Bươm Bướm

Chương 28: Tìm kiếm bươm bướm (7)



“A Phong” Lạc Diệp đẩy cửa phòng bệnh ra khẽ nhắc nhở, “Anh thấy mấy người bên truyền thông có thể sắp đến, thế nào rồi?”

“A, thật ư?” Ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ treo trên tường theo phản xạ, Liêu Trân Anh tỉnh lại đã hơn nửa tiếng, mà tính từ thời gian bọn họ đưa chị ta đến bệnh viện, đã sắp 3 giờ rồi, “Sắp xong rồi”.

“Chị Liêu, chị còn có cái gì muốn nói với tôi không?” Tầm mắt quay về chỗ Liêu Trân Anh, chị ta vì nghe thấy lý do truyền thông có thể lại đây mà đang mang khuôn mặt cau có, “Nếu như không còn gì thì chúng tôi cũng phải đi thôi, bây giờ bọn tôi còn chưa muốn tiếp xúc với phóng viên…. nếu như thân thể chị không có trở ngại gì nữa, tốt nhất là rời đi trước khi họ tới đi”.

“Không có gì, tôi biết được đều nói hết cho ngài rồi” vội vã lắc đầu, Liêu Trân Anh có chút ngập ngừng khẽ nói, “Cái kia… tiền thuốc men….”

“Chúng tôi đã trả tiền rồi, chị trực tiếp rời khỏi là được”, cuộc sống hiện nay của Liêu Trân Anh quả thật rất là không tốt, khi đưa chị ta đến bệnh viện mấy người Khâu Phong cũng đã tự nhiên trả hết tất cả chi phí, cũng may cơ thể lại không có chuyện gì lớn nên cũng không có mắc lắm.

“À…. ấy, ngài Khâu” nghe cậu nói như vậy Liêu Trân Anh thở phào rõ rệt, nhìn thấy Khâu Phong đã đứng lên định đi, chị ta vội vàng lên tiếng gọi lại, “Ngài ban nãy hỏi tôi chẳng lẽ không muốn đem mọi chuyện giải quyết hay sao? Ý của ngài là, chuyện này có khả năng giải quyết ư?”

“Cho dù không có khả năng, chúng ta cũng phải giải quyết nó” thở dài, Khâu Phong đem ghế dựa mình ngồi dời ngay ngắn lại, vuốt quần áo, “Chúng ta đều đang ở bên trong, nếu không giải quyết, cả đời đều sẽ bị vây ở trong cơn ác mộng thôi”.

“Cho nên, chúng ta phải cần vạch trần ra hết thảy” ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào bị khoảng cách song cửa phân ra, nhàn nhạt rơi vào trên mặt Khâu Phong, khiến cho gương mặt dạo gần đây càng ngày càng gầy yếu của cậu có vẻ dịu dàng một chút, dịu dàng rồi lại kiên nghị.

Gật đầu với Liêu Trân Anh xem như chào tạm biệt, Khâu Phong đi đến bên cạnh Lạc Diệp, hai người đi ra cửa.

Bọn họ đã dấn thân vào bên trong ván cờ rất sâu rồi.

Không có cách nào chạy trốn, cho dù bọn họ muốn trốn, cũng đã trốn không thoát nữa.

Ngoại trừ giải quyết, không còn cách nào khác.

Bọn họ cũng sẽ sợ sệt vậy, khi sợ đều đang run rẩy, từng muốn trốn, tuy rằng không có thể hiện ra ngoài, nhưng mà thậm chí từng nghĩ rằng nếu chuyện này xảy ra trên thân người khác thì tốt quá.

Nhưng bọn họ đã ở bên trong rồi.

Ôm lấy Tiểu Kiệt đang ngồi ở ghế dài bên ngoài, ánh mắt vẫn còn sưng đỏ, Khâu Phong xoay người nói với Lạc Diệp.

“Chúng ta đi thôi”.

Ngồi trong xe, vì tránh cho chạm đầu với phóng viên, Lạc Diệp trước tiên chạy một đoạn đường về phía khách sạn ngày hôm qua ở rồi mới giảm tốc độ xe xuống.

“Thế nào? Chị ta đã nói gì?” Liếc mắt nhìn Khâu Phong một cái, Khâu Phong có vẻ hơi mệt mỏi, bất quá trong mắt vẫn đầy tỉnh táo.

