Một chai bia hất lên lưng cô, thấm vào lớp váy, khiến da cô ướt sũng, lạnh thấu tới tận từng dây thần kinh. Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quay người xem là ai làm, sau đó vội vã quay người rời khỏi dòng người.
Chương Tử thấy cô bị hất mà mình lại không nhìn rõ là ai làm, càng đừng nói tới chuyện phản kích.
Anh ấy ảo não trừng mắt xung quanh, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, vừa nãy là ai phun đấy hả, đi ra đây!”
Khang Vu Thụ gần đó chen qua, cướp lấy chai bia trong tay Chương Tử, hất vào người đàn ông nào đó.
“Vu Thụ?”
Lúc này Chương Tử mới nhìn thấy Khang Vu Thụ, anh đáp lại một tiếng: “Là tên đó phun, tôi nhìn thấy rồi.”
“Mẹ nó, dám phun tôi hả!” Người đàn ông bị hất trúng tức giận lấy bia trong giỏ ra phản kích, chất lỏng bay tứ tung trong không trung, một mảnh nhỏ lập tức trở thành khu tị nạn.
Khang Vu Thụ bị hất thảm nhất, áo bò dính đầy bọt trắng xóa. Anh cởi mũ lưỡi trai ra, hất tóc, băng gạc sau gáy đã ướt một mảng, nhưng anh lại không hề để tâm, còn có cảm giác vui vẻ khi báo được thù, có cảm giác gọi là ai kêu anh dám hất vào người của tôi.
Trình Hàm đứng phía xa nhìn cảnh này, đột nhiên có cảm nghĩ như vậy.
Vừa nãy Khang Vu Thụ thấy cô ta bị hất vào một chút, anh còn hung hãn chửi đối phương một câu. Cô ta tưởng đây là sự bảo vệ của anh, cô ta còn nghĩ chắc chắn mình phải là người đặc biệt với anh.
Thì ra sự bảo vệ, che chở thật sự là như vậy. Rõ ràng anh ghét bị hất bia, cũng vì vậy mà không tới lễ hội bia lần nào. Nhưng khi nhìn thấy người kia bị hất, anh lại vung tay xông lên, cuối cùng còn bị hất cho ướt sũng người cũng không bận tâm.
Không có so sánh sẽ không có đau thương, Trình Hàm vẫn có thể tự lừa mình dối người. Nhưng giờ đây, cô ta đã biết điều đó thật vô nghĩa.
Cô ta từ bỏ ý định đi qua, đứng nguyên tại chỗ.
Người cảm thấy bất thường không chỉ có Trình Hàm mà còn có Chương Tử. Anh ấy kinh ngạc nhìn Khang Vu Thụ mặt dính đầy bia, động tác trên tay cũng bất giác dừng lại.
Chỉ có Lê Thanh Mộng là không biết gì.
Cô thật sự không hiểu sao đám người này lại tụ tập lại hất bia nhau, vừa lỗ m ãng lại mất trật tự. Nhưng nó cũng mang tới cảm giác tự do kỳ lạ, nhất là khi cô nhìn thấy Khang Vu Thụ hăng nhất đã bị bao vây tấn công, hất cho thành chuột lột, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng nghĩ tới việc anh nhìn cô thế nào, mặt cô lại sầm xuống, khóe miệng căng ra.
Chương Tử chen ra khỏi dòng người, đi tới bên cô, vẻ mặt kinh ngạc: “Cô không bị dọa sợ chứ? Tôi đưa cô về.”
Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Tôi tự về được, tối nay chơi vui lắm, cảm ơn anh.”
Chương Tử không kiên trì thêm nữa, gật đầu: “Vậy được, tới nhà thì nói với tôi một tiếng.”
Lê Thanh Mộng vốn còn muốn nói với Khang Gia Niên mấy câu, nhưng tìm một vòng lại không thấy người đâu, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho cậu ấy, nói mình đi rồi, sau đó mới quay người rời đi.
Chương Tử nhìn bóng lưng Lê Thanh Mộng biến mất ở góc đường, anh ấy quay vào dòng người, kéo Khang Vu Thụ ra.
Hai người đi tới bên quầy bia ít người, Khang Vu Thụ cúi đầu ngửi áo bò của mình, gương mặt tỏ vẻ buồn nôn.
“Không được, tôi phải về tắm ngay.”
Chương Tử gọi anh lại: “Vu Thụ.”
Khang Vu Thụ quay đầu: “Sao thế?”
