Hai người đàn ông cao lớn đi vào bên trong, Phương Mậu biết Khang Vu Thụ xử lý được việc chọn quà này nên sau khi gọi được người tới, anh ấy đã bỏ hết mọi việc, cho Khang Vu Thụ chọn, bản thân chỉ đi theo.
Khang Vu Thụ dừng lại trước một quầy sách, chọn một quyển tranh hoạt hình ra, do dự nói: “Hay là tặng cho đứa bé cái này, cũng hay phết.”
Phương Mậu xoa cằm suy tư: “Có phải hơi sớm không? Đứa bé cũng không hiểu.”
“Cũng được mà, mua sách là ít sai sót nhất.”
“Cậu nói cũng đúng.” Phương Mậu gật đầu, đi tới lật giở quyển sách: “Vậy hai người chúng ta mua hai quyển khác nhau nhé?”
“Được, anh mua quyển nào?”
Phương Mậu lấy bừa một quyển: “Truyện cổ tích, quyển nào chẳng được.”
Khang Vu Thụ nhìn tên sách anh ấy đang cầm, lộ ra vẻ mặt cạn lời. Đó là quyển Vịt con xấu xí.
“Em nghĩ anh nên đổi quyển khác.”
“Ồ, cũng phải ha.”
Phương Mậu ngẫm nghĩ một hồi, cũng cảm thấy tên quyển sách này giống như đang mắng người ta vậy.
Anh ấy lấy quyển khác: “Công chúa Bạch Tuyết chắc được nhỉ? Khen bé con là công chúa!”
“Ừm, nhưng câu chuyện này kể về tình yêu, em cảm thấy tặng quyển nói về tình thân sẽ tốt hơn chút.”
“Tầm nhìn cậu hạn hẹp thế, câu chuyện này không chỉ kể về tình yêu đâu, bản chất nó là một câu chuyện động viên, khích lệ.” Phương Mậu cảm thấy tặng quyển này rất hợp: “Công chúa thất lạc không hề sợ hãi, quay trở lại cung điện vốn thuộc về mình. Thật ra nòng cốt của câu chuyện như bộ Nhà tù Shawshank* đấy, quá là cao cấp.”
*Một bộ phim chính kịch của Mỹ.
Phương Mậu không có sở thích nào khác, ngoại trừ thích gái xinh ra, anh ấy chỉ thích xem phim. Trên đường lái xe không xem được, anh ấy sẽ mở phim nước ngoài, bởi vì anh ấy sẽ không hiểu tiếng nước ngoài. Nếu như vào lúc rảnh rỗi, vậy lần nào anh cũng sẽ nhìn thấy anh ấy chui rúc trong rạp chiếu phim hoặc cửa hàng băng đ ĩa.
Khang Vu Thụ vốn dĩ không quá tập trung lắng nghe, dần dần anh đã trở nên thất thần.
Phương Mậu đưa tay ra khua trước mặt anh: “Hello, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Anh chớp mắt, bình thản gật đầu: “Em đang nghe rất nghiêm túc, anh nói công chúa sẽ quay trở lại cung điện thuộc về cô ấy.”
Công chúa Bạch Tuyết sẽ quay về, vậy còn công chúa đậu xanh thì sao?
***
Mấy ngày sau, chuyện hợp đồng của Lê Thanh Mộng đã được giải quyết, tiền bán tranh cũng đã đi vào tài khoản.
Cô không biết nên đưa số tiền này cho Chương Tử hay cho Khang Vu Thụ, cuối cùng cô vẫn liên lạc với Chương Tử trước.
Một lúc lâu sau Chương Tử mới gửi tin nhắn nói gần đây anh ấy không ở Nam Đài, đã ra ngoài đi du lịch, kêu cô liên lạc thẳng với Vu Thụ.
Cô đọc tin nhắn này, dường như cuối cùng cũng đã tìm được lý do để tìm anh. Từ sau tối hôm đó, quan hệ giữa họ trở nên rất gượng gạo, cho dù cô có nhờ Khang Gia Niên mang sầu riêng về cho anh, anh cũng không nhắn lại gì.
