Bươm Bướm

Chương 24: Tìm kiếm bươm bướm (3)



Ôm cây đợi thỏ.

Quan trọng chính là cái chữ ‘đợi’ này, đã hành hạ mấy người Lạc Diệp rất nhiều.

Gần khu nhà ở gia đình có nhiều rừng cây, muốn giấu đi một người vẫn rất dễ dàng, nhưng mà giấu đi ba người thêm một chiếc xe thì có chút hơi rõ. Cũng may là bọn họ vốn đem xe để ở bên ngoài khu nhà ở gia đình sau đó đi bộ tới. Vì thế Lạc Diệp đem xe chuyển ra ngoài trường tìm một bãi đỗ xe gửi, lại quay về bên này ngồi chồm hổm chờ.

Trong rừng cây nhỏ vừa nóng vừa ẩm, hai người lớn đều có chút chịu không nổi thì không cần lại nói tới trẻ con. Lúc này Tiểu Kiệt đã thể hiện ra được  khả năng chịu đựng kiên cường, nhìn thấy cẳng chân thằng bé đều là dấu bị muỗi cắn, hai người nhìn thấy cũng có chút đau lòng. Nhưng lại không dám đem thằng bé để lại ở cái khách sạn nào đó, lỡ như nữ quỷ kia đi theo nó, đó không phải nguy hiểm sao?

Ngày đầu tiên vẫn chờ đến trời tối, khi bọn họ đều có chút buồn ngủ, bàn bạc hôm nay có nên tạm thời rút lui hay không thì sự tình cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Vị trí bọn họ núp là lối vào duy nhất nằm nghiêng đối diện với nhà của thầy Lưu. Tiếp cận cũng không xa lắm, nếu lầu 1-2 có người đóng cửa hay mở cửa đều có thể loáng thoáng nghe được, còn có thể nhìn thấy người đi xuống từ cái lầu thang cửa đơn kia.

Lúc sau bọn họ thấy nơi đó có một người đi xuống. Từ phương hướng và tiếng mở cửa vừa rồi nghe được tới xem, hẳn là từ trong nhà thầy Lưu đi ra. Lúc chiều bọn họ rời khỏi nơi đó, ngoại trừ bản thân thầy Lưu ra cũng chỉ có ‘Triệu Vân Điệp’ bị nhốt ở bên trong phòng mà thôi. Bất quá người này cũng không là thầy Lưu mà là một lão già cao cao gầy còm, nhìn qua chiều cao ít nhất có 1m75. Cổ có chút rụt lại, cả người có vẻ rất rụt rè sợ hãi, từ từ nhìn chung quanh đi lại. Khi đến trước cánh cổng đơn còn nhìn khắp nơi xem có ai không. Xem bộ dạng nơm nớp lo sợ kia, Lạc Diệp cảm thấy bây giờ chỉ là một tiếng mèo kêu cũng có thể dọa ông ta sợ tới mức nhảy một cái đấy.

Ông ta ra khỏi nhà nhưng lại không giống như là muốn đi đâu đó, mà là đi qua đi lại ở ngay trước cổng tòa nhà, hình như đang đợi người.

Khâu Phong híp mắt một cái, khi người nọ chuyển tới dưới đèn đường, cậu thấy rõ ràng đôi tay kia, gầy teo, giống như chân gà.

“Xem ra quả nhiên có chỗ lạ đây” Lạc Diệp đang quan sát, anh áp vào bên tai Khâu Phong, khẽ nói thầm một câu, “Chiều cao phù hợp, thân hình cũng phù hợp. Lão già này mang bộ tóc giả, giả cái giọng cũng có thể sắm vai một bà lão đấy”.

Tiểu Kiệt cũng chen vào giữa bọn họ ngưỡng cổ nhìn, vừa nhìn suýt nữa đã la lên, vội che miệng rồi nắm lấy quần áo Khâu Phong giật mãi.

“Sao thế?” Khâu Phong cúi đầu xuống, sờ sờ mặt của Tiểu Kiệt hỏi nhỏ.

