Bươm Bướm

Chương 12: Lại gặp rồi



Khâu Phong cảm thấy trong lòng bất an.

Giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cậu dùng tay xoa ngực, tim đập mau hơn so với bình thường. Bỗng nhiên rùng mình một cái, trên làn da nổi đầy da gà.

Hai tay nắm vào nhau, ngón tay rất lạnh có lẽ là do nguyên nhân ở trong phòng máy lạnh quá lâu, tuy đổ mồ hôi nhưng lại cảm thấy có chút lạnh run.

“Sao vậy? Điều hòa mở lớn quá à?” Lạc Diệp bưng sữa và bữa tối khẽ đi vào trong phòng đọc sách, đặt nhẹ lên bàn, nhìn thấy Khâu Phong xoa xoa hai bàn tay và cánh tay, cầm lấy điều khiển từ xa đem độ ấm tăng thêm vài độ.

“Không biết nữa, có lẽ là thế” bưng sữa lên ôm ở trên tay, sữa rất ấm, một chút độ ấm truyền tới từ cái ly dường như có thể khiến cậu thấy an tâm lại một chút.

“Ăn chút gì rồi hãy uống, tuy là sữa nhưng bụng rỗng mà uống cũng sẽ không tốt”, từ phía sau ôm lấy Khâu Phong, duỗi tay đem cái đĩa đựng điểm tâm lấy tới, vừa vặn nâng ở trước mặt Khâu Phong, nhìn thấy Khâu Phong cầm lấy một miếng mới vừa lòng buông xuống, sờ sờ tóc trên đầu cậu.

“Đúng rồi, hôm nay Trữ Lâm gọi điện thoại đến nói là ngày mai cùng nhau ăn cơm, anh có rảnh không?”. Nhớ tới cuộc điện thoại lúc chiều, tuy rằng phần sau không thể nghe rõ lắm nhưng là cũng đoán ra được ý tứ của Trữ Lâm, có lẽ chính là ngày mai sẽ liên lạc lại thì phải.

“Sáng mai có chụp ngoại cảnh, chụp xong chính là phần của bộ phận hậu kỳ nên có rảnh, hay là anh tan ca xong đến tiệm của Trữ Lâm chờ em trước?” Hơi hơi suy nghĩ một chút Lạc Diệp ra quyết định.

“Cũng được, tối hôm nay em đem bản thiết kế dự trù này viết cho xong, ngày mai có vẻ như là phải họp, chính thức bắt đầu làm là việc của ngày mốt. Trước khi bận rộn tụ tập trước một chút cũng tốt”, uống một ngụm sữa, làm cho chất lỏng ấm áp đi vào khoang miệng đến thực quản, hơi ấm tản ra ở trong dạ dày

“Ừ, em đừng làm việc muộn quá, cơ thể sẽ chịu không nổi đâu”, lấy di động ra chỉnh đồng hồ báo thức cho ngày mai, sáng sớm mai Lạc Diệp thực sự phải dậy sớm đi chụp ngoại cảnh, anh chuẩn bị đi ngủ.

“Vâng” gật đầu, đưa tầm mắt quay lại trên màn hình máy tính trước mặt, file mở ra ở bên trên là kế hoạch thiết kế mới. Đơn hàng lần trước khách hàng rất hài lòng nên giới thiệu tiếp một vụ mới lại đây, phát triển của công ty về sau đại khái sẽ xem sự cố gắng trong khoảng thời gian này, không nhận thật sự là không được.

Mới vừa đánh vài chữ, di động đặt ở bên máy tính rung lên, tiếng vang liên tục đánh lên bàn kia dẫn đến Lạc Diệp cũng nhìn về hướng bên này.

“Là Trữ Lâm” cầm lấy di động nhìn xem tên hiện ra, Khâu Phong vừa nói cho Lạc Diệp vừa bắt máy lên.

“Alo, Trữ Lâm?” Nghĩ trong lòng có lẽ là hỏi về kế hoạch ngày mai, cũng không có đi chú ý nhiều lắm, giọng nhận điện thoại của Khâu Phong vẫn rất thoải mái.

