Mặt trời vào lúc 3 giờ chiều chỉ mới lệch đi một chút so với đỉnh đầu. Ở ngày hè này đứng quá lâu sẽ làm cho người ta cảm thấy choáng váng. Gương mặt giống như chưa từng có giãn mày ra lộ vẻ khổ sở rất rõ ràng. Hai mắt che kín tơ máu, bọng mắt rất sâu, làn da khô sạm và có màu tái xanh đã vẻ nên bề ngoài của một người phụ nữ bị đè nén tới mức sắp sụp đổ tinh thần.
“Bà chị….” Trữ Lâm còn chưa có đến, Khâu Phong đi theo người phụ nữ ngồi lên ghế sắt được chuẩn bị cho người ta dừng chân nghỉ trên quảng trường, cậu có chút không biết nên nói thế nào nữa, “Tuy rằng các người không có ở trong căn nhà kia, nhưng tôi cảm thấy được thứ kia vẫn rất là nguy hiểm đối với các người”, Khâu Phong không biết có phải cả tầng 21 đều có vấn đề hay không, nhưng ít nhất bà cụ Trương và hai mẹ con Tiểu Kiệt đã chứng minh rằng tuyệt đối không phải chỉ có người ở trong căn nhà đó mới xảy ra chuyện, “Tôi cho rằng các người tốt nhất cũng dọn đi nhanh thì tốt hơn, mặc kệ là vì Tiểu Kiệt hay vì chính chị”.
“Tôi biết, điều này tôi cũng biết chứ…..” nói chưa dứt lời, vừa nói mắt người phụ nữ liền đỏ hoe, lấy tay che miệng, nước mắt đọng lại giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, “Nhưng là tôi không có cách nào khác, cha đứa nhỏ này không thấy nữa, bỏ lại hai mẹ con tôi chạy mất rồi, căn nhà hiện nay là chúng tôi dùng hết tiền tiết kiệm mới mua được, bây giờ vẫn còn phải trả tiền cho vay, chúng tôi làm gì có cách nào để dọn đi chứ…..” nói xong liền kéo theo tiếng khóc trầm thấp, mọi người lướt qua thỉnh thoảng quay đầu tò mò nhìn về hướng này làm cho Khâu Phong có chút đứng ngồi không yên.
“Bà chị, đừng khóc nữa” xoay người quay đi, không có khăn tay nên chỉ đành lấy bịch khăn giấy mới dùng một nửa ra, vội vàng đưa qua. Người phụ nữ gật đầu nhẹ tỏ ý cám ơn rồi nhận lấy, “Chị nói cha của Tiểu Kiệt đi mất rồi sao?”
“Cái tên quỷ chết tiệt kia không biết đang dạo chơi ở chỗ nào nữa”, nói tới chồng mình, trong giọng nói của người phụ nữ có chút nghiến răng nghiến lợi, “Mắt tôi bị mù mới đi theo hắn, hắn ta là tái hôn lần thứ hai, người trong nhà của tôi đều khuyên tôi đừng có đi theo hắn nhưng tôi lại bất chấp hết mà đi theo. Kết quả đâu?” Nói nói, cảm xúc của người phụ nữ lại kích động lên, nước mắt lại chảy càng nhiều, “Ngay khi bọn tôi dọn tới đây còn chưa tới một tháng, có một ngày hắn liền biến mất, quần áo đồ đạc thứ gì đáng giá cũng không còn được mấy thứ, tiền gửi ngân hàng cũng đem đi mất. Hắn chính là muốn hai mẹ con tôi chết mà!”
“Bà chị……” biết bản thân nhắc tới chuyện đau lòng của người ta, Khâu Phong liền vội vàng cắt ngang định đem đề tài dời đi chỗ khác.
“Tôi họ Liêu, Liêu Trân Anh” chú ý tới Khâu Phong vẫn ‘bà chị bà chị’ kêu mình, người phụ nữ cũng phản ứng lại là chưa từng nói tên mình cho cậu, vì thế liền bổ sung.