“Đó là ông nội của em” Tiểu Kiệt cũng đè thấp giọng, kéo cổ của Khâu Phong và Lạc Diệp xuống nói.

“Ông nội em?” Lạc Diệp nhìn qua lại mấy lần, “Một chút cũng không có giống á!”

“Ông nội của Tiểu kiệt, cũng chính là cha của Trịnh Sử Văn ư? Ông ta tại sao lại ở chỗ này?” Sự chú ý của Khâu Phong đã nói rõ là cao hơn so với Lạc Diệp một bậc.

“Mà còn nghiện mặc quần áo phụ nữ nữa” nghiến nghiến răng, Lạc Diệp bổ sung.

“Suỵt! Có người đến đây” nhìn thấy có người chạy chậm từ hướng khác qua bên này, Khâu Phong kéo Lạc Diệp và Tiểu Kiệt một cái, ba người núp càng thấp xuống.

“Anh nói chứ, vận may của chúng ta hôm nay không cần tốt quá thế….” thấy rõ người tới là ai Lạc Diệp nhếch miệng cười gian một cái, khóe miệng của Khâu Phong cũng lộ ra nụ cười.

“Quả thật…. ngay cả sợi dây không cần tới cũng nối liền lại…..”

Người tới là người thật mà lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, nhưng mà cũng đã xem qua hình rồi. Khuôn mặt kia có 8 phần giống với Tiểu Kiệt, lần trước nhìn đến gã là đang mặc lễ phục, hớn hở tinh thần đứng ở bên cạnh Liêu Trân Anh.

Trịnh Sử Văn, gã nhìn qua già rất nhiều so với trên hình, ánh mắt không ngừng lấm lét, cho tới khi lão già kia đi tới.

“Ba! Người đàn bà kia làm chuyện tốt gì đây này, ba xem coi…” một tờ báo được cầm trên tay Trịnh Sử Văn, dùng đầu gối để suy nghĩ mấy người Khâu Phong cũng biết là tin tức gì trên mặt báo kia khiến gã kích động như vậy, “Bên trên còn nói hoan nghênh người báo tin, con đi đường cũng không dám ngẩng đầu…”

“Đừng nói nữa! Mày sao vô dụng như vậy! Bác Lưu của mày đang đợi mày đó!” Chặn ngang kéo lấy tay áo Trịnh Sử Văn, lão già cao gầy nhìn trái nhìn phải, lôi hắn ta vào tòa nhà.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, mấy người Khâu Phong mới thả lỏng thân thể, chỉ mới một hồi vừa rồi mà đã căng thẳng đến mức cả người đều đầy mồ hôi.

“Bây giờ phải làm sao? Chúng ta đã xác định thầy Lưu này có quan hệ với Trịnh Sử Văn, còn có ba của gã nữa, và cũng có quan hệ với Triệu Vân Điệp. Bây giờ cả ba người họ đều tụ tập cùng một chỗ, chúng ta đi vào bắt người à?” Lạc Diệp dùng tay áo lau mồ hôi, quay đầu nhìn thấy đầu Khâu Phong cũng đầy mồ hôi, liền lại kéo vạt áo sơ mi định đi lau.

“Anh là cảnh sát sao? Lấy danh nghĩa gì đi bắt giờ?” Tránh đi động tác của anh, Khâu Phong lấy khăn tay từ trong túi quần ra tự mình lau mồ hôi, “Chúng ta đi trước, tìm một chỗ ở một đêm, chờ tin tức của báo chí bên kia. Ngày mai chúng ta còn phải đi trại an dưỡng một chuyến nữa, em có chút chuyện muốn hỏi rõ ràng”.

“Ừ” bị cái né tránh của cậu khiến sự năng nổ hơi bị thấp xuống một chút, bất quá Lạc Diệp rất giỏi phục hồi. Anh ôm lấy Tiểu Kiệt đi theo sau lưng Khâu Phong trở ra bên ngoài.

