Bươm Bướm

Chương 23: Tìm kiếm bươm bướm (2)



Nói là Trường Y, thật ra là từ trước kia kêu theo thói quen đến giờ mà thôi. Bây giờ không chỉ là trường học Trung cấp nữa, tuy là so ra kém hơn Đại học Y có hệ thống hẳn hoi, nhưng mà cũng đã xem như là một trường Đại học. Khuôn viên trường sau khi dời tới khu đại học mới xây dựng, so với trước kia lớn hơn nhiều. Nói với bảo vệ cổng mục đích tìm người mới có thể lái xe vào học khu, trên đường lại hỏi thêm một vài người mới tìm được đường đi tới khu nhà ở gia đình.

“Ôi ôi, anh xem như đã biết công việc bề bộn không coi như là chuyện khiến người ta bực dọc gì. Vì một việc mà hết lần này tới lần khác đi hỏi thăm còn tìm không đến địa điểm mới kêu mệt đấy”, lấy tay làm quạt quạt vài cái, Lạc Diệp than vãn. Học sinh vừa rồi lại chỉ sai chỗ, đây đã là lần thứ hai bọn họ gõ nhầm cửa rồi.

“Bác sĩ bên kia cũng chỉ viết là khu nhà ở gia đình Trường Y…” lại cầm tờ giấy bác sĩ đưa liếc nhìn một cái, Khâu Phong xoa xoa mồ hôi chảy xuống từ bên má. Trên tờ giấy ghi rõ nhất chính là ở chỗ trường học, mà chỗ này thì lại không có ghi rõ ràng, “Chúng ta cũng ngu ngốc chỉ biết thầy Lưu, rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy chứ, thế nhưng ngay cả tên đầy đủ cũng không hỏi rõ….” có chút muốn đánh bản thân, một cái trường học lớn như vậy thầy Lưu cũng không chỉ có một người mà.

“Ấy, bà chị, chúng tôi hỏi một chút….” đang nói, nhìn đến bên cạnh có một phụ nữ khoảng 50 tuổi đi qua, Lạc Diệp vội vàng đi lên ngăn lại, hỏi địa chỉ của thầy Lưu này.

“Thầy Lưu lớn tuổi à….” người phụ nữ gầy suy nghĩ một chút, trả lời không phải rất chắc chắn, “Tôi xem các cậu muốn tìm hẳn chính là thầy Lưu già ở Lui Ủy bên kia à, nếu đúng vậy thì ông ấy ở phía sau nữa một chút. Phía trước này đều là giáo viên trẻ mới tới”, nói xong chỉ chỉ hướng con hẻm nhỏ bên cạnh, “Đi đường này, tòa nhà thứ hai đếm ngược, thầy Lưu già ở nhà số 2 lầu 1, rất dễ tìm”.

Cám ơn người phụ nữ, bây giờ chỉ có một chút manh mối cũng chỉ có thể tiếp tục tìm. Cầm nước cho Tiểu Kiệt uống, ba người lại tiếp tục đi về phía trước.

Tòa nhà Lui Ủy này thời gian thành lập cũng không lâu, có lẽ là xây dựng khi trường học bên cạnh đang xây. Tuy rằng nói là lầu một nhưng lầu một chính thức lại là gara, cũng có người lấy làm phòng cất chứa. Mà chỗ người ta sống thì bắt đầu từ lầu hai.

Lúc đứng ở dưới lầu có thể nhìn thấy phía trong gara bên cạnh, có cửa gara là làm bằng cửa cuốn mà có khi là cửa sắt, xem vào bên trong tối om, không hiểu sao liền khiến người ta có một loại cảm giác âm u.

Gõ cửa, mở cửa chính là một ông lão khoảng gần 60 tuổi. Tóc ông ấy đã bạc trắng hết, để chút râu, cũng đều là màu trắng, nhưng mà người lại đứng rất thẳng, thân thể dường như còn rất mạnh khỏe thậm chí có thể nói là cường tráng.

“Là thầy Lưu ạ?” Hỏi thử, Lạc Diệp làm cho vẻ mặt mình hết sức khiêm tốn, “Là thầy Lưu đưa dì Triệu – Triệu Vân Điệp đi bệnh viện sao?”

