Chỉ là sức nặng của không khí mà gần như đã khiến người ta không gánh vác nổi, thứ cảm xúc tên là tuyệt vọng hòa lẫn với nó, giống như thực thể đặt vào ngực. Hô hấp không thông thuận, một khi mở miệng liền muốn hét lên, sau đó gào khóc lớn.
Xe đã chạy được một đoạn đường, Khâu Phong ôm cánh tay mình ngồi ở trên ghế phó. Thân thể còn đang không ngừng run rẩy, chính là sự khủng bố đánh úp cậu, nhưng là làm cho cậu kinh khủng cũng là phần đau thương kia.
Có lẽ cậu chỉ là bị nỗi đau thương kia xâm lấn một chút mà thôi, nhưng đã không thể khống chế bản thân giữ vững bình tĩnh được nữa. Cậu không dám tưởng tượng nếu thật sự đang ở bên trong thì nó sẽ đau đớn như thế nào, hoặc là, hy vọng xa vời bản thân sẽ cứ thế mà biến mất đi.
“Lạc Diệp….” run giọng kêu Lạc Diệp, Khâu Phong dùng tay che miệng mình, rất sợ giọng nói ra lại biến thành tiếng khóc nức nở “Cái người phụ nữ kia…. đang kêu tên của Hiểu Văn….”
“Ưm….” cau mày, Lạc Diệp vẫn duy trì tốc độ xe, anh không có mục đích mà chạy khắp nơi ở trên đường. Khâu Phong thấy được cái người phụ nữ kia, nhưng mà tại sao em ấy có thể thấy, mình lại không có? Tại sao em ấy lại phải chịu đựng mấy thứ này, nhưng không là mình. Trên mặt anh nhìn xem như bình tĩnh, nhưng tay cầm tay lái đã nổi lên gân xanh, đủ thấy được dùng sức.
“Em cho rằng… cô ta chính là cái cô Vân Điệp kia, mẹ của Hiểu Văn…” mỗi nói vài chữ Khâu Phong sẽ nuốt một ngụm nước miếng để thông giọng, “…. em cảm giác được…. tuyệt vọng quá nặng nề…..”
Tuyệt vọng quá nặng sao? Lúc ấy ở trong căn 339, khi thấy cậu “Khâu Phong” kia, bản thân Lạc Diệp cũng cảm giác đến nỗi đau khổ và sự tuyệt vọng nặng nề, Khâu Phong cảm giác được chính là giống với mình đúng không? Nhưng xem tình trạng hẳn là càng nặng hơn mới đúng. Hơn nữa người phụ nữ kia tại sao lại lấy hình dáng của Khâu Phong xuất hiện ở trước mặt mình chứ?
“Đó không phải mẹ của Hiểu Văn!” Tiểu Kiệt đột nhiên la lên một câu, giọng có chút lớn, cơ thể Khâu Phong gần như bị giật mình mà nảy lên một chút.
“Không phải mẹ của Hiểu Văn! Hiểu Văn nói mẹ của cậu ấy mới không phải là bộ dáng đó!” Tiểu Kiệt còn đang la to, vẻ mặt thằng bé nôn nóng cố gắng phân biệt, “Mẹ cậu ấy rất đẹp, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp! Mới không phải cái bộ dáng kia!”
“Hơn nữa mẹ cậu ấy mới không phải quỷ! Cậu ấy không có đợi được mẹ, MẸ CẬU ẤY KHÔNG CÓ CHẾT!” Tiểu Kiệt thét lên câu sau, giọng thấp lại, “Nếu đã chết, cậu ấy sẽ đợi được….”
“Thế cũng chỉ có thể chứng minh, ở trước khi Hiểu Văn đầu thai mẹ cậu ta còn chưa chết”, chả lẽ là còn sống? Đừng có đùa, nếu sống có thể thay đổi thành bộ dạng người khác được sao? Có thể gây ra nhiều chuyện như vậy sao? Ít nhất Lạc Diệp không muốn tin tưởng đó là do một người sống làm.
“Nếu nói….. Triệu Vân Điệp đã chết, cô ta lại chết như thế nào chứ? Nếu còn sống, cô ta lại ở đâu đây?” Khâu Phong thì thào mở miệng, “Có lẽ chúng ta chỉ cần tìm được cô ta là có thể biết được”.
“Đúng rồi, tiệm sách” Lạc Diệp xoay cổ một vòng, lúc lắc đầu, “Những chuyện khác trước hết khoan nói đã, chúng ta không thể rối loạn, cần tới từng chút một. Trước tiên đem ảnh chụp đưa đến cho Trâu Tuyết Thừa đã, tiện thể lại hỏi thử chuyện năm đó”.