“Chị Liêu, không biết chị có muốn nói hay không, nhưng vết thương trên tay chị….” Khâu Phong biết rằng, Lạc Diệp nói với cậu đừng có chú ý gì nhiều cũng đừng có ở lâu, kỳ thật bên trong còn có ẩn ý khác, không cần lại liên quan tới gì nữa, không cần nói, không cần nghe, đừng xem, đừng quan tâm, không cần quay đầu lại một chút nào hết. Nhưng là cánh cửa gỗ sơn đỏ trong ảo giác ngày hôm đó dường như còn kêu lách tách bên trong đám lửa, tay nắm hình lỗ tai ở trong khói lửa im lặng đến mức giống như không có chút nguy hiểm gì, nhưng chỉ cần đi nắm lấy thì da thịt, mỡ và máu đều bị nung chảy ra đau đến thấu tim. Không có cách nào không đi để ý tới, vì vết thương này cũng giống nhau nằm trên tay của Lạc Diệp. Liêu Trân Anh không có chết, không có giống như bà cụ Trương buông tay rời khỏi cõi đời như vậy, ở giữa này có phải còn có kẻ hở để lách qua hay không?
“Này à…..” mở ra tay phải, Liêu Trân Anh dùng tay trái sờ lên đường vết thương kia, vết thương đó đã sớm không còn đau nữa lại vẫn như cũ làm tay chị ta run rẩy, cuối cùng vẫn là không thể nhìn trực diện chỉ có thể nắm lại, dùng tay khác bao lên đặt ở trên đầu gối, “Lúc có vết thương này thì ba ba của Tiểu Kiệt vẫn còn chưa có đi……”
“Khi đó chúng tôi vừa dọn tới nhà mới, cha thằng bé là thầy giáo, tôi lúc ấy còn chưa có việc làm, có thể dọn tới khu nhà trọ có thang máy nằm ở trên phố này thật không dễ dàng, tất cả đều rất vui vẻ”, khóe miệng chị ta mang theo một ý cười, có chút xót xa, có chút hoài niệm, “Dời lại đây không bao lâu, cũng khoảng được một tuần đi, nhà đối diện bắt đầu sửa sang lại”.
Liêu Trân Anh nói nhà đối diện kỳ thật là nhà hơi xéo một chút bên kia, tuy chị ta nói không rõ lắm nhưng Khâu Phong vừa nghe liền hiểu được, xéo bên đối diện, số 339, cũng chính là căn nhà mà cậu đã thuê.
Chủ cho thuê nhà nói là căn nhà đó được sửa sang vào năm trước, thật ra cũng chính là một nhà Liêu Trân Anh vừa dọn tới được hơn nửa năm. Mà bà cụ Trương thì căn cứ vào lời hàng xóm nói sau này, mới dọn tới chưa được ba tháng.
“Chính là sau khi bắt đầu sửa sang lại không lâu, Tiểu Kiệt vẫn luôn nói ồn”, lúc đầu tôi cứ tưởng rằng tiếng sửa nhà làm ồn tới thằng bé, nhưng là thằng bé còn nói buổi tối nghe được có tiếng người đang khóc…..”, cơ thể Lưu Trân Anh bắt đầu run rẩy lên, chị ta nhớ lại cuộc sống hạnh phúc sắp chấm dứt đó, kế tiếp, chính là ác mộng, “Lời của trẻ con tôi vốn là không có để ở trong lòng, cứ coi như là thằng bé nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là sau đó nó luôn nửa đêm chạy đi ra ngoài, cho dù tôi khóa cửa lại cũng không biết là thằng bé mở bằng cách nào, một đứa bé 7 tuổi vào đêm khuya cứ đi lại ở bên ngoài. Cũng may là đứa nhỏ cũng sẽ không chạy khỏi tòa nhà này, chỉ là trốn trong mấy tầng lầu, kết quả là tôi với cha nó mỗi tối nào cũng chạy đi tìm”.
Ánh mắt mỏi mệt của người phụ nữ nhìn về hướng Tiểu Kiệt đang trượt patin ở quảng trường, Tiểu Kiệt quả nhiên trượt rất giỏi, nhận được lời khen ngợi của mấy cha mẹ và bọn trẻ ở xung quanh, gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn của thằng bé dường như phát ra ánh sáng, vẫy tay ngạo nghễ với mẹ và Khâu Phong ở bên này.
“Sau đó có một ngày….” Lưu Trân Anh nâng tay lên huơ huơ về phía Tiểu Kiệt, mang theo nụ cười yếu ớt, nước mắt vừa rồi rơi ra vẫn còn phát sáng trên khóe mắt chị ta, nụ cười này, cười tới mức trong lòng Khâu Phong thấy khó chịu. “Cũng là nửa đêm đi, chúng tôi xuống giường xem Tiểu Kiệt, quả nhiên lại đi mất. Tôi cùng cha nó lại đứng lên đi tìm, hắn tìm trong thang lầu, còn tôi thì xem hành lang từng tầng một. Kết quả cha thằng bé vừa mới đi xuống lầu, tôi vẫn còn đang đi trên hành lang chợt nghe thấy giọng của Tiểu Kiệt”.