Ra trường học, bọn họ lái xe tới lân cận tìm một khách sạn nhỏ ở lại, ngày mai nếu còn phải ở hoạt động gần đây, thì ở gần một chút cũng là chuyện tốt.

“Nói thật, anh có chút không hiểu nổi là ba người này làm sao cấu kết lại với nhau được ấy” tắm rửa sạch sẽ, Lạc Diệp ngồi ở trên một cái giường đôi lau tóc, bắt đầu sắp xếp lại tất cả manh mối cho đến lúc này, “Thầy Lưu kia là thầy giáo của Triệu Vân Điệp, Trịnh Sử Văn là kẻ phụ bạc, còn có ông già kia của gã thế nhưng hóa trang phụ nữ tới gạt chúng ta, tại sao chứ? Triệu Vân Điệp đã điên rồi, cho dù để chúng ta gặp thì làm sao chứ,,mà lại cần che giấu như vậy?”

“Tại sao không thể để cho chúng ta gặp? Có phải bởi vì đã không còn cách nào để cho chúng ta gặp được nữa hay không?” Đắp chăn lên cho Tiểu Kiệt, tắt đèn lớn, sau đó ngồi vào bên cạnh Lạc Diệp, mở đèn nhỏ ở đầu giường lên, Khâu Phong ngã vào trên giường, “Hay là nói, có người gặp được cô ta sẽ bất lợi với bọn họ?”

“Ý em nói là Triệu Vân Điệp đã chết?” Nhìn thấy Khâu Phong nằm xuống Lạc Diệp cũng nằm xuống theo, đến gần bên cạnh Khâu Phong cuộn cuộn mái tóc hơi dài ra một chút của cậu, nói, “Hay là, cô ta không còn điên dữ như vậy nữa, có thể nhận thức được rồi?”

“Em hy vọng là cái sau, nếu được thì, có thể chết ít đi một người vẫn tốt hơn” thở dài, Khâu Phong nhắm mắt lại, “Mặc kệ thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chúng ta dù sao cũng phải đem cô ta tìm ra. Bằng không cô ta sẽ luôn lặp lại chuyện lúc hỏa hoạn xảy ra, sẽ không có lợi cho ai cả”.

Không ngừng lặp lại con đường đi tìm đứa con của mình, bằng không thì đập cửa, tìm kiếm khắp nơi trong nhà. Đi lang thang dẫn theo cái cơn nóng bức chồng chất đầy oán hận này, mất đi lý trí, vừa điên loạn vừa xót xa. Hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp mặt áo blouse trắng và gương mặt hung ác như ma quỷ kia cứ lồng vào nhau ở trong đầu. Chỉ cần Khâu Phong tưởng tượng tới liền cảm thấy nỗi tuyệt vọng hôm đó cảm giác được vẫn tràn đầy trong lồng ngực như cũ, trái tim siết tới phát đau.

Có lẽ là mệt mỏi, không bao lâu Khâu Phong liền cảm thấy đầu óc mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ. Lạc Diệp ở bên cạnh còn nói cái gì mà không nghe rõ lắm, chỉ là lờ mờ cảm thấy hình như anh tắt đèn đi

Trước mắt hình như hơi hơi có chút ánh sáng, đây là nằm mơ sao? Bóng tối đang vây quanh, Khâu Phong đột nhiên cảm thấy bắt đầu sợ hãi, trên dưới trái phải đều là bóng tối. Cậu bắt đầu chạy về hướng điểm sáng kia, bước chân hư ảo, không cảm giác được bất cứ thứ gì, cũng may khoảng cách kia đang kéo gần. Một chút nữa, một chút nữa, để cậu rời khỏi vùng tối tăm này đi.

Giây phút xông qua điểm sáng kia, ánh mắt đều bị chói đến không mở ra được, rất khó khăn mới thích ứng ánh sáng, Khâu Phong cố gắng thấy rõ trước mặt có những gì.