Có mục đích thì có năng suất, bọn họ rất nhanh đã quay lại bên tiệm sách kia. Khâu Phong dắt Tiểu Kiệt xuống xe, lúc này thời gian đã qua giữa trưa, mặt trời bị tầng mây che lấp, bầu trời có chút cô đọng khiến người ta có một loại cảm giác đè nén. Khâu Phong giơ cánh tay che ở trên trán mình, tuy không có bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng đến, nhưng mà vẫn cảm thấy bị ánh sáng ban ngày lay tới đau đầu như cũ.
“Trâu Tuyết Thừa!” Lạc Diệp lấy ảnh chụp ra, đứng ở cửa tiệm sách nhìn hướng vào xung quanh bên trong, nhưng không có nhìn tới người Trâu Tuyết Thừa, vì thế kêu một tiếng.
“Đến đây đến đây! Kêu quỷ à!” Trong nhà truyền ra, chỉ chốc lát sau Trâu Tuyết Thừa chạy đi ra. Cậu ta ngậm điếu thuốc, trên cánh tay còn triền một con rắn xanh, “Là các cậu à, tìm được hình rồi sao?”
“F*ck, ảnh cưới á! Vợ chồng từng ngọt ngào bây giờ lại bỏ rơi con trai. Có ý nghĩa châm biếm đối lập cỡ nào nha, tin hay tin hay~”, vén ra cái khăn trải giường bao tấm hình, Trâu Tuyết Thừa hai tay chắp lại xúc động một phen, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với bọn họ, “Chờ một chút, tôi gọi cuộc điện thoại, kêu người tới phỏng vấn!”
Nói xong thì chạy vào trong nhà tìm điện thoại, kết quả vừa mới đi vào liền nghe cậu ta kêu gào: “Trời ơi! Tôi nói chứ, rời đi có một chút các cậu đánh con quái nào vậy hả! Nháy mắt chết cả đội??”
Nghe thấy cậu ta kêu, Lạc Diệp và Khâu Phong đi vào trong nhà. Thấy căn phòng nhỏ nguyên bản đã chật ních, bây giờ lại thêm nhiều hộp đựng côn trùng và bò sát như vậy lại càng chật quá mức. Còn Trâu Tuyết Thừa đang đánh chữ ở trước máy tính.
Lại gần xem, phát hiện trên màn hình là hình ảnh của một game, hình như là đang ở trong một kiến trúc có dạng tòa thành. Nguyên bản hẳn là đội ngũ 4 người bây giờ đã nằm hết trên mặt đất, quái vật rất lớn đang đạp tới đạp đi ở trên đầu bọn họ.
“Hại người, không chơi nữa!” Trâu Tuyết Thừa qua loa ở trong khung chat đánh ra một hàng chữ, sau đó cũng không hồi sinh, thoải mái tắt game đi, giống như trừng phạt cưỡng chế hạ kinh nghiệm và tiền bạc kia căn bản không đáng kể.
“A, tôi nhớ rõ cái game này, gọi là cái gì Quirrell đúng không?” Tuy là chỉ nhìn vài hình ảnh, nhưng mà chỉ với hình ảnh nhân vật và bản đồ phó bản độc đáo Khâu Phong liền có ấn tượng.
“Sao em biết được? Em lại không có chơi game cơ mà?” Lạc Diệp có chút khó hiểu, Game Online rất dễ khiến cho người ta mê mẩn cho nên Khâu Phong chưa bao giờ đụng tới.
“Trữ Lâm đang chơi, em xem cậu ta chơi qua mấy lần”, giải thích đơn giản một cái, nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì hết của Trâu Tuyết Thừa liền nói thêm, “Chính là chủ của mấy thứ sâu này, bạn của tôi”.
“À à~~ chính là người bạn đang nằm viện đó ư?” Trâu Tuyết Thừa hưng phấn chà chà tay, “Không ngờ là sở thích lại hợp nhau như thế, chờ cậu ta ra viện tôi phải trao đổi với cậu ta đàng hoàng mới được”, nói xong bắt đầu tìm kiếm bên cạnh máy tính, hồi lâu mới lấy được di động ra, “Các cậu chờ một chút, tôi gọi người bạn phóng viên của mình lại đây”.
“Được, chờ cậu ấy xuất viện, tôi chắc chắn giới thiệu cho các người quen nhau” nở nụ cười một cái, Khâu Phong ngồi xuống bên giường, đến bây giờ cậu vẫn rất là khó chịu. Nói đến vấn đề xuất viện của Trữ Lâm lại càng lo lắng hơn, không biết ca phẫu thuật tiến triển như thế nào rồi.