“Thằng bé ở ngay trong căn nhà kia!” Vẻ mặt của người phụ nữ méo mó lên, hai tay dùng sức đan chặt vào nhau, trên bàn tay mảnh khảnh nổi lên gân xanh, khớp xương ngón tay trắng đi rõ rệt, “Thằng bé ở trong căn nhà đó khóc. Tôi không biết làm sao nó vào được, hoặc có lẽ là ban ngày người tới sửa nhà xong khi đi quên khóa cửa. Tôi đương nhiên là vội vàng đi mở cửa nhưng cái ổ khóa đó đã bị khóa lại, lúc ấy suy nghĩ của tôi mất hết cả, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con tôi tại sao lại chạy vào một căn nhà bị khóa đang sửa chữa chứ? Chẳng lẽ là có kẻ xấu nào đó đưa thằng bé vào trong? Tôi liều mạng gõ cửa, nhưng mà cũng chỉ nghe tới Tiểu Kiệt đang khóc, thằng bé đang kêu mẹ ơi, cứu con với. Tôi hoàn toàn cuống lên, gõ cửa, tông cửa. Sau đó hàng xóm bị tiếng ồn gọi dậy cũng nghe ra giọng của Tiểu Kiệt ở bên trong, vội vàng phải đi tìm chủ nhà để mở cửa. Cũng chính là chủ cho thuê nhà của cậu lúc này”.
Nói tới đây, người phụ nữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khâu Phong một cái. Khâu Phong đang nghe lời của chị ta nói mà chìm vào suy nghĩ của bản thân, không có chú ý.
“Ông ta đi mở cửa, nhưng là mặc kệ thế nào cửa cũng không chịu mở ra, tôi chờ không nổi nữa giành lấy cái chìa khóa tự mình đi lên mở….” tốc độ nói của Liêu Trân Anh dần chậm lại, chị ta lần thứ hai mở cái tay đang nắm thành nắm đấm ra, híp đôi mắt lại xem vết thương trên tay. Lúc này Khâu Phong cảm nhận được âm điệu trong giọng nói của chị ta thay đổi, tinh thần phục hồi lại từ trong suy nghĩ, nghiêng đầu qua xem, vừa lúc nhìn tới tay chị ta, “Sau đó, liền để lại thứ này…..”
“Ngài Khâu!!!” Cơ thể người phụ nữ bỗng nhiên kích động lên, chị ta đứng xuống ghế lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khâu Phong, “Giúp giúp tôi đi ngài Khâu tôi thực sự là không còn cách nào nữa. Tôi dời nhà không nổi, tuy cửa hàng đang làm việc hiện tại nói nếu như trả ít tiền lương lại một chút thì có thể cho tôi dọn vào trong tiệm, nhưng là không thể mang Tiểu Kiệt vào theo!”, Chị ta nắm lấy tay của Khâu Phong, cúi người xuống định hướng trên mặt đất quỳ lạy, địa điểm lúc này là trên quảng trường vào buổi chiều, cái động tác này vừa làm ra ánh mắt chung quanh đều tập trung lại đây, Khâu Phong bị biến thành mặt đỏ tía tai vội vã đứng lên đỡ.
“Chị Liêu, chị đừng như vậy, mau đứng lên, có chuyện gì thì từ từ rồi nói” lúc người ta đang quyết tâm thì sức lực luôn sẽ rất lớn, Khâu Phong dùng sức trên tay vậy mà không thể đem chị ta kéo từ trên mặt đất đứng lên.
“Chỉ một thời gian là được rồi, lần này ngài dọn đi thì giúp tôi cũng mang theo Tiểu Kiệt đi đi, nếu còn tiếp tục như thế này thì cả tôi và thằng bé đều không thể sống nổi nữa!” Người phụ nữ cúi đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay của Khâu Phong đang bị chị ta nắm lấy, “Chỉ một thời gian thôi, tôi có thể cùng thằng bé ở chung tôi sẽ lập tức đi đón nó, ngài giúp giúp tôi được không!”.