“Các cậu là?” Đối phương cũng không có nói không phải mà hỏi lại, Lạc Diệp và Khâu Phong đều thở phào. Vội vã đem lý do ban nãy nói ở trại an dưỡng lại đem ra nói một lần.

“Tiểu Triệu còn có người thân à…” nghe xong mục đích tới của bọn họ, thầy Lưu đưa bọn họ mời vào bên trong nhà, thở dài bắt đầu kể chuyện, “Trận hỏa hoạn lúc trước thật sự là đáng thương mà…. cái gì cũng không còn, nhìn thấy cô ấy đi lang thang ở trên đường như vậy, tôi dù sao cũng đã dạy qua cô ấy, nhìn không nổi…”

“Thật sự là cám ơn thầy, hai nhà chúng tôi nhiều năm không có liên lạc, thế nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện như vậy…” Lạc Diệp giả vờ cực kỳ khôn khéo, liên tục nói cám ơn còn tự trách một chút, sau đó đem đề tài dẫn tới trên việc chính, “Cái này… chúng tôi lần này là muốn, nếu như có thể được, đem dì tiếp về chăm sóc, dù sao cũng là thân nhân của chúng tôi….”

“Xin hỏi dì Triệu ở chỗ này của thầy sao?” Anh còn chưa có nói xong Khâu Phong chen vào trước một câu. Khâu Phong thường ngày đều đề xướng nói chuyện đàng hoàng sẽ dễ làm việc, nhưng mà hôm nay chen câu này vào tuy lễ phép nhưng giọng điệu lại cứng nhắc, Lạc Diệp không khỏi nhìn cậu một cái.

“Haiz… ở là ở, nhưng là như vầy…..” thầy Lưu nghe xong lời này giống như bị người ta nói đến chỗ thương tâm, vẻ mặt tối lại, thở dài. Suy nghĩ một hồi đứng dậy, “Các cậu vẫn nên nhìn xem trước đi…. đừng bị dọa….”

Nói xong ông ấy mang theo hai người Lạc Diệp đi qua hành lang nhỏ trong nhà, đi tới trước một căn phòng ở cuối hành lang, lấy chìa khóa từ bên hông ra mở khóa, xem ra cánh cửa kia vốn đã bị khóa trái.

“Tiểu Triệu…” nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, thầy Lưu kêu một tiếng, bản thân lùi qua một bên để Lạc Diệp và Khâu Phong có thể nhìn tới bên trong.

“Ah…. ah….” tiếng rên rỉ nghe không rõ ràng từ góc phòng truyền đến, bức màn phòng này đều bị kéo lại, lại bởi vì tầng thấp, cây bên ngoài cao che mất ánh sáng, có vẻ tối tăm không giống như ban ngày.

Trong góc phòng có cái gì đó, Khâu Phong híp mắt nhỏ lại muốn nhìn rõ nét hơn.

Một hồi lâu ánh mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng thấy càng thêm rõ ràng, Khâu Phong từ từ di chuyển bước chân đi về hướng cái góc kia.

Đến gần có thể thấy rõ trong góc phòng có một người. Nhìn qua như là một phụ nữ, tóc hoa râm rối tung vương đầy mặt và đầu cổ làm cho người ta xem không rõ lắm bộ dạng của bà ta. Bà ta mặc quần áo giống như đồ ngủ, tay trống trơn lộ ở ngoài, gầy yếu trơ xương. Nhìn không giống như là tay của người hơn 40 tuổi ngược lại như là khoảng 60.

“Ahh!! Con tôi đâu?!! Đem con trả lại cho tôi!!” Đang cẩn thận quan sát, người phụ nữ kia bỗng nhiên đứng lên chạy đến, một phen đã chụp lấy quần áo trước ngực Khâu Phong bắt đầu lung lay trước sau. Sức lực của bà ta cũng không lớn, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột làm mọi người trong phòng giật nảy mình. Lạc Diệp nhanh chóng lại đây gỡ tay bà ta ra, thầy Lưu cũng ôm bà ta kéo ra sau.

Lăn qua lăn lại một hồi mới thả Khâu Phong từ trong tay người phụ nữ kia ra được, thầy Lưu vội vàng dắt bọn họ từ trong phòng đi ra ngoài.