“Rất nhiều, em nghĩ, chúng ta đã biết rất nhiều” thở dài, đem mấy lời Liêu Trân Anh nói kể lại một lần cho Lạc Diệp. Khâu Phong xoa xoa giữa trán, nói tiếp, “Trước kia anh từng nói, mảnh nhỏ càng ngày càng nhiều mà chúng ta chính là phải đem nó hợp lại. Em cảm thấy chúng ta bây giờ còn thiếu một mảnh nữa”.

“Sao lại nói vậy?” Còn đang tiêu hóa mấy lời nói của Liêu Trân Anh, lại phải phân tâm chú ý tình hình giao thông, Lạc Diệp tạm thời chưa thể sắp xếp lại rõ ràng.

“Cha của Hiểu Văn, cũng chính là cha của Tiểu Kiệt, hơn phân nửa không thoát được liên can tới ngọn lửa 19 năm trước…” Khâu Phong có chút căm hận nói, mặc kệ nói thế nào thì đó cũng là con ruột, phải nhẫn tâm ra sao mới có thể phóng hỏa thiêu chết con của mình đây? “Hắn nói xin lỗi với Tiểu Kiệt, em thấy là đang nói với Hiểu Văn đúng hơn? Chúng ta đã có kẻ tình nghi, có người bị hại, đang từng chút thấy rõ toàn cảnh của trận hỏa hoạn kia. Bây giờ mảnh chúng ta còn thiếu kia….”

“Chính là Triệu Vân Điệp” cắt ngang lời cậu, Lạc Diệp nói, Khâu Phong hơi chút nói ra anh cũng đã đem chuyện xâu lên ở trong đầu.

“Đúng, vẫn là điểm này, Triệu Vân Điệp rốt cuộc ở đâu? Em cảm thấy mấu chốt vẫn là ông thầy Lưu kia. Năm đó là ông ta đưa Triệu Vân Điệp vào trại an dưỡng, sau đó lúc nào cũng chú ý. Chủ yếu chính là anh cũng nghe thấy bác sĩ nói, ông ta là ở khi bệnh tình của Triệu Vân Điệp chuyển biến tốt đem cô ta mang đi, anh không cảm thấy nó giống như là vì chuyện gì hay sao?”

“Vì tránh cho Triệu Vân Điệp thực sự khôi phục bình thường…” Lạc Diệp đạp xuống chân ga, có mục tiêu thì có động lực, “Sẽ nhớ tới chuyện gì có hại với ông ta đúng không?”

“Đúng, em nghĩ như thế đó, có lẽ một khi Triệu Vân Điệp nhớ lại cái gì sẽ gây ảnh hưởng tới ông ta. Ngày đó chúng ta không phải nhìn đến Trịnh Sử Văn đi tìm ông ta sao? Còn có cha của Trịnh Sử Văn cũng ở, giữa ba người này nhất định còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, khiến mục tiêu bọn họ nhất trí mới có thể hợp tác được”. Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, bọn họ còn bỏ qua cái gì nữa? Còn có cái gì chôn giấu ở trong bóng tối đây? Khâu Phong không khỏi nhắm mắt lại, không khỏi khẩn cầu trong lòng, Triệu Vân Điệp, nếu cô thật sự vẫn đi theo tôi, như vậy bây giờ có thể cho tôi một chút gợi ý hay không?

Nhưng mà người phụ nữ đáng sợ và là hy vọng duy nhất kia cũng không có nghe được giọng nói của cậu, cho nên cậu cũng không có nhận được tin tức gì.

“Bây giờ chúng ta đi tìm thầy Lưu kia ư? Không giống như lần trước được một cuộc gọi của bác sĩ để ông ta có chuẩn bị sẵn, chúng ta đi đột kích à?” Lạc Diệp nhếch khóe miệng, nghĩ tới có thể đánh người ta một cái không kịp trở tay thì không khỏi có chút hưng phấn.

“Tóm lại trước tiên hướng bên kia đi thôi, tuy em không biết cho dù chúng ta đột nhiên tới chơi có phải thực sẽ tìm được manh mối gì hay không nữa?” Dựa vào phía sau ghế ngồi Khâu Phong nhắm hai mắt lại. Tuy cơn ác mộng này khiến cho cậu sợ hãi không yên, nhưng mà bây giờ lại cần được dẫn lối, Triệu Vân Điệp, cô ta rốt cuộc ở đâu đây? Nếu còn có thể mơ lại, cô ta sẽ nói cho cậu hay không?