“Chị Liêu!” Người đi đường xung quanh bắt đầu có người tụ tập lại nhỏ giọng thảo luận, chỉ trỏ, ánh mắt giống như kim đâm mà bắn về phía này. Khâu Phong nhìn thấy Tiểu Kiệt đứng yên lại không có chơi tiếp, thằng bé đứng ở bên kia nhìn thẳng tắp về hướng này. Đôi mắt tròng đen nhiều hơn tròng trắng bị ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu vào, khí chất sạch sẽ tới mức làm cho người ta kinh hãi, “Chị mau đứng lên, tôi đồng ý với chị, tôi sẽ mang Tiểu Kiệt đi cùng, cho tới khi nào chị tới đón thằng bé mới thôi.”
Tại sao phải đồng ý? Ngoại trừ tình trạng ngượng ngùng này, ngoại trừ nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt đang đâm vào của người chung quanh, còn xen lẫn thêm sự đồng cảm và trách nhiệm không hiểu nổi, lại càng không hiểu, lại vì cái loại cảm giác phản bội của bản thân mà đi làm ra việc bồi thường này.
“Thật ư?” Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nước mắt đem mặt của chị ta chia làm hai phần, tơ máu trong mắt chị ta cũng chia cắt ánh mắt của chị, nếu người phụ nữ này đang chìm đắm trong hạnh phúc thì thật ra rất quyến rũ, chính là hiện giờ lại chỉ có làm cho người ta cảm thấy khuôn mặt đang vỡ nát, kinh hồn bạt vía mà duy trì hình người, “Thật chứ? Ngài Khâu ngài thật là ân nhân cứu mạng của tôi mà….” khóc tới giọng khàn khàn, giống như cơ thể này từ trong ra ngoài đều sắp bị sụp đổ vậy, cơ thể của người phụ nữ mất hết sức lực lại càng nặng nề hơn.
“Thật, cho nên bà chị, chị mau đứng lên, đứng lên đi mà” thấy cảm xúc của chị ta vì câu trả lời của mình mà hơi bình tĩnh lại, Khâu Phong thử đem tay mình từ tay của chị ta rút ra, sau đó đỡ lấy cánh tay của chị ấy. Lúc này Liêu Trân Anh cuối cùng dựa vào sức của cậu mà đứng lên, ngồi vào trên ghế dài.
“A Phong!” Đúng lúc xử lý xong chuyện này giọng nói của Trữ Lâm liền truyền tới, cậu ta đi xe bus đến đây, trạm xe ngay bên cạnh quảng trường vừa xuống xe liền thấy được Khâu Phong.
“Ôi chao? Bạn của cậu à?” Trữ Lâm vài bước đã chạy tới bên người Khâu Phong, nhìn thấy Liêu Trân Anh bên cạnh cậu, có chút kỳ quái nói một câu. Ghế dựa còn có chỗ trống, cậu ta liền ngồi xuống vị trí bên cạnh Khâu Phong nhưng lập tức lại nhảy dựng lên, “Nóng quá nóng quá! Ghế dựa bằng sắt phơi bên dưới ánh nắng mùa hè, trời ạ, các người còn ngồi tự nhiên tới vậy quả thực là cao nhân mà!”
Đứng lên vỗ Trữ Lâm một cái, Khâu Phong không hy vọng bởi vì tiếng hét của cậu ta lại làm ảnh hưởng tới cảm xúc của Liêu Trân Anh, cậu cúi đầu dịu dàng nói với người phụ nữ, “Chị Liêu, chị xem coi có cần đi thu dọn vài bộ quần áo cho Tiểu Kiệt không? Sau đó trực tiếp tới bãi đổ xe dưới tầng hầm chờ bọn tôi, chúng tôi chỉ dời máy tính sẽ đi xuống rất nhanh”.
Thấy người phụ nữ gật đầu đồng ý, cậu mới lôi kéo Trữ Lâm không hiểu gì cả đi về hướng nhà trọ bên kia.
“Cái gì? Cậu đồng ý với chị ta là sẽ đưa con của chị ta về nhà?”. Đem chuyện vừa rồi nói đại khái cho Trữ Lâm nghe một chút, kỳ thật chỉ là chuyện muốn đem Tiểu Kiệt nhận về ở một thời gian, còn về vết thương trên tay kia Khâu Phong tự hiểu là không có quan hệ gì với Trữ Lâm, tốt nhất là Trữ Lâm không cần biết gì cả. Nghe cậu nói xong, Trữ Lâm cau mày tỏ ra có ý kiến khác, “Dù thế nào thì các người bất quá là hàng xóm không quá quen thuộc, không cần phải…… làm đến vậy mà? Hơn nữa cậu không nghĩ tới Lạc Đà nhà cậu à? Cậu ta sẽ đồng ý cậu từ chỗ này đưa một đứa nhỏ về hay sao?”.