Đây là vườn trường của rất nhiều năm trước, sân thể thao bình thường, đại khái chỉ có 200m, đường băng là dùng phấn vẽ ra. Đường dưới chân không được bằng phẳng lắm, cũng chỉ là đất vàng được nén lại. Giá bóng rổ là thứ duy nhất có trên sân thể dục, phía dưới dùng tảng đá to hoặc là tấm bia không biết đào đâu ra đè lại. Đột nhiên tiếng người ồn ào, bên người có tốp năm tốp ba bóng dáng thấy không rõ lắm chạy qua, không có bị dính một chút gió nào. Ánh mắt đang tìm kiếm, tìm cái gì đây?

Màu sắc rực rỡ vừa chợt lóe qua, Khâu Phong vội vàng quay đầu lại nhìn, mới nhận ra đó thật ra cũng không phải rực rỡ. Quần áo màu xanh xám vẽ ra hình dáng thon thả đang chạy gấp, bất quá là do chung quanh đều quá mức u ám nên mới có vẻ nổi bật.

Đó là bóng người duy nhất cậu có thể thấy rõ nét lúc này, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ thân thể đã đuổi theo. Vượt qua hàng rào sân thể dục, ở chỗ sâu trong con ngõ nhỏ có người đang cãi nhau gì đó.

Lại gần một chút, lại gần một chút, mới có thể xem rõ ràng. Khuôn mặt của cô gái mặc bộ đồ màu xanh xám đơn giản kia đỏ hồng lên, cô ấy định cãi cái gì, nhưng lại nói không ra lời, ánh mắt ngập nước rồi lại không rơi ra được, khiến ánh mắt sáng long lanh lên, in nỗi đau khổ trong lòng ra rõ ràng thế đó.

Chàng trai cầm lấy tay cô ấy vội vã nói gì đó, chỉ có thể nhìn tới bóng lưng, cái cổ trắng như tuyết dưới mái tóc ngắn đang run lên. Trong giọng nói xen lẫn quá nhiều tạp âm khiến Khâu Phong nghe không rõ lắm. Cậu định đến gần một chút lại bị ngăn ở bên ngoài, làm sao cũng không đi qua được. Trận tranh cãi đã tới cuối cùng, chàng trai kia buông tay cô gái ra xoay người rời khỏi, lúc này mới thấy rõ mặt cậu ta. Gương mặt trẻ con trắng nõn mang sự nhã nhặn của người đọc sách, cậu ta có chút kích động, bước đi có chút nghiêng ngã. Khuôn mặt này Khâu Phong quen thuộc, nếu lại lớn thêm 10 tuổi Tiểu Kiệt cũng sẽ là như vậy đó.

“Em phải sinh nó ra! Cho dù anh không cần! Em cũng muốn sinh nó ra!” Cô gái rốt cuộc cất lên giọng nói, dẫn theo tiếng khóc, bị không khí truyền lại đây. Chàng trai kia nghe xong càng cúi thấp đầu, gần như đã trở thành chạy chậm, rất nhanh đã lướt qua bên cạnh Khâu Phong.

“Oa… a….” cô gái ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ ngồi chồm hổm xuống co vai lại bật khóc, dây thường xuân trên bức tường sau lưng dường như cũng bị nỗi thương tâm này khiến linh hồn bị thương, ảm màu đi. Chỉ có bóng dáng xám xanh kia vẫn là nét rực rỡ duy nhất trong tầm mắt như cũ.

“Triệu…. Vân Điệp….” mặt của cô gái kia Khâu Phong từng gặp qua, còn hơn bộ dáng trong bức tranh nhỏ kia, cô ấy bây giờ càng xinh đẹp mê người hơn, toàn thân đều là món quà được tuổi xuân đưa tặng, chỉ là tuổi trẻ này hiện giờ bị nỗi đau thương bao phủ, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy thực sự đau lòng.

Rốt cuộc là tiếng khóc kia quá mức đau thương, hay là bộ dáng cô gái khóc quá mức thê thảm. Khâu Phong muốn đi an ủi, muốn đến gần cô ấy….

