Buôn Đồ Người Chết

Quyển 10 - Chương 8: Oán linh song sinh



Sau này nghĩ lại, tôi thấy tình cảnh lúc ấy, vừa sợ hãi lại có chút mắc cười. Ai có thể nghĩ được, chúng tôi lại gặp phải một ma nữ tâm thần phân liệt. Một nửa nó muốn làm hại chúng tôi, nữa kia lại tìm cách bảo vệ.

Thứ vật tà âm này, trong giới thương nhân âm phủ là cực kỳ hiếm gặp, có lẽ còn quý hiếm hơn cả gấu trúc. Chúng tôi gọi nó là "vật tà âm song sinh".

Loại vật tà âm này, cũng là loại giày vò con người ta nhất. Bởi vì một hồi muốn hại người, một hồi sau lại cứu người, làm cho người ta, trong thời khắc sinh tử, chết mà không thể an lòng.

Đầu óc tôi trống rỗng, thực sự không biết đối phó với ma nữ này thế nào. Cũng may từ lúc chúng tôi nhảy xuống sông, mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, nữ quỷ kia cũng không đuổi tới, trên trời trắng sáng vằng vặc, chỉ có tiếng côn trùng kêu ở bờ sông.

Nếu như bình thường, tôi và tiểu Nguyệt cùng nhau ngồi ngắm trăng ở bờ sông lúc này, sẽ là một đêm hẹn hò lãng mạn. Có điều hiện giờ chẳng ai dám lên bờ.

Nếu như có thể, tôi thà ngâm trong nước sông hai ngày hai đêm, còn hơn là đối mặt với nữ quỷ. Vào thời khắc này, tôi chẳng có sự lựa chọn nào cả.

Nhưng đúng lúc đang miên man suy nghĩ, phía xa xa, mặt sông chợt có chút dao động. Gợn sóng nổi lên từng đợt đám bọt khí ùng ục, giống như có thứ gì đó đang từ đáy sông trồi lên.

Chúng tôi lập tức căng hai mắt, nhìn về phía đám bọt. Từ từ nhô lên, là một mái tóc ướt sũng, lòa xòa trên mặt nước. Sau đó, một mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần cũng theo đó từ từ nổi lên.

Khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười, hai vai trần mềm mại, mê người khôn nguôi. Trên vai còn đeo đai đỏ, tràn ngập sự dụ dỗ.

Chúng tôi đều há hốc mồm, nữ quỷ mà cũng xinh đẹp như vậy ư? Trong khoảnh khắc này, đại não chúng tôi đình trệ, thậm chí không để ý tới việc nàng đang đến gần chúng tôi.

Chỉ tới khi nàng tới sát trước mặt, bàn tay lạnh buốt nắm lấy hai chân tôi, tôi mới có phản ứng, la lên: "Chạy mau!"

Thế nhưng, tôi lại chỉ có thể há mồm, mà không thể phát ra âm thanh nào. Thậm chí cả thân thể cũng không tự chủ, lơ lửng ở mặt sông.

Lý mặt rỗ đã bơi xa hai mét, trông thấy tôi ngây ngốc tại chỗ, lập tức vòng lại, định kéo tôi đi. Nhưng nước sông xung quanh tôi lại giống như đông thành một tảng băng, giữ chặt tôi ở giữa.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp này nở nụ cười ma mị, sau đó ghé vào bên má tôi, máu tươi từ miệng phun xối xả vào mặt tôi.

Tóc cũng tróc ra từng mảng, khuôn mặt đang nhanh chóng phân hủy, chỉ trong khoảng 10 giây, một mỹ nữ xinh đẹp đã biến thành thây ma. Thân kinh tôi lập tức tê liệt, suýt chút nữa đã ngộp nước mà chết.

Hai tay đang nắm chân tôi cũng phân hủy, vừa rồi còn có chút nhiệt độ, mềm mại nõn nà, giờ đã biến thành xương cốt trơ ra, nắm chân tôi đau nhức.

Tôi rõ ràng cảm nhận được, dưới da của mình có chút nhói nhói, giống như có thứ gì đang cố sức chui trong da của tôi vậy, sau đó da thịt tôi cũng dần phân hủy theo.

Tôi sững sờ, chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm thế này. Nữ quỷ này lợi hại đến mức nào, mà có thể trực tiếp biến một người đang sống sờ sờ thành thây ma thối rữa?

Đúng lúc tôi cảm thấy không gắng gượng được nữa, lại chợt phát hiện, nữ quỷ trước mắt chậm rãi "chuyển biến tốt đẹp" lên.

Từ một thây ma thối rữa, rất nhanh lại trở về là một ca kỹ thanh lâu, tóc đen dài, làn da trắng nõn, tương phản hoàn toàn với xác thối trước đó.

Mà theo đó, tôi cảm giác, da thịt mình cũng dần khôi phục. Đây là mặt tốt, thây ma vừa rồi hẳn là mặt xấu của nữ quỷ.