Vậy nên lần này cô không trực tiếp liên lạc với Khang Vu Thụ. Nhân lúc kết thúc giờ học vẽ, cô bâng quơ hỏi: “Bây giờ Khang Vu Thụ có rảnh không?”
“Hả? Sao vậy chị?”
“Em có thể hỏi anh ấy xem giờ có tiện tới tàu không, chị ở đây đợi anh ấy, chị có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Ồ, được.”
Khang Gia Niên chuồn ra ngoài tàu gọi điện, một lúc sau cậu thò đầu vào, làm ra dấu ok.
“Anh em tới ngay đây, vậy em về trước nhé!”
“Cảm ơn em.”
Trong tàu chỉ còn lại một mình cô.
Nhà họ Khang ở gần đây, khoảng mười phút sau anh đã tới. Mười phút ngắn ngủi đó đã biến thành mười phút khó khăn nhất của Lê Thanh Mộng.
Cô ngồi xuống sofa, lát sau lại đứng lên, dần cảm thấy không khí trong tàu rất bí bách, cô bèn đi lên boong tàu hít thở.
Nhưng vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bóng đen đứng ở đầu tàu, hai tay anh chống vào lan can, một tay kẹp điếu thuốc, khói trắng tỏa mịt mù trong gió biển.
“Anh tới rồi sao không vào?” Lê Thanh Mộng mím môi, nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
“Ồ.” Lê Thanh Mộng im lặng hồi lâu, sau đó lấy một tấm thẻ trong túi ra: “Chương Tử đã nói với tôi rồi, chuyện tiền nong ấy. Trong này là tiền bán tranh, số còn thừa coi như tiền lãi đi.”
Cô cúi đầu, giày trắng giẫm lên cát trên boong tàu, khi nói xong cô còn nhỏ giọng nói thêm câu cảm ơn.
Khang Vu Thụ không nhận lấy, ngứa đòn nói: “Cô biết tôi yêu tiền nên cố tình trả cả lãi cho tôi sao? Tôi thật sự cảm ơn cô đấy.”
Lê Thanh Mộng khựng lại, cô biết mình đuối lý nhưng cũng không nói hai chữ xin lỗi ra, chỉ rút tay về.
Khang Vu Thụ nhả khói, ánh mắt khóa chặt cô lại, vẫn không nhận lấy thẻ.
“Anh không cầm sao?” Cuối cùng cô đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.
Khang Vu Thụ lại nhìn ra mặt biển phía xa, đột nhiên hỏi: “Cô vẫn chưa trả hết số tiền vay nặng lãi về sau đúng không? Cô định trả kiểu gì?”
“Chuyện này không cần anh bận tâm.”
Anh cong môi: “Tôi tò mò thôi, nếu cô không dùng tới cách lừa đảo đó, trong thời gian ngắn như vậy sao cô có thể gom được khoản tiền lớn ấy.”
Khang Vu Thụ cố tình nhấn mạnh hai chữ lừa đảo, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng lời cô nói.
Lê Thanh Mộng nhíu mày, hít sâu một hơi rồi lớn giọng: “Tôi xin lỗi, tôi nói xin lỗi là được rồi chứ gì!”
Khang Vu Thụ sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ có phản ứng như vậy, ngón tay kẹp thuốc giơ lên xoa mũi.
Anh khựng lại một lúc rồi nói: “Gì mà được với không được, tôi không để ý chuyện lần trước.”
Lê Thanh Mộng không nhịn được muốn lườm anh một cái. Sau khi nói ra câu xin lỗi kìm nén hồi lâu, trong lòng cô đã thoải mái hơn nhiều, cô đi lên trước, định nhét thẻ vào túi áo anh.
Khang vu Thụ nắm lấy tay cô, ngăn hành động của cô lại. Anh nhìn cô chằm chằm: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô định trả kiểu gì?”
Lê Thanh Mộng không rút tay ra được: “Rốt cuộc chuyện đó liên quan gì tới anh?”
Không phải cô không muốn trả lời mà là vì câu hỏi của Khang Vu Thụ quá sắc bén, cô không trả lời được.