“Thấy được đi, chính là như vậy, ai cũng không thể lại gần….” thở phào quay lại phòng khách, thầy Lưu đau buồn nói.

“Nói thế thì tại sao phải mang dì ấy từ trại an dưỡng đi ra chứ? Ít nhất chỗ đó có bác sĩ…” Lạc Diệp cũng không cho rằng cái bộ dạng kia xem như tình trạng có thể xuất viện, bác sĩ làm sao lại có thể cho đi được?

“Cô ấy ở lại chỗ đó hơn 10 năm, còn không phải giống nhau, tôi không muốn cả đời cô ấy đều dành hết ở chỗ đó. Khi tôi vẫn còn sống thì liền chăm sóc một chút đi vậy” thầy Lưu cười khổ một cái nhìn bọn họ nói, “Tôi không cho rằng bây giờ đem cô ấy tới một nơi càng xa lạ là có ích với cô ấy đâu, ít nhất khi cái thân già này của tôi còn sống trên đời, các cậu để cô ấy ở chỗ này trước đi”

Đối phương nói ra mấy lời như vậy, lại thấy được tình hình vừa rồi, Lạc Diệp cũng không gò ép được gì nữa. Mục đích bản thân vốn đã không trong sạch mà người khác lại hết lòng hết dạ chăm sóc người chẳng liên quan gì, còn có thể nói gì đây?

Tìm một cái cớ làm dịu một chút, nói là cần liên lạc với cả nhà bàn bạc thử xem, Lạc Diệp nâng Khâu Phong dường như còn chưa hết hoảng sợ, dắt Tiểu Kiệt lui ra ngoài.

Đi ra khu nhà ở gia đình của Lui Ủy, Khâu Phong vẫn cứ là bộ dáng thân thể yếu ớt, nhưng mà vừa vòng qua khỏi phạm vi của toà nhà kia cậu liền dừng chân lại nắm chặt lấy tay của Lạc Diệp.

“A Phong? Không có sao chứ? Lúc nãy không phải đã làm em bị thương chứ?” Cậu một bước không đi, Lạc Diệp nhanh chóng vỗ sau lưng cậu làm như thuận khí, lo lắng hỏi.

Ánh mắt của Khâu Phong bình tĩnh, làm sao có bộ dáng bị sợ hãi chứ, cậu kéo Lạc Diệp qua nhìn chung quanh một cái, không có thấy người nào mới kéo anh trốn vào khoảng cách giữa hai tòa nhà.

“Thầy Lưu này có vấn đề” ôm cánh tay, Khâu Phong nói thẳng, giọng điệu chắc chắn.

“Sao nói như thế?” Lạc Diệp không có phát hiện cái gì không đúng, đối với kết luận cậu đưa ra này có chút tò mò.

“Chúng ta vừa lại đây gõ cửa ông ta liền mở, hơn nữa nghe chúng ta nói ra ý định ông ta đều không có một chút cảm giác giật mình nào. Em cảm thấy ông ta giống như là đang đợi chúng ta đến vậy”, vừa mở cửa nhìn tới ông lão kia, Khâu Phong liền cảm thấy cả người cũng không thoải mái. Ánh mắt của ông lão cứ một mực quét tới quét lui ở trên người bọn họ, nói tiếp thì không có gì, nhưng mà khi ánh mắt của cậu mà đối phương chạm vào nhau thì cảm thấy trong ánh mắt kia đều là sự lạnh lẽo.

“Chỉ có vậy?” Ông lão kia nhìn qua như đã trải qua sóng gió, gặp chuyện không sợ hãi cũng coi như bình thường, Lạc Diệp không cho rằng đây là nguyên nhân để đánh giá.

“Quan trọng chính là….” dùng tay chỉnh lại cổ áo bị người phụ nữ kia kéo loạn, Khâu Phong nói, “Cái người phụ nữ kia em cảm giác không phải Triệu Vân Điệp. Sơ hở rất nhiều, cho dù nói bởi vì do chuyện đã xảy ra nên nhìn qua tuổi chênh lệch lớn giống 6-70 tuổi, nhưng mà thầy Lưu không phải đã nói không ai có thể tới gần bà ta hay sao? Nhưng là trên người bà ta có mùi xà phòng, xem ra rất chú ý vệ sinh cá nhân. Lúc bà ta nhào lại đây em đã nghe tới mùi của xà phòng, mùi của dầu gội đầu. Anh cho rằng mái tóc kia là vừa mới gội qua hôm nay hay sao?”