Chương Tử lắc nửa chai bia trên tay: “Ít nhất cũng phải uống nốt số bia chưa hất hết với tôi chứ.”
Anh dừng bước, quay lại lấy một chai bia cụng với Chương Tử: “Uống đi.”
“Sao hôm nay cậu lại tới đây?”
“Ở nhà chán quá.”
“Ồ, tôi còn tưởng tôi nói với cậu tôi hẹn cô ấy ra đây, cậu quan tâm tôi nên tới xem cơ.”
“Cậu lại nhắc tôi nhớ ra một điều.” Khang Vu Thụ đột nhiên nghĩ ra: “Tối nay hai người chơi thế nào? Nắm được tay người ta chưa?”
“Rồi.”
Ngón tay cầm chai bia của Khang Vu Thụ chợt nắm chặt lại, tay còn lại chậm rãi giơ ngón cái lên: “Được đấy.”
“Tôi lừa cậu thôi.” Chương Tử quan sát phản ứng của anh, đương nhiên không bỏ qua sự lúng túng vào phút chót ấy.
“Vu Thụ, có phải cậu cũng có ý với cô ấy không?”
“Cậu đang nói gì vậy?” Khang Vu Thụ khoa trương hất chai bia: “Cẩn thận tôi hất cậu đấy.”
“Cậu xem, tôi mới nói đùa vậy thôi mà cậu đã phản ứng thế rồi.” Chương Tử cố tình tỏ ra thoải mái trêu đùa, tay trong túi áo lại nắm chặt một thứ.
Đây là kim cài trước ngực rơi ra trên người Lê Thanh Mộng khi anh ấy bảo vệ cô ra ngoài.
Anh ấy lấy kim cài ra, đắn đo nói: “Phải rồi Vu Thụ, ngày mai cậu đưa tôi tới tiệm nail đi, đây là đồ của cô ấy, tôi phải trả cho người ta.”
Khang Vu Thụ nhíu mày: “Cậu nghĩ tôi rảnh lắm chắc, cậu tự đi đi.”
“Hình như phanh xe điện của tôi hỏng rồi, ngày mai tôi phải mang nó đi sửa. Cậu không giúp anh em chút việc được sao? Không phải cậu nói muốn cho tình yêu của anh em đơm hoa kết trái hả?”
Khang Vu Thụ thẫn thờ nhìn đầu người đang lúc nhúc trong quảng trường, ánh mắt chợt hoảng loạn: “Được rồi.”
***
Lê Thanh Mộng đã uống kha khá bia trong lễ hội, trên đường quay về tòa nhà, lúc đi qua cửa hàng tạp hóa, cô lại mua thêm mấy lon nữa.
Dường như cô thấy bản thân còn chưa say hẳn, dường như cô cũng đang muốn quên đi một đêm không vui này.
Đúng vậy, là không vui.
Không vui khi phải chứng kiến cảnh đó, càng không vui khi bản thân lại để ý cảnh đó. Mọi thứ đều trở nên tồi tệ.
Cuối cùng cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, tóm lại đây là lần cô uống quên trời quên đất nhất từ khi tới Nam Đài.
Trước đó khi có Lê Sóc ở nhà, cô có bực tới mấy cũng không dám uống nhiều. Sau khi ông nhập viện, cô lại bận tới bận lui, lo lấy tiền chỗ này đắp vào chỗ kia.
Có lẽ sự bực dọc tối nay chỉ là một cái cớ để cô có thể hoàn toàn phóng túng bản thân. Khang Vu Thụ chẳng là gì hết, anh vẫn chưa có bản lĩnh khuấy đảo trái tim cô.
Chắc chắn là vậy.
Cuối cùng, Lê Thanh Mộng vừa uống bia vừa bật khóc với cửa sổ đóng kín. Mọi áp lực, tiếc nuối, hiểu lầm, tủi thân tích tụ bao lâu này đều được giải tỏa hết.
Trong căn nhà cũ không bóng người, tiếng khóc vang lên như một linh hồn cô đơn không chốn về, mặt trời vừa ngoi lên, linh hồn đó mới sợ hãi tan đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com]
Vì cô phải lau sạch nước mắt tới bệnh viện, sau đó còn phải đi làm. Trong quá trình đó, Chương Tử có gửi tin nhắn tới, nói cô đánh rơi kim cài, anh ấy sẽ mang tới trả cho cô, tiện thể ăn bữa cơm nữa.
Lê Thanh Mộng xoa lông mày, có cảm giác lúng túng khi cưỡi trên lưng hổ: “Không cần đâu, tôi tới lấy là được.”