Khi thời gian bước vào xế chiều, bầu trời đã bị mây ép tới gần như tối đen, mưa to đã vào giới hạn lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống.

Chạy một nửa lộ trình, đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ tắc một đường xe rất dài. Bọn họ vốn định đến nhanh chóng nhưng cũng bị vây ở bên trong, ngay cả quay đầu đổi đường cũng làm không được, bị nhốt suốt gần 5 tiếng.

Kết quả chờ bọn họ tới bên trường học kia đã gần 11 giờ khuya rồi.

“Lúc này đi lên có vẻ sẽ không bình thường cho lắm ha?” Đem xe dừng ở bãi đỗ bên ngoài, Lạc Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, xa xa có tiếng sấm truyền tới, báo hiệu đám mây cuối cùng cũng được phóng thích ra, “Cũng sắp có mưa to, chúng ta có nên tìm một chỗ ở lại trước hay không?”

“Tìm một chỗ để Tiểu Kiệt nghỉ ngơi trước trái lại cũng được…” Khâu Phong cũng xuống xe, thời tiết hôm nay quả thật không tốt, Tiểu Kiệt còn quá nhỏ cũng không tiện đi theo bọn họ.

“Em không sao, Hiểu Văn cùng em, không sao hết” nghe câu nói muốn đem nó để lại một mình, Tiểu Kiệt ngẩng đầu kéo góc áo cậu lay lay, “Mang em đi đi”.

Cúi đầu nhìn, đôi mắt khóc đỏ của Tiểu Kiệt giống như lại chảy ra nước mắt, chứng tỏ ý định không muốn ở lại một mình của thằng bé.

“Quên đi, vẫn là cùng nhau đi qua thôi” vỗ vỗ đầu của Tiểu Kiệt, Khâu Phong chịu thua, đem Tiểu Kiệt để lại một mình quả thật cũng khiến người ta lo lắng, “Em cho rằng vẫn nên tăng tốc giải quyết mọi chuyện thật nhanh thì tốt hơn, kéo thêm một ngày liền nguy hiểm thêm một ngày”.

“Em quyết đinh là được” Lạc Diệp giơ giơ tay, anh đồng ý quyết định của Khâu Phong. Sau đó đến gần bên cạnh Khâu Phong, khẽ nói, “Nhưng mà không được rất gắng gượng bản thân đó”.

Khâu Phong gật gật đầu, dắt Tiểu Kiệt, bọn họ đi về hướng khu nhà ở gia đình phía sau trường học.

Đi đến phía dưới khu nhà ở gia đình của Lui Ủy, thấy đèn trong nhà thầy Lưu vẫn còn sáng, có bóng người đang chớp lên, hình như không chỉ có mỗi một người.

Không biết tại sao, ba người nhẹ tay nhẹ chân lại, không phát ra âm thanh gì mà đi lên cầu thang. Lạc Diệp đứng ngay cửa, vừa định gõ cửa đột nhiên dừng tay, nhẹ nhàng lại gần phía trên cửa một chút, làm một tư thế ‘suỵt’ với hai người Khâu Phong phía sau.

“Hình như đang cãi nhau” anh nói khẽ, đem Khâu Phong kéo qua, hai người cùng nhau áp sát cửa nghe cẩn thận.

“Ba!….. con…..”

“Chú hai…”

“Cho nên nói…. năm đó….”

“Mày nuôi một đứa con thật là tốt quá…”

“Đồ vô dụng…..”

“Đều là…. người đàn bà kia…. con cô ta….”

“Không còn cách nào….”

Cửa chỗ này không xem như cách âm cho lắm, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe rõ người bên trong đang cãi nhau cái gì, chỉ có thể nghe được một vài từ đứt quãng. Hình như là có người đang răn dạy gì đó, mà những người khác đang cãi cọ.

Một tiếng sấm vang, tia chớp giáng xuống khá gần, giống như liền đánh thẳng ở bên cạnh vậy, đem Khâu Phong bọn họ dọa tới mức tim muốn ngừng đập. Suýt nữa đụng vào trên cửa, vội đứng vững người lùi lại vài bước. Biết được thì ra là tiếng sấm, mới vỗ vỗ ngực thở phào.