“Không giống, nhìn rối giống như tóc giả…” nghe Khâu Phong nói Lạc Diệp cũng bắt đầu nhớ lại, anh không có dựa vào gần như Khâu Phong, nhưng mà khi cứu Khâu Phong ra quả thật cũng có ngửi được một chút mùi hương. Chỉ là lúc đó mấy người quấn sát lại nhau nên anh không có hướng tới suy nghĩ là mùi trên người của người phụ nữ kia.

“Lại lùi về nói từng bước, trời sáng trưng lại đi kéo màn, độ sáng của tòa nhà này vốn sẽ không tốt lắm, để chúng ta nhìn cũng không bật đèn dường như chính là hy vọng chúng ta nhìn không rõ ràng. Em cảm thấy người phụ nữ kia sẽ nhào lại đây dường như là lo em lại tới gần nhìn kỹ tiếp thì sẽ xảy ra chuyện” Khâu Phong cau mày, Triệu Vân Điệp quả thật là người thầy này mang đi. Ông ta cũng nói là ở chỗ này của ông ta, kết quả bọn họ nhìn tới lại cũng không phải. Thế thì Triệu Vân Điệp ở đâu? Thầy Lưu này hình như là không muốn để cho bọn họ gặp được.

“Còn có một chút…. mặc dù có chút khó tin. Khi người phụ nữ này nhào tới, em cảm thấy chiều cao không khác với em mấy, còn người phụ nữ em nhìn đến ở tòa nhà trọ kia… nhiều nhất chỉ có 1m65, so với em ít nhất phải kém hơn 10cm. Người già đi chiều cao có thể sẽ rút lại, em còn chưa nghe nói qua có người còn có thể cao thêm đó” dựa vào trên tường, Khâu Phong nói ra. Ngày đó sau khi nhìn tới người phụ nữ kia, cái bóng dáng kia vẫn liền khắc rõ ràng ở trong đầu cậu, bỏ thế nào cũng bỏ không ra, thậm chí còn cảm thấy càng ngày càng rõ ràng hơn. Có lẽ là trực giác vậy, khi người phụ nữ kia gọi tên của Hiểu Văn ra thì ở trong lòng cậu liền nhận định đó là Triệu Vân Điệp.

“Em cũng không thích ông kia” Tiểu Kiệt đứng ở bên cạnh vẫn đều không nói chuyện, đương nhiên Lạc Diệp và Khâu Phong đã quen sự im lặng như bình thường của thằng bé. Lúc sau nghe được mấy lời của bọn họ, thằng bé đột nhiên nói, “Ông ấy luôn nhìn chằm chằm vào em”.

“Lúc nào?” Vừa rồi khi nói chuyện, tuy rằng Khâu Phong cảm giác ánh mắt của ông lão kia không bình thường, nhưng mà cũng không phát hiện ông ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Kiệt mà.

“Chính là lúc các anh đi vào trong phòng, em với ông ấy đứng ở cửa, ông ấy liền nhìn chằm chằm vào em” bĩu môi, Tiểu Kiệt rất không thích mà nói ra, “Cứ như muốn ăn em vậy, rất hung dữ”.

“Hung dữ nhìn chằm chằm vào Tiểu Kiệt?” Lạc Diệp nhìn về phía Khâu Phong.

“Tiểu Kiệt rất giống với ai?” Khâu Phong hỏi lại.

“Hiểu Văn, còn có Trịnh Sử Văn” Lạc Diệp nở ra một nụ cười tươi rói.

“Bọn họ lại có quan hệ với ai?” Khâu Phong lại hỏi.

“Triệu Vân Điệp” Lạc Diệp tiếp tục cười.

“Thế bây giờ chúng ta nên làm gì?” Khâu Phong vỗ anh một cái, bây giờ không phải lúc giả bộ đẹp trai.

“Ha ha, ôm cây đợi thỏ” ôm đỉnh đầu, Lạc Diệp đảo mắt một vòng khẽ tuôn ra cái từ này. Con hồ ly có xảo quyệt hơn đi nữa thì cũng có lúc lòi đuôi ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.