Hoàn cảnh chung quanh cũng nháy mắt biến đổi, trở thành cái sân nhỏ được hàng rào bao quanh. Cái chổi bằng rơm giơ cao cao lên, một cái lại một cái quất lên trên người cô gái. Bụng của cô gái đã hơi hơi nhô ra, cô ấy ôm bụng ngã trên mặt đất, cố gắng dùng lưng và cánh tay đi chịu đau.

“Con hoang! Con hoang! Tao đánh chết đứa con hoang này! Sao tao lại sinh ra đứa con đoản mệnh không biết liêm sỉ như mày chứ!! Nói! Đó là con hoang của đứa nào?!!” Vốn là phụ nữ trung niên nhưng bởi vì trường kỳ lao động và tức giận mà có vẻ giống như là một bà lão, nước mắt bà giàn dụa tràn đầy cả khuôn mặt, một bên khóc một bên đánh. Ban đầu cô gái còn đang giãy dụa tránh né, sau đó đã không còn nhúc nhích, thậm chí ngay cả tiếng khóc đều nghe không được.

“Chị Trần đừng đánh nữa! Sẽ đánh chết người đấy!” Có người nhìn không nổi xông lên giữ chặt bà, nhưng bà vẫn như cũ muốn vung tay đánh tiếp, mãi cho đến khi có người tới giật lấy cái chổi ném xuống một bên mới mất hết sức lực ngồi rạp lên mặt đất, kéo cô gái ở trên đất qua ôm vào lồng ngực “Nhà của tôi rốt cuộc là gây nên tội gì!! Thế nào lại sinh ra đứa con như vậy!! Vân Điệp!! Vân Điệp!! Con muốn mẹ làm sao mà sống đây? Làm sao mà đi gặp linh hồn của cha con đây!!”

“Mẹ…. là lỗi của con…. con xin lỗi mẹ….” giọng của Triệu Vân Điệp yếu ớt, trên người cô đã sớm xanh xanh tím tím, chỉ có thể dựa vào trong lòng người phụ nữ, cúi đầu bật khóc.

Khâu Phong đứng ở bên cạnh bọn họ, nhưng mà không có một người có thể nhìn đến cậu. Cậu ngẩng đầu muốn nhìn bốn phía xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng đứng đầy bên ngoài rào tre, những bóng hình thấy không rõ lắm phát ra tạp âm bàn tán, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn…. ầm ĩ tới mức cậu đều muốn lấy tay bịt tai lại.

“Hiểu Văn, con nghe mẹ nói…” hình ảnh lại chuyển một cái, trong một căn phòng nhỏ tối mờ, Triệu Vân Điệp vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình, khẽ nói nhỏ, “Vai vế đồng lứa này của con chính là chữ ‘Hiểu’, còn chữ Văn trong tên con là tên của ba ba con. Ba ba con phải đi thi đại học, chờ một ngày anh ấy sẽ tới đón chúng ta… ba ba con…. không phải không cần chúng ta… anh ấy sẽ không không cần chúng ta đâu….”

Lại một lần nữa chung quanh mờ nhạt giống như thay đổi thời gian, Triệu Vân Điệp đã dọn nhà, mang theo đứa nhỏ bắt đầu cuộc sống vất vả. Có một ngày người nọ tìm đến nhà, lại truy hỏi cô ấy thế nhưng thật sự sinh đứa nhỏ ra.

Mày còn chưa kịp nhăn lại, khung cảnh trước mặt lại thay đổi. Trên bức tường loang lỗ trong bệnh viện hiện ra ánh sáng xanh, có người đang nói chuyện với nhau.

“Nói tới chính là thầy Trịnh của trường học kia đúng không? Chính là cái người bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ kết hôn với con gái của cái ông gì trong chính phủ ấy. Có người nói là thường xuyên nhìn thấy anh ta ở trong tiệm gội đầu ở đầu cầu bên kia”.

“Thật chứ? Anh ta làm sao sẽ đi cái loại nơi như thế được? Nói gì cũng là thầy giáo, hơn nữa cưới người vợ như vậy, nói thế nào cũng coi như con em chính phủ mà phải không?”