“Ối?” Mới vừa ấn nút nghe, trong ống nghe liền truyền tới tạp âm chói tai rất mạnh, Khâu Phong giật mình vội vã đem tai nghe dời ra, cậu bỗng nhiên kích động làm cho Lạc Diệp hơi cảnh giác, đi tới chặn ngang cầm lấy điện thoại.

“Trữ 2? Làm sao vậy?” Các loại tiếng vang khi thì chói tai khi thì khàn đục hỗn hợp lại, Lạc Diệp cũng không thể không nhíu mày, đưa di động ra nhìn biểu hiện sóng ở bên trên, đầy vạch.

“Trữ 2,  bên cậu sóng không tốt à?” Miễn cưỡng đưa ống nghe về lại bên tai, Lạc Diệp nâng cao giọng gào lên với tai nghe.

“A……. Phong…….”

Rốt cục, trong tạp âm hỗn độn, giọng của Trữ Lâm xóc nảy truyền tới, không biết là do bởi vấn đề bắt sóng, hay là thật sự như thế, giọng kia giống như là kim loại rỉ sắt bị ống thép nghiền qua vậy, rất khó nghe.

“Trữ 2! Trữ 2!” Chung quy cảm thấy có cái gì đó không đúng, Lạc Diệp không khỏi có chút kích động, tay kia của anh cũng dùng tới, đem tai nghe áp sát lên lỗ tai mình muốn nghe rõ một chút “Tớ là Lạc Diệp đây, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Oa oa aaaaa!!!!”  Tiếng khóc truyền nhanh tới, chen ra giữa khoảng cách nhỏ của tạp âm, hướng thẳng tới màng tai của Lạc Diệp, nhưng đây không phải là giọng của Trữ Lâm, đó là một người phụ nữ, giống như là dùng hết toàn bộ sức lực để kêu khóc, nỗi đau thương và tuyệt vọng chen lẫn vào nhau, “TRẢ LẠI CHO TÔI!!! TRẢ LẠI CHO TÔI AHHH!!!!”

Điện thoại tắt cái cụp, giọng nói kia làm cho Lạc Diệp nghe không nổi nữa, cái loại tuyệt vọng như bị đâm vào tim này, nỗi căm hờn như xuyên thủng bộ não này, giống như là bị bắn viên đạn vào trong tim mình vậy. Mồ hôi đổ như mưa, trái tim dường như chịu không nổi kích thích cùng áp lực như vậy, điên cuồng loạn nhịp, gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực.

“Trữ 2 bên kia đã xảy ra chuyện”, cắn răng nói ra kết luận, Lạc Diệp dùng hết sức chạy ra phòng đọc sách, vọt vào phòng ngủ tìm chìa khóa xe, “Anh đi xem thử”.

“Em cũng đi!” Nhìn thấy phản ứng của Lạc Diệp liền cảm thấy không bình thường, Khâu Phong cũng cuống quýt lên, không thèm tắt máy tính, cũng không thèm nhìn tới ly sữa khi bối rối đụng đổ, đi theo Lạc Diệp xông ra ngoài.

Hai người bước nhanh xông ra cửa, mãi cho đến khi lên xe Lạc Diệp mới nén thở dốc, đem chuyện vừa rồi nghe được trong tai nghe nói cho Khâu Phong.

“Cái giọng đó tuyệt đối là của người phụ nữ kia! Cái người phụ nữ ở trong phòng em biến thành bộ dạng của em đó! Anh tuyệt đối không có nghe nhầm đâu!” Đạp xuống chân ga, tốc độ giới hạn là gì cũng không quan tâm, dọc theo đường đi vượt qua mấy cái đèn đỏ, hóa đơn phạt cùng chiết khấu ngày mai có lẽ có thể khiến cho chiếc xe này nửa năm cũng không thể dùng tới, nhưng mà bọn họ bây giờ lại không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

“Cô ta cũng đi theo? Nhưng tại sao lại là Trữ Lâm chứ?” Khâu Phong nắm chặt lấy quần áo trước ngực mình, tay nắm thành nắm đấm, móng tay xuyên qua vải bấm vào trong thịt, đau đớn từ trong lòng bàn tay truyền đến, cậu dựa vào cơn đau này để ngăn lại cơ thể không chịu ngồi yên của mình.

