Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng

Chương 11



Tối nay Tố Thành đã mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng. Ban đầu chỉ có vài giọt mưa tí tách, càng về sau mưa càng lớn. Nhưng trong phòng trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao lại rất yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy màn mưa lờ mờ qua cửa sổ.

Đây là phòng Lý Ôn Vỹ đặt sau khi tới Tố Thành công tác. Còn tại sao Lý Ôn Vỹ không ở trong phòng? Vì ông ta vừa đồng ý đi tham gia một bữa tiệc của phòng triển lãm, lúc vừa đi thì nhận được tin nhắn của Lê Thanh Mộng.

Cô không nhắn gì, chỉ gửi một bức ảnh. Trong ảnh là cửa sổ sát đất quen thuộc, toàn bộ cảnh Tố Thành về đêm thu vào tầm mắt, bên cạnh là một góc sofa, trên chỗ tay vịn sofa còn có một cái quần tây của ông ta.

Lý Ôn Vỹ thích thú cất điện thoại đi, vội vã đứng dậy, viện cớ rời đi trước, sau đó bảo tài xế lái xe về khách sạn.

Đây không phải lần đầu tiên ông ta làm chuyện này, người có trong danh sách triển lãm lần này cũng không hoàn toàn trong sạch hết. Trong đó có một nữ họa sĩ đã mượn danh ông ta để được tham gia vào buổi triển lãm.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta mong ngóng thành công thế, vì Lê Thanh Mộng là đối tượng ông ta từng nghĩ tới nhưng cuối cùng lại không lựa chọn ra tay.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô khiến Lý Ôn Vỹ nhớ lại cảm giác bàng hoàng, kinh ngạc khi lần đầu được nhìn thấy tranh của họa sĩ Kawase Hisamizu.

Trong đó có một bức là cảnh tuyết rơi, lớp tuyết trắng phủ lên ngôi chùa màu đỏ, cuối hành lang nhỏ hẹp là một người phụ nữ mặc Kimono đang che ô, dáng vẻ lạnh nhạt, mờ ảo lại tươi mát.

Cảm giác đó rất giống ấn tượng khi ông ta gặp Lê Thanh Mộng lần đầu tiên.

Nói thật, tranh cô vẽ không thể hấp dẫn bằng con người cô. Nhưng người như vậy lại rất kiêu ngạo, không phải đối tượng dễ chinh phục, ông ta cũng không có khả năng đó.

Sau khi hứng thú qua đi, ông ta không còn để ý tới Lê Thanh Mộng nữa, vậy nên ông ta cũng không biết chuyện nhà họ Lê.

Ông ta vốn nghĩ cô nên ra nước ngoài rồi mới đúng, không ngờ lại gặp cô ở Tố Thành, cô còn đưa ra yêu cầu ngây thơ như vậy. Lúc này ông ta mới tò mò, cũng đi nghe ngóng một hồi, biết được chuyện nhà họ Lê phá sản, Lê Thanh Mộng đã không thể kiêu ngạo được nữa nên mới tới cầu xin mình.

Ông ta không bất ngờ khi cô gửi bức ảnh này. Đóa hoa bị cuộc sống vùi dập đã tới lúc cần được tưới nước, nếu không nó sẽ khô héo chết đi, như vậy thật đáng tiếc.

Lý Ôn Vỹ cầm chỗ mở cửa xe, nhìn cánh cửa mở ra, ông ta hào hứng đi vào khách sạn.

Thang máy dừng lại ở tầng 32, ông ta dùng thẻ phòng dự bị quét cửa phòng, bên trong là bóng lưng Lê Thanh Mộng quấn khăn tắm đứng trước cửa sổ sát đất.

Ông ta kinh ngạc, lại càng hào hứng hơn: “Cô đã tắm xong rồi sao?”

Lê Thanh Mộng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Đây không phải điều ông muốn sao? Đừng lãng phí thời gian nữa.”

Trái tim Lý Ôn Vỹ ngứa ngáy: “Đợi tôi mấy phút, tôi xong ngay đây.”

Lê Thanh Mộng “ừ” một tiếng, trên cửa kính phản chiếu lại gương mặt vô cảm của cô.

Lý Ông Vỹ nhìn gương mặt lạnh lùng đó, trong đầu đã nghĩ nên làm thế nào để khiến gương mặt này có cảm xúc. Nỗi sỉ nhục đan xen với kh0ái cảm, đó là vẻ mặt khiến lòng hư vinh của đàn ông được thỏa mãn nhất.