“Hiện nay làm sao bây giờ? Hình như không phải dịp tốt đi vào thì phải? Nhưng cũng là dịp tốt để đi vào đó” Lạc Diệp khẽ hỏi Khâu Phong, bên trong có ba người, nếu không đoán sai hẳn chính là thầy Lưu và cha con Trịnh Sử Văn. Người đều ở, nhưng mà cho dù bọn họ bây giờ đi vào thì không có chứng cứ gì, chỉ sợ cũng không hỏi được gì đâu.

Đang nói, lại là một tiếng sấm, đánh đến chuông báo động của xe bên trong một loạt gara ở dưới lầu vẫn cứ vang lên. Tiếp theo, mưa to như trút nước rơi mạnh xuống, tiếng mưa rơi rất lớn hầu như làm cho không nghe rõ người bên cạnh nói gì nữa.

Đi xuống mấy bậc thang, Khâu Phong nhìn ra bên ngoài, một mảnh mưa mịt mù, những thứ hơi xa một chút thế nhưng đều không nhìn thấy được.

Không khí ẩm ướt dẫn theo mát mẻ thổi tới làm suy nghĩ của người ta có thể tỉnh táo một chút, nhưng mà tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng sấm, hòa với tiếng chuông báo động của xe không ngừng kêu vang, lại khiến người ta cảm thấy trong lòng bức bối.

“Ấy?” Đi tới dưới cầu thang, Khâu Phong đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu đi nhanh ra bên ngoài mấy bước, đi qua lại mấy lần ở một loạt gara bên dưới.

“A Phong, em đang làm cái gì thế?” Trời mưa quá lớn, tuy nói bên ngoài gara cũng có một cái mái che mưa, nhưng chỉ mấy lần đi này nửa người của Khâu Phong cũng đã bị ướt nhẹp cả. Lạc Diệp dặn Tiểu Kiệt đứng ở trên cầu thang không cần đi xuống dưới, đuổi qua giữ chặt Khâu Phong hỏi.

“Lạc Diệp, rất kỳ lạ” Khâu Phong cau mày nói với Lạc Diệp, “Lầu một phía dưới chỗ này là thuộc về ga ra của chủ nhà, có chủ nhà lấy dùng như phòng cất giữ. Em xem một hồi, hơn phân nửa phòng cất giữ đều là xây rào bảo vệ”, cậu chỉ một cái gara bên cạnh một cái, quả thật xuyên qua rào bảo vệ có thể nhìn thấy mấy đồ vật linh tinh đặt ở bên trong.

“Mà để xe hơn phân nửa đều là cửa cuốn, anh nghe đi, có thể nghe được chuông báo đang vang đó”.

“Nhưng mà….” cậu lại đi trở về bên cạnh gara dưới lầu nhà thầy Lưu, chỗ này chính là gắn cửa cuốn. “Nơi này tuy là cửa cuốn nhưng không có chuông báo của xe… mặc dù có thể là xe không có gắn chuông báo động….”

Nếu xe đỗ ở bên ngoài không có chạy vào trong, vậy không cần phải… đóng cửa mà, cánh cửa kia lúc này lại gắt gao đóng chặt. Lạc Diệp cũng chau mày đi lại gần chỗ khe cửa ngửi một chút.

“Không có mùi xăng, nơi này có thể không phải dùng để đổ xe” lùi lại từng bước Lạc Diệp nói, anh có thể nghĩ đến Khâu Phong suy nghĩ cái gì, cơ thể rùng mình một cái.

“Đương nhiên, không phải nói là không dùng làm gara thì không được gắn cửa này, có lẽ chỉ là sở thích của người ta…” Khâu Phong nói, nhưng tuy rằng là như thế, một khi có lòng nghi ngờ với cái gì đó thì thế nào cũng không ném ý niệm này ra khỏi đầu được.

“Được rồi” Lạc Diệp bẻ bẻ ngón tay mình, “Tiếng mưa rơi rất lớn, còn có mấy âm thanh khác, cho dù kéo cửa cũng không dễ khiến cho người ta nghi ngờ, tầm nhìn lúc này không tốt nên cũng sẽ không có người dầm mưa đi ra. Lại là sắp nửa đêm…”

“Mưa to sấm lớn, dễ dàng làm việc mờ ám đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.