“Anh không biết, nhưng là lúc này chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!” Sợ hãi, bất an, khủng hoảng làm cho cơ thể phát run, nhưng mà phải nắm chắc tay lái, bọn họ phải lập tức chạy tới nhà của Trữ Lâm.

Nhà của Trữ Lâm cách nhà của bọn họ một khoảng không xa cũng không gần, nhưng cho dù là vậy cũng mất đến nửa tiếng mới vừa tới dưới lầu. Bên này cũng là tòa nhà lầu thấp, chỉ có năm tầng, Trữ Lâm sống ở tầng 5. Không để ý tới tiếng quát của bảo vệ cửa, hai người xông thẳng vào thang máy.

“Tiểu Lâm, mở cửa ra, Tiểu Lâm” vừa tới tầng 5 liền thấy mấy hàng xóm vây quanh trước nhà Trữ Lâm đập cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Nắm lấy một người, Khâu Phong hỏi, có thể đem hàng xóm đều kinh động đi ra thì tiếng động trong nhà Trữ Lâm chắc chắn không nhỏ.

“Chúng tôi nghe thấy một âm thanh rất lớn, giống như là vật dụng gì trong nhà đụng ngã, sau đó lại nghe được cậu Trữ đang kêu”, vẻ mặt của hàng xóm cũng kích động, tính tình Trữ Lâm hiền lành lại vui vẻ, thường xuyên giúp đỡ hàng xóm làm vài việc, ở khu này nhân duyên rất tốt cho nên nghe thấy tiếng động hàng xóm mới có thể lo lắng đi ra kiểm tra.

“Cậu không phải Tiểu Phong hay sao? Không biết Tiểu Lâm làm sao, vừa rồi tiếng động bên trong lớn như vậy, bây giờ lại kêu như thế nào cũng không ra ngoài, sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Một phụ nữ nhà hàng xóm coi như có quen biết với Khâu Phong, kéo tay áo của Khâu Phong qua, lo lắng nói, ánh mắt đỏ cả, “Đứa trẻ tốt như vậy, nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì đấy”.

“Dì bình tĩnh một chút, ai có cách nào mở cửa ra hay không?” An ủi người phụ nữ bên cạnh, Khâu Phong ngẩng đầu kêu lớn tiếng.

“Bên chỗ bảo vệ cổng hẳn có chìa khóa đấy” mấy hàng xóm ồn ào nói ra, sắp xếp kêu người nhanh đi gọi bảo vệ. Lạc Diệp đang tông cửa, nhưng là trang bị cửa chống trộm không phải dễ dàng phá ra như vậy, nghe thấy lời này vội suy nghĩ, định chạy trở lại xuống dưới.

Đang hỗn loạn, nhìn thấy bảo vệ cổng thở hổn hển đuổi theo la lên với Khâu Phong và Lạc Diệp, “Đăng ký! Đăng ký! Đêm khuya rồi, làm sao lại xông thẳng như vậy!”

“Đúng lúc! Mở cửa ra nhanh lên!”. Kéo bảo vệ cổng còn không biết đã xảy ra chuyện gì qua, mấy hàng xóm đem ông ta đẩy lên phía trước, “Mau mở cửa ra nhanh, hình như Tiểu Lâm đã xảy ra chuyện rồi!”.

Tuy không hiểu rõ ràng tình hình, nhưng là nhìn thấy bộ dáng lo lắng của một đám hộ gia đình như vậy, bảo vệ cổng cũng bắt đầu cuống lên, vội vã lấy ra chuỗi chìa khóa mò cả buổi mới tìm được đúng chìa khóa đem cửa mở ra.

“Trữ Lâm!”