Lý Ôn Vỹ ngân nga một bài hát, mấy phút sau đã tắm xong, ông ta quấn khăn tắm bên dưới rồi đi ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cửa ra, trong phòng rất tối, Lê Thanh Mộng đã tắt đèn đi. Ông ta còn tưởng do cô đang ngại, kết quả thứ ông ta đợi được không phải cơ thể mềm mại, ngọc ngà mà lại là một người đàn ông đánh lén từ phía sau.

***

Quay lại sáu giờ tối, khi mưa vẫn còn chưa ập tới, không khí đã mang theo mùi mưa nồng nặc. Khang Vu Thụ lái xe chở hàng, anh như chiếc lá bị cơn gió cuốn đi, thất thần lái trên đường, đi tới đâu hay tới đó.

Lúc này điện thoại chợt vang lên, người gọi tới là Lê Thanh Mộng. Anh nhìn một cái rồi thôi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn mềm lòng: “Còn có chuyện gì nữa?” Giọng điệu của anh rất khó chịu.

Lê Thanh Mộng lặng lẽ nói: “Vali của tôi vẫn còn ở trên xe của anh.”

Khang Vu Thụ cười: “Cô chắc chắn cần nó chứ? Nếu như chỉ là đồ để che mắt người khác thì tôi không quay trả lại đâu. Giờ thời tiết như này, quay về mất công tốn sức lắm, đợi khi nào về Nam Đài thì cô tới tìm tôi mà lấy.”

“Anh có ý gì? Đồ này rất quan trọng với tôi! Bây giờ anh lập tức qua đây ngay.”

“Quan trọng? Cô nói nó là hàng để cô buôn bán, nhưng tôi cảm thấy không có hàng gì cần thiết để được đàn ông kéo lên giường trong khách sạn bàn bạc cả.” Giọng anh trở nên châm biếm: “Cô không cần giả vờ cầm nó đi để lừa người nữa đâu, đừng quên tôi đã từng xách vali đó cho cô, nó rất nhẹ. Có những chuyện muốn làm thì cứ thoải mái mà làm.”

Đừng ra vẻ vậy.

Lê Thanh Mộng nghe hiểu ý trong lời anh nói, ngọn núi lửa ở lồ ng ngực cô nổ tung lên, điện thoại chợt rơi xuống đất. Khang Vu Thụ chỉ còn nghe được tiếng hít thở nặng nề của cô.

Mưa cũng đã nặng hạt, cách màn mưa dữ dội, giọng Lê Thanh Mộng lạnh như một tảng băng: “Bên trong là tranh tôi vẽ. Nếu anh không tin có thể tự mình mở ra xem, mật khẩu là 324, vụ làm ăn của tôi là muốn treo tranh này trong phòng triển lãm để bán. Nhưng trước khi gặp được người mở triển lãm, tôi không biết cái giá phải trả là như vậy.”

Cô hít sâu một hơi, nước mưa trước mắt đã thấm ướt lông mi cô, khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

“Tôi thừa nhận cái giá này rất hèn mọn, đê tiện, nhưng không có nghĩa là anh có thể sỉ nhục tôi như vậy. Đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, anh nhất định phải xin lỗi tôi.”

Phía đối diện cũng là tiếng mưa rơi rả rích, cuối cùng Khang Vu Thụ không nói xin lỗi, anh im lặng hồi lâu rồi nói một câu ở yên đợi tôi. 

Cuộc gọi đã kết thúc.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe chờ hàng quay về vị trí cũ. Lê Thanh Mộng đang cuộn người trú mưa ở quán cafe, nhưng người cô vẫn bị nước mưa thấm ướt, là do lúc nãy gọi điện nên không kịp tránh nước mưa.

Khang Vu Thụ ngậm điếu thuốc rồi vội bước xuống xe. Anh cũng không bật ô, đút tay vào túi quần đi tới, áo da bên ngoài đã bị nước mưa ngấm vào, mặt áo trở nên bóng loáng.

Lúc này cô đã ướt như chuột lột, không còn hơi sức bắt anh phải xin lỗi mình, so với những thứ này, cô càng quan tâm tới vali đựng tranh hơn.

Thấy anh không chủ động tới cầm vali, cô lao vào cơn mưa, định nhấc nó lên thùng xe, nhưng lại bị Khang Vu Thụ kéo lại về mái hiên.