“Tốt lắm, đợi chút cậu ta sẽ tới ngay” không vài câu liền liên lạc xong, xem ra ngay sau khi bọn họ rời khỏi, Trâu Tuyết Thừa đã có hẹn trước với người nọ, “Các cậu ở chỗ này chờ một chút, tôi đi bắt ông già về xem cửa hàng”
“Đúng rồi” nghĩ tới một vài chuyện, Lạc Diệp gọi Trâu Tuyết Thừa đang đi ra phía bên ngoài lại, “Có thể hỏi cha cậu một chút là có hình của Triệu Vân Điệp không vậy?”
“Ha ha…” nghe được lời anh nói, Trâu Tuyết Thừa cười quái dị một cái, “Tôi nói cho cậu hay, ông ấy đã cho là tôi với mẹ tôi không có chú ý. Nhưng mà chúng tôi đều biết, Triệu Vân Điệp kia là người tình trong mộng đầu tiên của ông ấy đó! Tội nghiệp chỉ là yêu đơn phương thôi~” nói tới đây cậu ta giơ giơ tay, “Bà già nói, dù sao cho dù Triệu Vân Điệp không điên ông ấy cũng không kịp ăn thiên nga đâu, cứ mặc kệ ông ấy. Ngay cả chỗ ông ấy giấu tấm ảnh tôi cũng biết, yên tâm, có tôi ra tay, trộm cũng đem ảnh chụp trộm ra cho cậu”.
“Trộm…” run run khóe miệng, nhìn thấy cậu ta tràn đầy sức sống chạy đi ra ngoài, Lạc Diệp cảm thấy có chút bó tay.
“Cái cô Triệu Vân Điệp kia…..” Khâu Phong nghe bọn họ đối thoại đột nhiên mở miệng, “Rốt cuộc là mẫu phụ nữ nữ thế nào, xinh đẹp, dịu dàng…. hay là….” cuộc cãi cọ ngày đó của cha Trâu Tuyết Thừa và người phụ nữ kia còn vang lên ở trong đầu. Không có lửa làm sao có khói, cha Trâu tình nhân trong mắt ra Tây Thi, nhìn thấy chưa chắc là đầy đủ.
“Trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…..” cậu áp tay lên đầu mình, nỗi đau thương kia đến bây giờ vẫn vờn quanh trong lòng cậu như trước. Tại sao lại đau lòng như vậy, cơn đau lòng này không phải của mình, là người phụ nữ kia truyền qua cho cậu. Không chỉ là nỗi đau của một người mẹ mất con, còn có càng nhiều thứ gì đó khác xen lẫn ở bên trong.
Không đợi bao lâu Trâu Tuyết Thừa đã quay lại, còn kéo ông già cậu ta trở về. Sau đó còn kéo bọn họ đi một quán nước nói là hẹn với phóng viên kia ở đó.
Mới vừa ngồi xuống Trâu Tuyết Thừa liền cười nghịch ngợm đưa qua một tờ giấy. Nó giống như là từ trên tờ truyền đơn bệnh viên nào đó cắt xuống. Lấy thẩm mĩ hiện nay mà nói thiết kế làm rất không tốt, màu sắc phối hợp cũng có vấn đề. Nhưng mà thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là… người ở bên trên.
Vấn đề chất lượng in ấn nên bức ảnh cũng không xem như rất rõ nét. Tuy rằng là y tá nhưng mà cũng mặc áo blouse trắng như bác sĩ vậy, che đi đường cong thân thể. Thế nhưng điều này cũng vẫn như cũ không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của người bên trên. Cô ấy hơi cúi đầu, bộ dạng như đang giảng giải cho người bệnh hay gì đó. Mái tóc đen dài buộc lên, vắt từ bả vai ra phía trước. Có lẽ là do nguyên nhân chụp ảnh nên cô ấy trang điểm nhẹ khiến càng có vẻ xinh đẹp hơn. Tầm mắt hơi hơi nhìn xuống dưới làm cho ánh mắt của cô ấy bị lông mi rất dài che đi một chút, tuy không xem như rõ nét nhưng dường như lại có thể để người ta nhìn đến sự linh động hiện ra ở giữa lông mi.
“Không thể không nói, thật sự là người đẹp mà….” Lạc Diệp cảm thán một câu, phụ nữ như thế mà đặt ở hiện tại, lại chú ý cách ăn mặc một chút, nói là tuyệt sắc cũng không đủ.