“Không sao, tôi tiện đường. Cô ở tiệm nail nhỉ?”
Lê Thanh Mộng không trả lời ngay, vừa hay cũng có khách đi vào, cô cất điện thoại đi, giả vờ nghiêm túc làm việc, nhưng trong đầu đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Cô cảm kích anh ấy, rất muốn ở bên anh ấy với thân phận bạn bè. Nhưng năm lần bảy lượt hẹn như vậy không phải tần suất bạn bè nên có. Xem ra cô vẫn chưa tỏ ra thái độ của mình, cô cần nghiêm túc nói rõ với anh ấy.
Cuối cùng đã làm xong cho khách, cô cũng đã hạ quyết tâm. Lê Thanh Mộng đi ra khỏi nhà vệ sinh, mở khung chat ra, nhắn một chữ ok.
Lúc này, ngoài tiệm vang lên tiếng huyên náo. Một lần mà nhiều người tới vậy sao?
Lê Thanh Mộng nghĩ, vẩy nước dính trên tay rồi vội vã đi ra ngoài. Khi nhìn rõ là ai, cô lại như một người gỗ bị cắt thành vài ba mảnh, ai cũng có thể thấy cô đã sững sờ tại chỗ.
Có nam nữ đi vào, phải mấy người liền, họ đều mặc quần áo đắt đỏ, chỉ có một người đàn ông trong số đó ăn mặc khá đơn giản, trên người không có logo của hãng nào, nhưng Lê Thanh Mộng biết đó là vì đồ người đó mặc đều là hàng đặt làm cao cấp, độc nhất vô nhị.
Người đàn ông này chính là Châu Tân Bạch.
Hai người nhìn nhau, Lê Thanh Mộng đọc ra được sự kinh ngạc không chút che giấu trong ánh mắt của anh ta.
Cô gái bên cạnh Châu Tân Bạch khoác tay anh ta, cũng kinh ngạc quan sát Lê Thanh Mộng: “Trời ơi Thanh Mộng, cô thật sự làm việc ở đây sao? Họ nói cô ở Nam Đài mà tôi còn không tin, càng không ngờ cô lại…”
Cô ta không nói tiếp nữa, dường như đang chìm đắm vào sự đau đớn của riêng mình.
Người nói chuyện là người cùng chơi với nhóm của họ, tên Cốc Thi Liễu, biệt danh Lựu. Ngoài mặt Lê Thanh Mộng và cô ta khá thân nhau, nhưng cô luôn cảm thấy cô ta rất thích âm thầm so đo với mình.
Chỉ cần là quần áo cô từng mặc, vài ngày sau chắc chắn cô ta sẽ mua bộ khác trong cùng bộ sưu tập đó. Nhà hàng hoặc triển lãm cô từng tới, chưa tới mấy ngày cô ta sẽ checkin ở đó rồi đăng lên Wechat. Chuyện như vậy xảy ra vài ba lần là Lê Thanh Mộng biết đây không phải trùng hợp.
Bây giờ, ngay cả người đàn ông suýt qua tay cô, Lựu cũng không ngại đón lấy.
Lê Thanh Mộng cố gắng mỉm cười, điều chỉnh vẻ mặt trông bình thản nhất có thể.
“Đã lâu không gặp, sao mọi người lại tới đây?”
“Bọn tôi nghỉ xuân…” Lựu chợt dừng lời đang nói lại: “Cũng phải, cô không đi du học, không quen với mấy chuyện này.”
Những người khác lén cười, lúc này Châu Tân Bạch mới lên tiếng: “Gần đây ở nước ngoài không yên bình lắm, bọn anh về nước chơi. Muốn tìm một nơi để đi du lịch, bọn anh nghe nói gần đây ở đây có lễ hội bia nên tới xem.”
Lê Thanh Mộng nhìn anh ta: “Vậy nhóm bọn anh tới tiệm nail chơi gì?”
“Bọn tôi nghe nói cô làm ở đây, là bạn bè, đương nhiên phải tới xem việc làm ăn của cô rồi.” Lựu xen vào: “Họ còn sợ cô thấy khó xử nên không muốn tới, nhưng tôi cảm thấy tới nước này rồi còn sợ khó xử gì nữa chứ, giúp đỡ cô chút quan trọng hơn hết mà, đúng không?”
Lê Thanh Mộng nắm chặt tay, cố bình tĩnh hỏi: “Vậy nên cô muốn làm nail?”