Anh ngạc nhiên nói: “Cô bán tranh này có đáng không?”

“Tôi cần tiền, không liên quan gì tới anh cả.” Cô vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi tay anh.

“Sao lại không liên quan tới tôi? Tôi cũng có một phần trong số tiền đó đấy.”

“Vậy anh còn ngăn tôi làm gì? Bị điên hả?” Lê Thanh Mộng không vùng ra được, tức giận tới nỗi không kiểm soát được lời nói.

Nhưng lời cô nói chẳng là gì với Khang Vu Thụ cả, anh cười bất lực: “Tôi nói cô ngốc là đúng mà, người khác ép cô phải trả giá, cô lại ngoan ngoãn cho người ta xử thật sao? Cô có biết thế nào gọi là phản kích lại không?”

Lê Thanh Mộng khựng lại, đột nhiên thức tỉnh: “Anh muốn nói gì?”

“Công chúa đậu Hà Lan đúng là công chúa đậu Hà Lan, ngây thơ quá đấy công chúa ạ. Như cô mà còn dám nói mình làm ra chuyện hèn hạ?” Anh lắc đầu: “Không đúng, cô là công chúa đậu xanh mới đúng, người đậu hà lan không ngốc như cô được.”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Khang Vu Thụ đột nhiên buông tay ra, giọng nói trầm thấp: “Tôi dạy cô thế nào mới là hẹn hạ thật sự.”

***

Khang Vu Thụ nói thẳng anh định chơi khăm ông ta. Phương án của anh là để cô dụ Lý Ôn Vỹ cắn câu, nhân lúc ông ta không đề phòng, anh sẽ đánh ngất ông ta từ phía sau, tiếp đó họ sẽ chụp cho ông ta một shot ảnh đặc sắc.

Càng là loại người máu mặt lại càng sợ mấy chuyện như này, chỉ một bức ảnh cũng có thể nắm được thóp ông ta.

Khang Vu Thụ nói rất nhẹ nhàng, ra vẻ mình đã làm rất nhiều chuyện như vậy.

Khi nhận được ánh mắt nghi hoặc của Lê Thanh Mộng, anh hỏi: “Ánh mắt này của cô là sao?”

“Nghe có vẻ anh thuần thục lắm ấy.”

Anh trừng mắt: “Trước đó tôi chưa từng làm việc này.”

“Vậy sao anh lại nghĩ tới nó?” Vẻ mặt Lê Thanh Mộng trở nên kỳ quái: “Lẽ nào anh bị người ta làm như vậy?”

Cô nhớ tới cuộc trò chuyện của cô gái quán làm tóc và bạn cô ta, họ nói làm tài xế chở hàng rất bừa bãi, trên đường thèm là tìm phụ nữ ngay, giẫm phải bom mìn cũng không hẳn là không có.

Khang Vu Thụ không phản bác, ngược lại còn nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, ra hiệu cho cô biết đây là sự sỉ nhục với anh.

Lưng Lê Thanh Mộng lạnh toát, cô lập tức đáp trả lại: “Giờ anh hiểu cảm giác bị người khác suy đoán lung tung chưa?”

“Vậy nên tôi mới lấy công chuộc tội.” Khang Vu Thụ lặng lẽ thu tầm mắt lại: “Cô cũng nghe cho rõ đây, tôi chưa từng tìm phụ nữ, trước giờ đều không.”

Lê Thanh Mộng im lặng. 

Thấy cô không có phản ứng gì, anh tưởng cô không tin, nhíu mày nói: “Người bị người ta chơi khăm là đồng nghiệp của tôi, cậu ấy ngốc thế, không chỉ bị lừa mỗi một lần, vậy nên tôi mới rành chuyện này thế.”

Cô nhìn ra chỗ khác: “Biết và làm khác nhau nhiều lắm, anh dám sao? Chúng ta sẽ làm chuyện xấu đấy.”

Nghe vậy anh chợt thấy buồn cười, không biết Khang Vu Thụ đang cười cô lại đi hỏi anh như vậy hay đang cười cách dùng từ của cô nữa, làm chuyện xấu sao? Dường như đây là định nghĩa chỉ xuất hiện trong cuộc trò chuyện của mấy đứa nhóc.

Anh chỉ vào vô lăng, hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao? Cô dám đi làm chuyện xấu với tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.