Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 27: Đại hội thể dục thể thao



Thiệu Thiến Thiến nhanh như chớp chạy xuống lầu tìm Trịnh Dư, Cố Lự và Mộc Đóa thì chầm chậm đi xuống.

“Trùng Tiêu không đến sao?” Cố Lự thuận miệng hỏi.

“Ừ, anh ấy ở nhà chăm chỉ học tập.” Nhớ tới bộ dạng đáng thương bưng trà rót nước cho dì của Chu Trùng Tiêu tối hôm qua, Mộc Đóa nở nụ cười. Vậy thì phải nói tốt vài câu giúp anh, bằng không với tính cách mạnh mẽ của dì cả, ít nhất cũng sẽ cạo đầu anh mất.

Cố Lự gật đầu.

Trịnh Dư, Thiệu Thiến Thiến và Phương Siêu đã sớm đứng dưới cầu thang đợi bọn họ, ba nữ sinh kéo tay đi theo hướng ra bãi cỏ, trên đường đi Thiệu Thiến Thiến còn gào to nói mình là bóng đèn, bị Mộc Đóa đánh một phát lên lưng mới im miệng.

Phương Siêu và Cố Lự đi sau ba người vài bước, sao không nghe được chứ, Phương Siêu cười xấu xa dùng khuỷu tay huých Cố Lự một cái, cuối cùng lại nhận được cái trừng mắt lạnh của anh.

Tuy là họp phụ huynh, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đến cùng phụ huynh. Bãi cỏ gần lầu dạy học, vài nhóm người đang ngồi quanh mấy cái ghế đá. Năm người họ chỉ có thể đi xa một chút, đành ngồi uống bãi cỏ trước lầu dạy khoa học kỹ thuật.

Mộc Đóa gập chân ngồi xuống, đầu dựa trên gối chạm chạm mấy ngọn cỏ vàng trên bãi cỏ. Cố Lự dựa vào cô, ngồi xuống hỏi, “Khát nước à?”

Mộc Đóa còn chưa kịp trả lời anh, Trịnh Dư và Thiệu Thiến Thiến đã xấu xa giở trò, kêu lên một tiếng “Kháttttt…” thật dài rồi cười với Mộc Đóa.

Bình thường, bọn họ chọc cô, nếu không có Cố Lự, Mộc Đóa đương nhiên có thể ứng phó. Nhưng giờ có mặt Cố Lự, Mộc Đóa không khỏi đỏ mặt.

Cố Lự hất cằm, “Mọi người uống gì?” Trịnh Dư và Thiệu Thiến Thiến đều muốn uống nước cam, Phương Siêu chủ động đứng lên cùng Cố Lự đi siêu thị.

Cố Lự lại nghiêng đầu hỏi Mộc Đóa bên cạnh, “Cậu thì sao? Nước cam hay nước ngọt?”

“Muốn ăn kem…” Mộc Đóa ngừng một lúc, “Mua cho mình một cây kem, cảm ơn.” Cố Lự hơi nhíu mày, hôm nay còn dám ăn đồ lạnh cơ đấy. Sợ anh không đồng ý còn cố ý thêm câu “Cám ơn.”

“Mình cũng muốn.”

“Mình cũng muốn.”

Cố Lự đang định thuyết phục Mộc Đóa đổi lại cái khác, ai ngờ mấy tên chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng la hét đòi ăn kem. Phương Siêu vỗ đầu Trịnh Dư, kéo Cố Lự đi xa.

Cuối cùng, năm người đều gặm kem. Cố Lự nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Đóa đang cắn cây kem mát lạnh, thỉnh thoảng liếm liếm cho sữa tan ra, đau đầu đến mức anh thậm chí nghĩ đến việc có nên ăn giúp cô không? Ngại mọi người ở đây, đành thở dài, dặn cô đừng cắn lớn.

Lúc Mộc Đóa nhận được điện thoại của mẹ, nói cuộc họp đã kết thúc, trong miệng vẫn còn đầy mùi sữa.

Dì Mộc Đóa tự mình lái xe ra, vừa lúc đỗ cạnh xe nhà Cố Lự, Mộc Đóa ngoan ngoãn đến gần mẹ chào tạm biệt với Trần Tuệ Di. Trần Tuệ Di cười tươi vui vẻ, việc Cố Lự được giáo viên khen ngợi nhiều năm đã thành thói quen, giúp bà trước mặt hội phụ huynh cũng có chút mặt mũi. Thấy mẹ Mộc Đóa, Trần Tuệ Di nhiệt tình mời cô lần sau đến nhà chơi. Mộc Đóa suýt nữa sặc, ánh mắt đảo qua liếc về phía Cố Lự, vừa lúc anh cũng nhìn cô, khiến cô sợ tới mức thu hồi ánh mắt.