“Lạc Diệp sẽ hiểu thôi” rất nhanh đã tới cánh cửa số 339, Khâu Phong lấy chìa khóa ra, chần chờ một chút rồi mới mở cửa, kêu Trữ Lâm đi lấy cái thùng ở ban công, bản thân thì chạy nhanh vào trong phòng đọc sách bắt đầu tháo máy tính.
Vốn đang lo là sẽ xảy ra chuyện gì nhưng là mọi thứ đều rất thuận lợi, bọn họ tại trong căn nhà này ở lại khoảng gần 20 phút, không có xuất hiện sự khác thường nào, Trữ Lâm thậm chí còn khen ngợi một câu: không hổ là lầu cao, không khí thực trong lành.
Đem máy tính bỏ vào thùng, đi thẳng vào thang máy xuống bãi đổ xe tầng hầm, Khâu Phong xoa bả vai có chút nhức mỏi, duỗi tay ấn vào nút xuống tầng trệt nhưng Trữ Lâm đã ấn trước cậu một bước.
“A Phong, bả vai vẫn còn đau hoài sao?” Nhìn thấy bộ dạng xoa bả vai của cậu, Trữ Lâm săn sóc lại gần hỏi, “Mấy thứ thuốc dán này đều không có tác dụng đâu, tớ đây có học qua mát xa đó, lần sau để ông anh đây xoa xoa cho cậu, tuyệt đối còn tốt hơn so với dán 10 tấm thuốc dán nữa á”.
“Được thôi, bất quá khi nào thì cậu đi học qua mát xa vậy?” Cười đồng ý, trong lòng căng thẳng quay về dời đồ, bây giờ đồ vật cũng đã dời xong, nghĩ tới sau này có thể không cần phải quay lại nơi đây Khâu Phong cũng nhẹ nhõm một chút.
“Thấy tớ không giống sao? Tớ là người thế nào chứ? Thiên văn địa lý đều biết hết, nói gì tới mát xa?” Trữ Lâm cười hì hì, đúng lúc thang máy xuống tới bãi đỗ xe, cậu ta ôm thùng đựng máy lên lại bảo Khâu Phong đem loa đặt lên trên, mới bước chân đi ra ngoài, “Ông anh đây khi nào đó phải thể hiện tài năng cho cậu xem, cậu mới biết cái gì được gọi là thần tượng!”
“Rồi rồi…..” tự mình ôm đầu máy, cũng đem bàn phím và mấy thứ lặt vặt để ở bên trên, Khâu Phong một bên trả lời một bên đi theo bên cạnh cậu ta.
Đi chưa được mấy bước liền thấy Liêu Trân Anh đang dắt Tiểu Kiệt đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ.
“A Phong à, cậu cùng Lạc Đà vừa mới làm lành, tuy rằng nói tên kia mềm lòng nhất định sẽ đồng ý, bất quá sao phải dây dưa với cậu ta cơ chứ?” Nhìn thấy người đứng ở phía trước bước chân của Trữ Lâm không có dừng lại, nhưng cũng không phải rất nhanh, vẫn duy trì đi ở bên cạnh Khâu Phong, giọng của cậu ta không lớn Tiểu Kiệt bọn họ nghe không được nhưng Khâu Phong lại nghe rất rõ ràng, “Anh đây ở một mình, thằng nhóc đó trước tiên để lại nhà của tớ đi, các người cũng là người đi nhận tiền lương, bình thường đi làm cũng không có người chăm sóc nó, tớ cơ bản xem như là người rãnh rỗi, thấy thế nào đều thích hợp hơn so với cậu”.
“Trữ Lâm” Khâu Phong không có dự đoán được cậu ta sẽ nói ra một câu như vậy, có chút giật mình nhìn cậu ta, lại nhìn tới Trữ Lâm chạy tới bên cạnh xe đem máy tính buông xuống, sau đó chạy tới bên người hai mẹ con đi theo phía sau bọn họ, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Kiệt.
“Anh bạn nhỏ, theo anh đẹp trai anh về nhà được không hử?” Vẻ mặt kia cười tới hàm răng đều lóe sáng lên, như chỉ là chuyện vặt vãnh vậy.