Lựu ngồi trên ghế sofa phía trước, rút giấy lau rồi mới ngồi xuống: “Làm nail thì không cần, tôi tháo nail thôi. Cũng không thể để mấy người Tân Bạch đợi lâu quá được, dù sao mọi người cũng tới đây với tôi.”
Lê Thanh Mộng đáp được, sau đó quay người đi lấy đồ tháo móng.
Nhưng cô vừa quay người đã gặp Châu Tân Bạch cản đường: “Đừng lấy nữa.” Anh ta đi lên ngăn cô lại, ánh mắt nhìn về phía Lựu ngồi phía sau: “Không phải nói tới xem chút thôi sao?”
Nụ cười của Lựu cứng đờ, một lúc lâu sau cô ta mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Em giúp cô ấy nâng cao thành tích không phải tốt hơn chỉ tới hỏi thăm thôi hả? Hay tật thương hoa tiếc ngọc của Tân Bạch anh lại tái phát rồi? Không nỡ sao?”
Châu Tân Bạch nghẹn lời, mấy người còn lại bày ra ánh mắt xem kịch vui, bao gồm cả nhân viên trong tiệm. Mấy người họ hóng hớt đứng một bên quan sát mọi thứ.
Lê Thanh Mộng đi vòng qua Châu Tân Bạch, nhẹ nhàng giải quyết cục diện ngượng ngùng này: “Tháo móng nhanh lắm.”
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn bình tĩnh, vì cô đã ra sức nói với bản thân: Nếu như ngay cả bản thân còn xem thường bản thân, vậy sự rụt rè, sợ hãi kia sẽ chỉ khiến người khác càng khinh thường bản thân hơn thôi.
Trong mắt đám người này, làm nail cho người khác không phải công việc hãnh diện gì. Trước đây cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng trên thực tế, phục vụ người khác không có nghĩa thấp hơn người khác một bậc, hơn nữa làm nail còn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, vậy nên cô vẫn thoải mái làm việc này, tỏ ra không có gì cả.
Cho dù móng tay cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Vẻ mặt Châu Tân Bạch phức tạp, lùi về sau một bước, nói tôi ra ngoài hút thuốc rồi đẩy cửa rời đi. Hai người đàn ông còn lại cũng đi theo, trong tiệm chỉ còn lại mấy người phụ nữ.
Họ tận mắt nhìn thấy Lê Thanh Mộng cầm dụng cụ ngồi xuống, lấy ghế thấp làm nail ngồi xuống trước mặt Lựu, tư thế hiện giờ là kẻ cao người thấp.
Lựu nhìn cô ta từ trên cao, chậm rãi đưa một tay ra: “Làm cô khó xử rồi, phải ở đây cũng thiệt cho cô quá. Nghe nói trước đó cô còn tới Kinh Kỳ vay tiền, sao không tìm bọn tôi? Thậm chí trước đó bọn tôi còn không nghe thấy cô nhắc tới chuyện này.”
Lê Thanh Mộng im lặng một lúc, vô cảm đáp: “Bây giờ là thời gian làm việc, không tiện cho việc hàn huyên.”
“Cô đúng là yêu ngành nào làm ngành đó nhỉ, giờ rất ra dáng người phục vụ đấy.” Lựu cười híp mắt: “Được, vậy chúng ta nói chuyện công việc. Cô đừng làm móng cho tôi ngắn quá.”
“Được.”
“Cũng nhẹ tay thôi, tay tôi khá nhạy cảm, không giống mấy bàn tay của người khác như cô đã phục vụ đâu.”
Lê Thanh Mộng không trả lời, cắn môi thoa kem dưỡng tay lên cho cô ta, từng ngón tay đều được xoa nhẹ nhàng.
Ngoài cửa kính, ba người đàn ông hút thuốc có thể nhìn rõ mọi cảnh tượng bên trong.
Một người trong số đó hỏi Châu Tân Bạch có cần bật lửa không, sau đó cười hỏi: “Tranh đấu ấy mà, công tử Châu này, giờ cậu thấy sao?”
Châu Tân Bạch cười nhạt: “Phụ nữ mà, thích tranh giành mấy cái thể diện hão huyền này.”
“Cậu thật sự không đau lòng cho người bên trong sao?”
Anh ta không phủ nhận, chỉ nói: “Còn có quan trên phải dỗ, nếu dây vào người đó, mấy ngày nữa chắc tôi bị giày vò chết mất.”
“Nhưng không phải ban đầu cậu thích Lê Thanh mộng hơn sao?”