Trong lòng Mộc Đóa bỉ ổi gào khóc, dì à, dì không phát hiện nhà mình đã mất một thứ sao!

Cuối cùng tất cả lên xe về nhà. Mẹ Mộc ngồi ở vị trí ghế phụ quay đầu truyền đạt thông báo của thầy Xuân, cả lớp thực hiện kế hoạch “Cùng giúp đỡ nhau học tập”, mười học sinh giỏi và mười học sinh yếu kém sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Các vị phụ huynh vốn lo lắng con mình sẽ học hành bê bối, mẹ Mộc Đóa ngược lại vô cùng thông suốt. Thầy Xuân cam đoan, chỉ thực hiện một tháng, hơn nữa còn tiện cho việc tự ôn tập lại một lần.

“Tiểu Đóa, nam sinh lúc nãy tên là Cố Lự à?” Mẹ Mộc hứng thú hỏi Mộc Đóa.

Thần kinh Mộc Đóa siết chặt, bình tĩnh trả lời, “Vâng, sao ạ?”

“Cậu nhóc đó cũng giống như mẹ cậu ý, lớn lên trong môi trường rất tốt. Hơn nữa thầy Diệp còn nói cậu ý đứng nhất khối, lúc nãy xem ra cũng tử tế, lại còn ngoan ngoãn lễ phép…”

Mẹ Mộc Đóa hăng say khen ngợi, dì cả thêm vào, “Cố Lự còn qua nhà Tiêu Tiêu mấy lần để đi chơi với nó, sao nó lại không học được chút nào từ người ta thế…”

Mộc Đóa yên lặng lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho Cố Lự, “Con nhà người ta.”

Sau vài phút, Cố Lự trả lời, “Cậu muốn không?”

Mộc Đóa lén lút như trộm, nhìn hai người ngồi ở hàng trên, trả lời, “Muốn cũng không được.”

Cố Lự cười nhạt nhìn tin nhắn, Trần Tuệ Di chậc chậc hai tiếng liếc xéo điện thoại trên tay con mình, “Có biến rồi à, Cố Lự à, làm gì thì làm đừng làm trễ nãi việc học là được.”

Cố Lự gật đầu, cười mà không nói.

Sau khi kết thúc họp phụ huynh, nửa tuần sau, từ thứ năm đến thứ bảy là ba ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao. Dựa vào trận đấu kéo co tập thể lần trước, lần này báo danh, Từ Thiếu và Đường Gia Đống rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Như vậy, cũng không cần Mộc Đóa thật giả lẫn lộn vào sân.

Buổi sáng thứ năm là buổi khai mạc đại hội thể dục thể thao, nhóm vận động viên được xếp ngồi ở bàn đài chủ tịch rồi tiến vào chính giữa sân, những bạn học khác của đều ngồi ở khán phòng, vị trí ban 6 được sắp xếp ở dưới đài chủ tịch, tầm nhìn rất rõ. Bởi vì Chu Trùng Tiêu có trận đấu nhảy cao, nhảy xa, Mộc Đóa được người nhà giao cho trọng trách chụp tư thế oai hùng của anh, cô mang máy chụp hình, vừa lúc đợi vận động viên lớp mình ra đài.

“Đến rồi đến rồi.” Thiệu Thiến Thiến kích động chỉ vào đội hình cách đó không xa.

Cố Lự vội vàng cầm máy chụp hình, dẫn đầu chính là Tưởng Giai Lệ. Trong máy ảnh một dãy đồng phục xanh trắng, bỗng nhiên xuất hiện màu sắc và hoa văn của váy, vô cùng nổi bật. Mộc Đóa không nhịn được liền dời camera sang hai trưởng nhóm bên kia, mới đúng là đội ngũ ban 6.

Đội ngũ chạy tới phía trước Mộc Đóa, Mộc Đóa vô thức tìm bóng dáng Cố Lự, Từ Thiếu nhờ anh báo danh hạng mục chạy nhanh 200m và 400m.

“Đâu rồi?” Mộc Đóa nhoài người lên lan can nhìn vận động viên, nguyên một đám còn vẫy tay với các cô.

“Ai?”

“Cố…” Mộc Đóa đột nhiên quay đầu, “Cố Lự…”

“Tìm mình sao?” Trong nụ cười của Cố Lự rõ ràng mang theo vài phần đắc ý.

Mộc Đóa suy nghĩ thì hiểu, có lẽ người này ngại phiền phức nên chạy từ đội ngũ ra đây.