Vì cô cũng không biết mình lấy đâu ra số tiền còn lại kia, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Cô chưa nghĩ ra chứ gì?” Anh nhìn ra sơ hở trong vẻ mặt hoảng loạn của cô.
Lúc này Lê Thanh Mộng có hơi tức giận, không biết rốt cuộc sao anh cứ phải nắm lấy vấn đề này mãi không buông, lẽ nào vì cô đã hiểu lầm, đổ thừa cho anh nên anh muốn ăn miếng trả miếng, ép cô tới dáng vẻ khốn cùng nhất sao?
Nhưng rõ ràng ban đầu người bị hiểu lầm cũng là cô mà, thậm chí cô còn không đợi được câu xin lỗi nào.
Nghĩ tới đây, Lê Thanh Mộng không vùng vẫy nữa, nỗi tủi thân không biết chạy từ đâu tới, lồ ng ngực chua xót, mềm nhũn.
Khang Vu Thụ thấy mặt cô xị xuống, vẻ mặt anh trở nên luống cuống.
“Cô…”
Lê Thanh Mộng cảm thấy anh đã buông lỏng ra, cô lập tức rút tay về, ném thẻ ngân hàng lên boong tàu, nói mật khẩu rồi quay đầu rời đi.
Khang Vu Thụ lập tức chặn ở cầu thang, không cho người đi xuống.
“Tránh ra.” Cô đẩy ng ực Khang Vu Thụ, anh vẫn bất động, mặc cho cô xô đẩy.
Anh lúng túng không biết phải làm sao: “Tôi còn chưa nói xong mà. Nếu cô chưa nghĩ ra thì tạm thời không cần trả số tiền này cho tôi, đi trả bên nặng lãi đi. Tôi… tôi muốn nói cái này.”
Lê Thanh Mộng khựng lại.
Anh bực bội xoa đầu, cúi người xuống, nhìn về phía cô: “Bà cô ơi, cô không khóc đấy chứ?”
Lê Thanh Mộng nghiêng mặt đi, còn lớn giọng hơn cả lúc nãy: “Ai khóc hả!”
“Vậy thì tốt.” Khang Vu Thụ hậm hực lùi ra, nhặt thẻ dưới boong tàu nhét vào tay cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Số tiền này tôi tích cho Khang Gia Niên, để làm phẫu thuật cho nó. Nhưng nhanh nhất cũng phải để nó thành niên mới làm được, vậy nên bây giờ không dùng đến. Để ở chỗ cô coi như gửi ngân hàng cũng được.” Anh nhún vai: “Chắc Gia Niên sẽ đồng ý thôi, nó thích cô vậy mà.”
Mặc dù anh không nói rõ là phẫu thuật gì nhưng Lê Thanh Mộng cũng đoán ra, là phẫu thuật liên quan tới chuyển đổi giới tính.
Sự chú ý của cô đã bị câu nói này chuyển tới vấn đề khác, cô hỏi: “Xác định sẽ làm thật sao?”
“Không hẳn, thật ra tôi chưa nói chuyện này với nó. Số tiền này cũng do tôi tự tích góp, nhưng nếu như tới lúc đó nó muốn, tôi có thể ủng hộ nó, làm vậy cũng tốt hơn chỉ nói miệng suông thôi chứ.”
Lê Thanh Mộng sững sờ nhìn anh, Khang Vu Thụ nói ra câu này lại có phần đáng tin tới lạ.
“Vậy nên ba năm sau cô nhất định phải nhớ trả tôi.” Khang Vu Thụ chuyển chủ đề: “Tôi tin ba năm sau cô sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng, sau đó trả cho tôi cả gốc lẫn lãi, đúng không?”
Câu nói này tràn đầy ẩn ý, dường như nếu không cô nhận nó, vậy cô đang tự hoài nghi chính mình.
Lê Thanh Mộng bị khích, cô lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Khang Vu Thụ vứt điếu thuốc đi, vươn vai: “Chốt vậy, tôi đợi cô nhanh chóng quay về cung điện của mình, công chúa đậu xanh.”