“Chẳng những là người đẹp mà còn là tài nữ đấy” Trâu Tuyết Thừa nói theo, “Mẹ tôi và cha tôi đều ở cùng một thôn với cô ấy. Cậu nghĩ lại xem, ở cuối những năm 70, một cái thôn nhỏ, sinh ra một cô gái thi đậu được trường học trong thành phố. Khi đó thi đại học cũng mới có lại thì phải? Cha tôi còn đang đào hầm mẹ, tôi còn đang làm ruộng đó! Khi đó vào được bệnh viện phần lớn là theo thầy dạy, chính quy ra được bao nhiêu chứ? Tuy là trung cấp cũng quá giỏi rồi, nếu để ở hiện nay vậy còn không phải là một bác sĩ lớn ư!”
“Kim phượng hoàng ở ngôi làng nhỏ trong núi sao?” Sờ sờ cằm, Lạc Diệp lẩm bẩm.
“Không phải kim phượng hoàng, là hoa hồ điệp” Trâu Tuyết Thừa nói, “Cậu có biết người theo đuổi của cô ấy lúc trước có bao nhiêu không? Cô ấy căn bản một người cũng không để ý tới, sau lại vào trường học, vốn là tiền đồ tốt đẹp, kết quả không bao lâu lại mang thai. Quả thực là làm cho người ta vỡ mộng mà!”
“Đây cũng là mẹ cậu nói sao?” Cái lúc đó Trâu Tuyết Thừa còn chưa có sinh ra nữa, làm sao có thể biết rõ ràng như vậy, Lạc Diệp không khỏi trêu chọc.
“Ha ha, không chỉ mẹ tôi nói đâu. Nói thật, người phụ nữ này là đối tượng bàn tán của cả thôn và chỗ sau này cô ấy ở đấy. Lời đồn tiếng gió khá là nhiều á”, Trâu Tuyết Thừa nhỏ giọng xuống, đưa đầu sát vào, “Tôi cảm thấy phiên bản tôi nghe qua có khả năng nhất chính là sau khi cô ấy rời trường sinh con thì dụ dỗ người nào đó có liên quan tới chính phủ. Lúc ấy truyền nhau con trai cô ấy là của một giáo viên trong trường, nhưng mà tôi lại cho rằng không chỉ đơn giản như vậy”.
“Tại sao truyền là của giáo viên kia?” Lại nói tới lúc cha Trâu cãi nhau với người ta, người phụ nữ kia cũng nói qua mấy lời khi tới trường liền dụ dỗ thầy giáo như vậy, sau đó cha Trâu cũng nói có người đồn là dụ dỗ một thầy giáo trẻ đã kết hôn.
“Trường học kia có một thầy giáo lúc ấy không đến 40 tuổi…” Trâu Tuyết Thừa nói tiếp, “Khi đứa nhỏ lớn lên thật sự là có chút giống với ông ta, bất quá tác phong của thầy giáo kia vẫn rất nghiêm cẩn, ở trường học hầu như cũng không có tiếp xúc với cô ấy, cho nên chỉ là đồn đãi mà thôi”.
Lúc ấy không tới 40 tuổi vậy bây giờ không phải khoảng 7-80? Điều này cùng với tuổi tác của Trịnh Sử Văn không thể tin được, Trịnh Sử Văn có lớn hơn đi nữa thì bây giờ nhiều nhất cũng hơn 40 thôi.
Bọn họ đang nói, nhưng Khâu Phong vẫn nhìn chằm chằm cô gái bên trên tờ giấy kia. Đây là Triệu Vân Điệp, cô ấy có phải là người phụ nữ mà mình đã nhìn thấy hay không? Bộ mặt người phụ nữ kia đã gần như đã nát hết toàn bộ rồi, căn bản không có gần với người phụ nữ xinh đẹp trên hình chút nào cả. Nhưng không hiểu tại sao, Khâu Phong lại cảm thấy đó là Triệu Vân Điệp.
“Trâu Tuyết Thừa, tấm hình này có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút hay không?” Cậu nói với Trâu Tuyết Thừa, “Tôi… định đưa cho một người bạn khác xem một cái”.
Cậu nói chính là Tiểu Kiệt, hoặc là nói, Hiểu Văn. Tiểu Kiệt bây giờ đang ngồi ở cái bàn cách một bàn mà bọn họ đang ngồi, vì tránh để Trâu Tuyết Thừa dính dáng quá nhiều, bọn họ cố tình sắp xếp như vậy.
“Có thể thì có thể, bất quá tốt nhất trả lại nhanh, bị ông già thúi nhà tôi biết tôi cầm thứ này thì phiền phức lắm, thế nào cũng phải giao lưu thân tình một lần nữa”, Trâu Tuyết Thừa cợt nhã ngậm ông hút gật đầu nói.
Đang nói, người hẹn đến phỏng vấn cũng tới rồi. Hỏi thăm nhau vài câu cũng liền vào chủ đề. Sau khi phỏng vấn và chụp ảnh xong thì sắc trời đã tới hoàng hôn.