“Thích chứ, nhớ nhung mấy tháng liền, cuối cùng vẫn không chịu được tới xem.” Giọng điệu Châu Tân Bạch tiếc nuối: “Cậu cũng biết nhà tôi rồi đấy, nếu để mẹ tôi biết tôi dây vào cô ấy, thẻ ở nước ngoài của tôi bị đóng băng là cái chắc. Vậy sao được.”
“Chỉ có thể nhìn mà không ăn được là cảm giác thế nào?”
“Giờ tôi có lá chắn rồi, ai nói không thể lén ăn được?” Châu Tân Bạch nhìn chiếc cổ gầy gò của Lê Thanh Mộng: “Như này mới dễ ăn, nhẹ nhàng, không có gánh nặng.”
Ba người không hẹn cùng bật cười.
Châu Tân Bạch lại nhìn vào trong, hai người phụ nữ ở trong tiệm đang đứng trong góc, lấy điện thoại lén quay lại cảnh Lê Thanh Mộng làm móng.
Anh ta không vui lắm: “Có phải người của cậu đang quay lén không?”
“Yên tâm đi, cô ta quay chơi thôi, không làm tổn thương cục cưng nhà cậu đâu.”
Châu Tân Bạch cho cậu ta ánh mắt cảnh cáo: “Có phải cậu ngốc không, video bị lộ ra ngoài, người khác sẽ biết chúng ta tới đây, đừng vạch áo cho người xem lưng thế.”
“Mẹ kiếp, thì ra cậu sợ ăn vụng bị phát hiện hả… Được lắm, lát nữa tôi sẽ bảo cô ta xóa.”
Trong lúc họ nói chuyện, có tiếng xe vang lên từ trong góc.
Châu Tân Bạch vô thức quay đầu lại, người đàn ông tạo ra tiếng động cơ đó đã nhanh chóng lái xe điện qua đây.
Dưới ánh chiều tà, anh không đội mũ bảo hiểm, đi ngược sáng, áo màu xanh quân đội tung bay trong gió. Khi đi qua Châu Tân Bạch, ánh mắt anh như bông liễu ở Kinh Kỳ, khẽ bay trong gió, nhưng lại rơi xuống người đi đường như phi tiêu.
Châu Tân Bạch không thích cảm giác bị người khác chèn ép này, anh ta không khỏi nhíu mày.
Người đàn ông không hề coi anh ta ra gì, xuyên qua đám người họ, nhìn vào cửa thủy tinh.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh lập tức dừng xe lại. Lúc này Châu Tân Bạch mới nhìn rõ thì ra phía sau anh còn có một người nữa, nhưng vì khí thế của người lái xe quá áp đảo nên người phía sau đã bị lu mờ.
Người bị lu mờ lẩm bẩm: “Vu Thụ, bên trong có chuyện gì vậy? Quay phim tuyên truyền sao?”
Người đàn ông híp mắt lại, sau phi phát giác Lựu đang lặng lẽ ra hiệu cho ống kính, chỉ vào Lê Thanh Mộng, anh tức giận nói: “Quay phim tuyên truyền con khỉ, phim tuyên truyền ở góc này là bán lên web đen hả?”
Châu Tân Bạch sững sờ nhìn người đàn ông tên Vu Thụ, thấy anh nhảy xuống xe, nhìn xung quanh tiệm nail rồi nhìn về phía họ.
Anh cao hơn cả ba người họ chút, Châu Tân Bạch bị ép phải ngẩng đầu lên.
“Này, người phụ nữ bên trong có phải người đi cùng các anh không?” Anh không chút khách sáo hỏi.
Châu Tân Bạch quan sát quần áo anh mặc, mặc dù không có bất kỳ logo nào như đồ của anh ta, nhưng vừa nhìn đã biết là hàng ngoài chợ.
Anh ta cứng rắn hơn nhiều, đáp: “Đúng, có chuyện gì sao?”
“Bây giờ bảo họ xóa video quay lén đó rồi xin lỗi ngay.” Người đàn ông nói, đưa một tay ra, kẹp lấy điếu thuốc trong tay Châu Tân Bạch, tàn thuốc lặng lẽ xoẹt qua góc áo đắt đỏ, sau đó rơi xuống đôi giày bản giới hạn.
Châu Tân Bạch còn chưa kịp nổi giận đã nghe thấy anh lạnh nhạt nói: “Nếu không tôi không ngại đi vào tận tay đập nát điện thoại của cô ta đâu.”