Cuối cùng anh đã quay về dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, nói xong câu đó, anh nhảy xuống dưới, xách túi rời đi. Đi được mấy bước anh lại quay người, vừa đi vừa hét: “Còn nữa, lần sau đừng tặng tôi gì nữa, trình độ tặng quà của cô kém quá đấy.”
***
Ngày hôm sau, Khang Vu Thụ và Phương Mậu cầm quà đã chuẩn bị tới tham gia tiệc đầy tháng, mọi người hẹn gặp nhau ở đoàn xe.
Kết quả Khang Vu Thụ nhận ra có một túi nilon trắng treo ở gương chiếu hậu của xe mình.
Anh nhìn xung quanh, hét lên: “Ai lại treo nhầm quà lên xe tôi thế?”
Không ai trả lời.
Khang Vu Thụ phiền muộn mở túi ra xem, bên trong không phải đồ gì đắt đỏ mà là một cái cốc mới. Cốc màu trắng sữa, có tay cầm, cầm lên rất tiện. Bên ngoài còn vẽ một thứ, đó là cầu vồng.
Khang Vu Thụ xé miếng giấy nhớ dán bên dưới ra, trên giấy nhớ là một dòng chữ: “Cho lon Coca kia về hưu đi, dùng cái này đánh răng sẽ không bị rách miệng.”
Tới đây anh đã đoán ra được đây là nét chữ của ai rồi. Dường như cô vẫn còn để bụng lời tối qua anh nói: “Trình độ tặng quà của cô kém quá đấy.”
Chỉ cần cô muốn, cô có thể tặng đồ rất tận tâm.
Phương Mậu tới muộn hơn Khang Vu Thụ, khi anh ấy tới đã thấy Khang Vu Thụ ngồi trong xe, cười tới ngây ngốc.
“Cậu cười gì mà tươi như hoa thế? Trúng số hả?” Anh ấy biết Khang Vu Thụ có thói quen mua vé số, lần trước nhìn thấy anh cười như được mùa này là lần anh trúng vé số.
Lần này anh còn cười kinh hơn lần trước. Lẽ nào trúng lớn rồi sao?
Phương Mậu xoa tay, trèo lên xe Khang Vu Thụ, hóng hớt: “Có phải trúng lớn rồi không?”
Khang Vu Thụ lắc đầu: “Đâu có, hôm nay em không mua vé số.”
“Vậy sao cậu vui thế?”
“À, em vừa đánh răng xong, cảm thấy răng rất trắng nên cười nhiều chút.” Nói xong anh lại cười nhe răng… như một kẻ thần kinh.
Thấy vẻ mặt cạn lời của Phương Mậu, Khang Vu Thụ truy hỏi: “Anh không hỏi tại sao em phải đánh răng sao?”
“Tại sao cậu phải đánh răng?” Phương Mậu cũng hỏi theo.
“Không có gì cả, có lẽ vì đổi được cốc mới thôi.”
Lúc này Phương Mậu mới để ý tới cốc màu trắng sữa mới tinh đã thay thế cho lon Coca thô ráp kia, bàn chải lặng lẽ cắm bên trong, anh còn đổi cả chỗ để, để nó ở nơi dễ thấy nhất.
Anh ấy thích thú: “Thằng này, cuối cùng cậu cũng vứt cái kia đi rồi, tôi chướng mắt cái lon rách đó lâu lắm rồi đấy, nói mấy lần mà cậu không nghe.”
“Sau đó thì sao?”
Phương Mậu hoang mang: “Sau đó gì?”
“Sao anh không hỏi em lấy đâu ra cái cốc này?”
Phương Mậu biến mình thành máy nhắc lại: “Cậu lấy đâu ra cái cốc này?”
Khang Vu Thụ hài lòng đáp: “Người khác tặng.”
Phương Mậu máy móc nói: “Có phải cậu lại định nói tại sao không hỏi em ai tặng đúng không?”
“Không.” Khang Vu Thụ nhoài lên vô lăng, nhìn chằm chằm cái cốc: “Đây là bí mật.”