“Hừ, lòng của đàn ông từ xưa đến nay đều là chạy ra bên ngoài thôi, cô có biết cái gì chứ….”

Giọng nói nhỏ khá lộn xộn, Triệu Vân Điệp cẩn thận nghe xong, ghi tạc trong lòng. Sau đó vào ban đêm, trang điểm đi lang thang ở cửa từng cái tiệm bên đầu cầu. Cô nhớ chỉ có một lần tình cờ gặp người nọ, đi lên truy hỏi lại bị bỏ tay ra đẩy ngã trên mặt đất.

Sau đó, sau đó, lại thêm một buổi tối đi lang thang nữa, Khâu Phong thấy cô ấy lê bước chân mệt mỏi đi thong thả trên đường gần nhà. Phía trước đã không còn ngọn lửa đang cuồn cuộn nữa, chỉ có khói đen còn đang ‘nhe nanh múa vuốt’ tỏ rỏ thảm kịch của tối hôm qua mà thôi.

“Hiểu Văn…. Hiểu Văn!!” Người phụ nữ bắt đầu chạy như bay, tầm mắt chớp lên, cô ấy thấy được dãy nhà của nhà mình kia gần như đã thành đống đổ nát. Đẩy tay của người ngăn cản ra, vào lối đi nhỏ, vòng một vòng, chạy nhanh vào hành lang. Xung quanh cháy đen làm cho cô đột ngột không thể nhận ra vị trí của cửa nhà mình, nhưng cô rất nhanh đã biết mục tiêu, cánh cửa kia đã bị đốt đến lung lay sắp đổ, mà cô thế nhưng đụng mấy cái cũng không ra. Hơi nóng vẫn tràn ngập ở trong này như cũ, cô dùng sức đập cửa, la lên tên của đứa con. Tay cầm nắm cửa, nơi đó lúc này còn có độ ấm, cuối cùng tông vào cửa, tìm kiếm khắp nơi. Không biết xác thứ gì đó làm cô vấp ngã, lại có kim loại gì nóng cháy làm cô bỏng, ngón tay bị thương, cô tìm kiếm chung quanh, móng tay đâm vào trong sàn nhà.

“Mau, mau đem cô ấy kéo ra ngoài!” Có người vọt vào, nâng cơ thể của cô lên kéo ra bên ngoài. Người phụ nữ giãy dụa, bộ đồ trên người dính đầy tro đen, có chỗ bị vướng rách, mảnh vải rơi xuống trên mặt đất. Cô trang điểm qua rất kỹ, đường kẻ mắt lan ra, cùng mồ hôi hoặc là nước mắt chảy xuống trên mặt cô thành đường, son môi bị bản thân và người khác quệt lung tung lệch ra khóe miệng, cuối cùng đem một người bộ dạng xinh đẹp rõ ràng biến thành như bộ dạng của quỷ vậy.

Không đành xem, không đành nghe, Khâu Phong không ngủ được. Cậu chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, còn có cái gì muốn xảy ra nữa? Còn có cái gì? Sẽ phá hủy người phụ nữ này đây…..

Trên mặt đất ngoài căn nhà bị thêu cháy, hai tấm khăn trải giường che đậy thứ gì đó ấn vào mi mắt.

Cậu nhìn thấy Triệu Vân Điệp bị người ta kéo ra khỏi nhà, mới vừa thả tay ra thì liền bật chạy ngay. Cô cũng thấy, thấy gì đó đặt ở ven đường kia.

Động tác của cô rất nhanh, căn bản không ai kịp đến ngăn lại.

“AHHHHHHHHH!!!!!!” Khi thi thể cháy khô một nửa xuất hiện ở trước mắt, Khâu Phong rốt cuộc nhắm hai mắt lại. Tiếng kêu gào như muốn xé toang bầu trời vang lên ở trên không, đâm trực tiếp vào thân thể cậu, giống như đem cậu dán vào trên mặt đất, muốn cậu lại tiếp tục cảm nhận thật rõ ràng.