“Trữ 2!”

Cửa vừa mở ra Khâu Phong và Lạc Diệp liền xông vào trước, chỉ nhìn thấy trong phòng khách một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là bàn và ghế nghiêng ngã, Trữ Lâm không ở phòng khách.

“Tìm khắp nơi đi!” Lạc Diệp nói xong xông trước vào phòng ngủ, tiếp theo Khâu Phong cũng vội vàng xông vào căn phòng khác.

“Tìm được rồi! Ở trong này!” Có hàng xóm la to lên, theo giọng nói đi tới ban công, đã có 2-3 người vây quanh ở nơi đó, dường như đang lay thứ gì đó trên mặt đất.

“Trữ Lâm….” Khâu Phong hô hấp dồn dập, gần như không hít thở không khí được nữa, dùng sức đẩy ra người trước mặt, xông tới phía trước.

Trữ Lâm nằm im lặng trên mặt đất, sắc mặt cậu ta trắng bệch, gần như không cảm nhận được hô hấp.

Chậu hoa vỡ đầy trên đất, nơi nơi đều là bùn đất với nhánh cây đứt gãy, Trữ Lâm liền nằm ở nơi đó, trên áo sơ mi màu trắng tràn đầy dấu vết của đất trồng, trong đất này có thấm nước, vết bẩn nhuộm lên lan dần ra, trong đêm tối giống hệt như vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Bóng dáng ngã xuống của bà cụ Trương, gương mặt tái nhợt run rẩy của Lạc Diệp. Các loại cảnh tượng, hình ảnh tràn mạnh vào trong bộ óc cậu.

“Trữ Lâm…. Trữ Lâm…. cậu không thể có chuyện được….. không thể…..” nước mắt không chịu không chế, đứt quãng rơi xuống thành dòng.

Quỳ gối xuống, dùng sức đem nửa người trên của Trữ Lâm ôm lấy, Trữ Lâm rất gầy, nhưng lại nặng nề như vậy.

“Trữ Lâm, cậu không thể có chuyện gì được, sẽ không có việc gì…..” nếu như có chuyện thì làm thế nào? Khâu Phong không thể suy nghĩ, không dám suy nghĩ, cậu ôm thân thể của Trữ Lâm không chịu buông, bong dáng luôn một mực ở phía sau mình này, nếu không thấy nữa thì làm thế nào đây? Không cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của bản thân, tất cả thần kinh dường như đều tập trung ở vị trí tiếp xúc với thân thể Trữ Lâm, xúc cảm trên tay vẫn mềm mại như cũ, nhưng khóe miệng luôn lộ vẻ tươi cười kia lại khép chặt khiến cho gương mặt hiền lành có cảm giác cứng đờ.

Đầu óc cậu trống rỗng, giống như nháy mắt bị đóng băng, không có tế bào nào có thể tồn tại được.

Khi Lạc Diệp chạy đến cũng chỉ nhìn thấy trường hợp này, người anh yêu thương nhất, ôm người bạn tốt nhất của anh không ngừng rơi nước mắt. Người bạn tốt nhất của anh, nằm im lặng ở trong lồng ngực của người yêu anh, sợi tóc rung lên theo động tác của cậu, một chút cũng không có sức sống.

“Mau gọi xe cứu thương!” Tư duy ngừng suy nghĩ vài giây, Lạc Diệp phục hồi tinh thần lại, bắt lấy một người bên cạnh lay mạnh, “NHANH LÊN!!”

“A Phong, đem Trữ 2 buông xuống, như vậy không tốt đâu”. Trái tim của anh rất đau nhưng mà anh phải giữ vững tỉnh táo. Lạc Diệp đi đến bên cạnh Khâu Phong, định gỡ tay cậu, nhưng Khâu Phong ôm đến rất chặt, kéo như thế nào cũng không ra, “EM KHÔNG MUỐN TRỮ 2 CHẾT THÌ MAU BUÔNG RA, NHƯ VẬY THÌ NHÂN VIÊN CỨU HỘ ĐẾN ĐÂY SẼ KHÔNG LÀM GÌ ĐƯỢC!!” Rống lớn lên một tiếng, nhìn thấy thân thể của Khâu Phong rung động, từ từ ngẩng đầu lên, thả tay ra.