Nữ quỷ biến thành mỹ nhân, sau đó nhìn tôi cười mỉm, nụ cười này không hề tạo ra cảm giác sợ hãi, mà làm tôi có chút yêu thích.

Cứ như vậy, biến đi biến lại, tôi cứ chuyển trạng thái từ si mê sang sợ hãi, rồi lại si mê, đến tận lúc trời sắp sáng, tinh thần tôi đã bị giày vò gần như phát điên.

Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt một mực ở bên cạnh tôi, hai người chết lặng chứng kiến nữ quỷ biến đi biến lại, tới khi phía đông có tia nắng mặt trời hất lên, cơ thể tôi mới được tự do.

Lý mặt rỗ lôi tôi lên bờ, toàn thân tôi đã không còn sức lực, nằm đó thở nặng nhọc.

Lão Lý cẩn thận kiểm tra cơ thể tôi một lượt, không thấy sứt mẻ gì, mới nhẹ nhàng thở phào, cưới nói: "Tốt rồi, tốt rồi, mọi người đều ổn cả. Có điều ta có thắc mắc một chút, ngươi ân ái với nữ quỷ cả một đêm, cảm giác thế nào? Có bị thận hư không?"

"Cút." Giờ này hắn còn trêu chọc tôi, tôi lập tức nổi giận. Tiểu Nguyệt thì đã thấm mệt, lăn ra ngủ từ lúc nào. Sợ nàng cảm lạnh, đợi một lát tôi liền đánh thức nàng, bảo mọi người về sưởi ấm đã.

Tiểu Nguyệt hỏi: "Không đợi tiểu đạo đồng sao?"

Ừ nhỉ, hôm qua tiểu đạo đồng nói chúng tôi chờ hắn ở bờ sông, nếu còn sống, hắn sẽ tới cứu chúng tôi. Vậy chờ một lát đi.

Rất lâu sau, chúng tôi không thấy tiểu đạo đồng tới, mà người tới còn làm chúng tôi an tâm hơn, đó là nam nhân áo thun.

Nam nhân đi tới, chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống kiếm tra hai chân của tôi. Xem xét một hồi, hắn mới nói: "Còn tốt, chưa nhiễm oán khí."

Tôi vội hỏi hắn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao lão già kia lại muốn hại tôi? Lão có phải người đang dò la tung tích của tôi khắp nơi theo lời hắn nói không?

Nam nhân lắc đầu nói: "Không phải, lão già kia muốn ngươi chết thay cho cháu lão, cho nên tìm mọi cách lừa ngươi ôm chăn bông về. Nếu như hôm qua ngươu ôm chăn về thật, cho dù ta có ở đó, cũng không cứu được ngươi."

Sau khi nghe nam nhân nói, trong lòng tôi dấy lên nỗi sợ hãi. Mẹ nó, lão già này quả thực biết chơi người. Lão đem tôi đùa nghịch như con rối.

Đồng thời tôi cũng rất tò mò, nam nhân áo thun sao lại tìm ra chúng tôi? Sao tiểu đạo đồng cũng đến đây?

Nam nhân do dự một chút, sau đó lôi trong người ra một túi thơm. Túi thơm này xem ra đã nhiều năm rồi, vải đã sờn bạc, nhăn nhăn nhúm nhúm. Hắn dùng ngón tay kẹp một nắm tóc trong túi thơm ra, nói: "Đây chính là tiểu đạo đồng mà các ngươi nói tới."

Tôi lập tưc rét run từ đầu tới chân, chớp mắt đã lờ mờ hiểu ra. Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy túm tóc kia lập tức biến sắc.

Thì ra vốn dĩ tiểu đạo đồng không phải người sống, mà là tiểu quỷ do nam nhân áo thun nuôi.

Chẳng trách tiểu đạo đồng lại quái lạ như thế, hắn một mình ở trong đạo quán bỏ hoang, hắn từ HongKong biến qua đại lục, chỉ có thể giải thích này mới phù hợp.

Tôi thở dài, nhìn nam nhân, có chút khó tin. Hắn lại lạnh lùng nói: "Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đây là một tiểu đạo đồng, thời cải cách, bị vệ binh đánh chết. Lòng mang oán khí không thể giải, ta thấy hắn đáng thương nên thu nhận hắn."

Nam nhân áo thun trước giờ thần bí, giờ lại càng làm tôi thấy hắn quái dị, hắn vậy mà mang theo một tiểu quỷ trong người.

Về chuyện vì sao nam nhân tìm thấy chúng tôi, đơn giản là tin tức truyền nhau trong giới, cũng như cách mà lão già tìm ra tôi. Tôi lại lần nữa thấy sự liên kết đáng sợ trong giới thương nhân này, bọn tôi ẩn náu như vậy, mà chỉ ngày một ngày hai hắn đã tìm ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.