Lại tiếp tục cảm nhận, nỗi đau khi trong một đêm mất hết tất cả này.

Lại càng đau sâu thêm một chút, mới có thể để ai đó thoáng chút nhận được một ít an tế hay sao? *(an ủi tế bái)

“A Phong!! A Phong!!” Có người đang lay cơ thể cậu, đem cậu kéo ra từng chút một từ trong cơn ác mộng.

“A Phong! Mau tỉnh lại!” Nửa đêm Lạc Diệp bị tiếng mớ của Khâu Phong đánh thức, phát hiện Khâu phong bên cạnh mình đang co giật, cả người đều đổ mồ hôi, cứ giống như chui từ trong nước ra vậy. Làm anh sợ tới mức vội vàng kêu cậu.

“Lạc…. Diệp…..?” đôi mắt đã bị nước mắt làm nhòe đi, Khâu Phong không thấy rõ mặt của Lạc Diệp lắm, chỉ có thể với cánh tay không ngừng run rẩy vẫy lên trên không, bị Lạc Diệp chộp lấy nắm vào trong tay.

“A Phong, anh ở đây, em gặp ác mộng ư?” Nâng người Khâu Phong lên, đặt cái gối ở sau lưng cậu để cậu dựa vào, Lạc Diệp dùng áo gối lau mồ hôi trên đầu cậu. Khâu Phong mặc dù đang đổ mồ hôi nhưng mà tay lại lạnh như băng.

“Em có thể…. là bị quỷ nhập vào…?” Thân thể vẫn còn đang run rẩy như trước, làm sao cũng không dừng được. Dường như máu cũng đều lạnh băng, cậu càng dựa về phía Lạc diệp thêm một chút, muốn càng nhiều ấm áp hơn.

“Tại sao muốn cho em xem… cô ta tại sao muốn cho em xem chứ?” Nói thì thào, dúi đầu vào trong lồng ngực Lạc Diệp, Lạc Diệp cảm thấy không chỉ là tay cậu, mà cả người đều là lạnh như băng cả, vội kéo chăn bao chặt cậu và ôm lấy cậu từ phía sau lưng.

“Triệu Vân Điệp…. nếu cô nhập vào muốn tôi nhìn tới mấy thứ này… tại sao không nói cho chúng tôi biết cô ở đâu….”

“Em mơ thấy cô ta? Rốt cuộc nhìn tới cái gì?” Nghe thấy tiếng nỉ non của cậu, Lạc Diệp đau lòng càng ôm chặt hơn một chút.

“Lạc Diệp… có anh ở đây thật tốt…” khi ở trong mơ nhìn thấy Triệu Vân Điệp bị mẹ đánh đập, cậu giống như quay về lại nhiều năm trước, nói với cha tính hướng thực sự của mình, nhận được tới một cái tát kia. Người xung quanh xì xào bàn tán, cậu lại giả vờ kiên cường. Nếu không có Lạc Diệp một mực ở bên cạnh cậu, cậu cũng không biết bản thân mình lúc này sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

“Anh đương nhiên ở, anh vĩnh viễn đều sẽ ở đây…” Nhập? Tại sao chính là Khâu Phong chứ? Tại sao mỗi lần đều là Khâu Phong bị kêu tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia chứ? Cho dù giữa chuyện này có nỗi oan khuất càng lớn hơn đi nữa, tại sao liên tục bị thương cũng là mấy người không có liên quan gì bọn họ đây. Lạc diệp có chút căm hận, cắn chặt môi mãi cho đến khi nếm được mùi gỉ sắt.

Bình tĩnh xuống một chút thì thân thể lại rất mệt mỏi, giấc ngủ vừa rồi dường như căn bản không có bổ sung được chút thể lực nào cho cậu cả. Khâu Phong nghe được Lạc Diệp đang nói, hãy ngủ thật ngon, yên tâm, anh ở đây….

Một lần nữa nhắm mắt lại, rốt cục không có lại bị ác mộng làm phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.