiện lôi cô ấy theo cùng.” Khương Vĩnh Thành nhanh nhảu lên tiếng.
Lần trước sau khi Vân Yên gặp Mộng Linh trở về, Khương Vĩnh Thành hỏi chuyện, thì biết hai người là bạn thân từ thời trung học.
Chiều nay ở bên khoa có bác sĩ khác trực, cho nên anh mới đến phòng bệnh thăm Cố Tử Sâm, thấy Vân Yên rảnh rỗi liền kéo cô đi cùng mình.
Vừa mới bước chân vào phòng bệnh đã nhìn thấy Mộng Linh và Cố Tử Sâm đang trong tư thế đầy ám muội, Khương Vĩnh Thành không khỏi trầm trồ.
“Tử Sâm, dù sao cũng đang bị thương.
Cậu đừng quá manh động.”
“Manh động cái con khỉ nhà cậu.” Lần này, có đau đớn cỡ nào Cố Tử Sâm cũng cắn răng ngồi dậy.
Khương Vĩnh Thành thừa biết mối quan hệ giữa Mộng Linh và hắn, còn tìm cách trêu chọc.
Tên bác sĩ này thật đáng đánh!
“Đùa chút thôi, đừng nóng.” Anh cười xòa khi nhìn thấy vẻ mặt căng hơn dây đàn của Cố Tử Sâm.
Mộng Linh rót nước cho Khương Vĩnh Thành và Vân Yên uống.
Hai bên giới thiệu qua lại, Cố Tử Sâm mới biết cô gái đi theo Khương Vĩnh Thành là một bác sĩ thực tập, cũng là bạn thân của Mộng Linh, người vợ trên danh nghĩa của hắn.
Đàm Vân Yên nhìn Cố Tử Sâm, âm thầm đánh giá đối phương.
Người này là chủ tịch tập đoàn Cố thị mà Mộng Linh vẫn hay than vãn với cô ấy đấy sao? Quả không phải hư danh, nhìn vẻ bề ngoài kia đã cảm thấy con người hắn nghiêm túc, kỷ luật đến mức nào rồi.
Nhưng mà đã nói là hôn nhân hợp đồng à? Sao tình huống ban nãy, khác xa với dự liệu của Vân Yên như thế? Lẽ nào Mộng Linh còn giấu cô ấy điều gì?
Vân Yên nheo mắt nhìn cô bạn thân của mình, Mộng Linh hiểu ý liền xua tay phủ nhận.
Cô ấy cười tủm tỉm, để dịp khác gặp riêng, Vân Yên phải hỏi kỹ hơn mới được.
Biết đâu là giả yêu thành thật!.