Đúng lúc đội ngũ lớp 11 đi ngang qua đài chủ tịch, Chu Trùng Tiêu thấy Mộc Đóa đứng cạnh Cố Lự, không tránh khỏi ánh nhìn khinh bỉ. Mộc Đóa liên tục nháy mắt phất tay ra hiệu cũng không thể khiến cho Chu Trùng Tiêu bày ra bộ dạng anh hùng được, cô rơi vào đường cùng, đành phải nhấn nút chụp. Nhìn năm tấm ảnh chụp liên tiếp, tấm thì anh nhìn lên trời, tấm thì nhắm máy mấy cái, quả thật Chu Trùng Tiêu có thù với máy ảnh rồi. Mộc Đóa đành im lặng mà xóa, chỉ để lại một tấm Chu Trùng Tiêu nhắm mắt, nhưng bộ dạng của anh lúc đó không tồi.

Lớp 17 không hề nghi ngờ có La San tham dự, Cố Lự kéo Mộc Đóa đến dưới đài chủ tịch, “Đi giúp mình thay quần áo.”

“Hả?” Mộc Đóa sửng sốt, trận đấu thứ nhất là đấu loại đấu loại 200m. Thế mà một nữ sinh như cô lại cùng anh đi thay quần áo là như thế nào. Mộc Đóa ngây ngốc bị kéo đến phòng thay quần áo dưới đài chủ tịch, Cố Lự cởi đồng phục và đưa di động cho Mộc Đóa, trong nhất thời lấy nó ra từ trong túi đưa cho cô, sau đó liền đi vào phòng thay quần áo.

Không đầy một lát sau, Cố Lự mặc áo ngắn tay, quần thể thao đi ra. Mộc Đóa đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào đồng phục Cố Lự, phía dưới bông hoa trên tay con gấu trúc chẳng biết lúc nào đã viết thêm mấy chữ, “Panda, tặng cho cậu.” Mộc Đóa nghe thấy tiếng động, vội vàng đưa đồng phục cho anh, “Mặc vào trước đi.”

Cố Lự mặc đồng phục vào, xoa xoa đầu Mộc Đóa,”Mình chạy vài vòng tập thể dục, chút nữa nhớ xem trận đấu.”

Mộc Đóa ngoan ngoãn nhìn Cố Lự chạy xa, gọi điện thoại cho Thiệu Thiến Thiến, mời cô cùng đi đến khu ban 6. Buổi sáng Đường Gia Đống bảo mấy nam sinh dùng tiền quỹ lớp mua nước khoáng, giờ chiếm được chỗ trên bãi tập, khiến mấy bạn học ban 6 phải tìm chỗ.

Đài phát thanh thông báo điểm danh vận động viên hạng mục chạy nhanh 500m nam, Mộc Đóa cầm nước khoáng cùng với Thiệu Thiến Thiến đi đến chỗ điểm danh, không ít bạn học đang đợi ở điểm xuất phát, Cố Lự thừa cơ ném đồng phục cho Mộc Đóa.

Có nữ sinh đưa nước khoáng cho Cố Lự, Cố Lự mỉm cười từ chối, Mộc Đóa yếu ớt giấu chai nước vào trong đồng phục. Cố Lự muốn nói gì đó với Mộc Đóa, bây giờ trước bàn dân thiên hạ, đành phải bỏ qua.

Cố Lự ở đường chạy thứ ba, trọng tài cầm súng lệnh đứng trên khung tròn, nữ sinh bên cạnh kích động vì lớp mình, hô “Cố gắng lên.” Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu và một đám bạn học cũng huýt sáo, không biết là đang cổ vũ cho Cố Lự hay là vì lớp mình.

Mộc Đóa rời khỏi đám đông, dọc theo bãi tập đi đến đích, trọng tài bắn một tiếng súng, Mộc Đóa đúng lúc vừa đến đích, bị nhiều người vây quanh, Mộc Đóa cố gắng chen vào đám đông, đứng xa xa nhìn Cố Lự xung trận lên trước, lập tức nhiệt huyết sôi, không để ý hình tượng la lớn: “Cố Lự cố lên, Cố Lự cố lên.”

Thấy Cố Lự lao đến đích đầu tiên, bởi vì quán tính nên chạy thêm mấy mét anh mới dừng lại. Mộc Đóa với khuôn mặt tươi cười hứng khởi, tiến lên trước,” Cố Lự giỏi quá giỏi quá. Mau mau, uống nước đi, rồi mặc quần áo.”

Cố Lự không khỏi bật cười, chẳng qua chỉ là đứng nhất, vậy mà cô nhóc kia lại cười vui vẻ như vậy. Lúc này, hai người không chú ý tới La San, người đang cầm chai nước đứng trong đám đông kia quay người bỏ đi.

Cố Lự không hề lo lắng tiến thẳng vào trận chung kết, trận chung kết 400m nam diễn ra vào lúc xế chiều. Mộc Đóa biết về cách bố trí trận đấu, vội vàng dẫn Cố Lự đi thay quần áo, không được chậm trễ, Mộc Đóa nghe lời Cố Lự nói cái gì thì làm cái đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.