Tranh thủ đem Trữ Lâm đặt ngang trên mặt đất, bởi vì trên mặt đất ẩm ướt, Lạc Diệp đem áo cởi ra trải một tầng ở bên dưới trước. Tới gần mặt của Trữ Lâm nghe hô hấp, lại đến trên người cậu ta nghe nhịp tim.

“Còn có hơi thở…..” thở phào một hơi, lại nhìn thấy Khâu Phong bên cạnh vẫn ngơ ngác nhìn vào hai tay trống không của mình, không chịu nổi ôm lấy cậu, “A Phong, tỉnh táo một chút, Trữ 2 còn sống, xe cứu thương sẽ tới ngay lấp tức, sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì!!”

“Làm sao bây giờ….? Lạc Diệp?” Khâu Phong dường như cuối cùng đã tìm về tâm trí của bản thân, cậu ôm lại Lạc Diệp, nước mắt thấm ướt bộ ngực trần của Lạc Diệp, “Tại sao lại là Trữ Lâm? Cậu ấy cái gì cũng không biết mà… Tại sao lại là cậu ấy? Là lỗi của em…. em không nên để cho cậu ta tới tòa nhà kia, hôm nay nhận được điện thoại nên biết là không đúng rồi… tại sao em không chú ý chứ, là lỗi của em…”

“Đồ ngốc, không phải là lỗi của em, kêu cậu ấy đi theo em chính là anh!” Dùng sức đem Khâu Phong ôm chặt thêm, Lạc Diệp cảm thấy trong cổ họng có gì đó nghẹn lại, giọng của bản thân cũng đã nức nở. “Là lỗi của anh, không có liên quan gì đến em hết!!”

“Anh ơi” hàng xóm chung quang rối ren, có người đi tìm chăn đắp lên người Trữ Lâm, có người một lần lại một lần sốt ruột gọi số điện thoại cấp cứu, đều đang chờ đợi xe cứu thương lập tức xuất hiện. Tiếng khóc nức nở của trẻ con truyền tới, Lạc Diệp ngẩng đầu, không biết Tiểu Kiệt vào nhà lúc nào, đi tới bên cạnh ban công. Khuôn mặt nhỏ đều khóc hoa đi, thằng bé hình như vẫn còn chưa hết sợ hãi, đập lên bả vai kêu anh.

“Tiểu Kiệt?” Đúng rồi, Tiểu Kiệt sống chung với Trữ Lâm, nhưng là vừa rồi thằng bé không ở trong nhà, đang trong bối rối họ cũng quên đi mất thiếu một người.

“Oa!! Anh ơi!!” Nhào vào bên cạnh Lạc Diệp, ôm lấy cánh tay vẫn còn đang ôm chặt Khâu phong của anh, Tiểu Kiệt khóc ra tiếng, “Cái chị gái kia đến đây! Chị ấy đến đây á! Cha nuôi…. cha nuôi….”.

Cái chị gái kia đến đây.

Vẫn luôn khóc, cái chị gái khiến cho Tiểu Kiệt không ngừng chạy trốn kia đến đây.

Cái thứ đã lưu lại vết thương trên tay mình.

Tiếng khóc và lời nói của Tiểu Kiệt, từng chữ từng chữ đánh vào trong lòng Lạc Diệp, giống như dấu vết, dấu vết cháy đen, để lại xuống cơn đau.

Anh mở một bàn tay ra, đem Tiểu Kiệt cùng với Khâu Phong ôm vào trong lòng ngực mình.

Ban đêm của mùa hè, lại lạnh lẽo đến không ngờ. Ngọn đèn của thành phố trước mặt cũng không mang đến được một chút ấm áp nào.

Xe cứu thương giống như tiếng nức nở lượn vòng ở trên không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.