Tôi cười khẩy: "Đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ biết. Giờ cứ theo lời ta đi sắp xếp, chỉ cần theo đúng hướng dẫn, đảm bảo chỉ qua mấy ngày, các thôn dân đều được cứu."
Ngưu Đại Tráng lập tức gật đầu; "Được, ngươi bảo gì ta cũng nghe theo."
Tôi nói: "Ngươi về trong thôn, nói với mọi người trong thôn là, ta đã vớt xương bánh chè và bình gốm lên rồi, cũng đã xử lý xong xuôi, bảo họ không cần sợ nữa. Chỉ vậy thôi, những chuyện khác cứ để ta lo."
Ngưu Đại Tráng vẫn còn hồ nghi. Tôi cười khổ, bảo hắn cứ làm theo lời tôi nói, đảm bảo không vấn đề gì.
Họ Ngưu miễn cưỡng đồng ý, có điều trước khi đi, gằn giọng nói với tôi: "Nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ chặt ngươi thành tám mảnh, vứt cho chó sói ăn."
Sau khi về tới thôn, hắn theo lời tôi dặn, đi từng nhà trấn an thôn dân. Còn tôi thì tới tìm lão bà thầy mo.
Nhà bà lão thầy mo nghèo rớt mồng tơi nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc trong nhà đều bày biện rất chỉnh tề. Có thể thấy khi còn trẻ, lão bà cũng là một phụ nữ cần cù chịu khó.
Không biết lão bà này có ác cảm với riêng tôi, hay với ai bà ta cũng như vậy, thái độ rất kho chịu, lườm tôi một cái sau đó cau có hỏi: "Đến có việc gì?"
Tôi cười hỏi: "Không có gì, chỉ là tới thỉnh giáo bà một chút. Bà có ý kiến gì về bệnh của các thôn dân không? Liệu đây có phải là một bệnh truyền nhiễm?"
Bà lão nói: "Ta làm sao biết được. Dù sao mỗi ngày ta đều bận tối mắt chữa bệnh cho bọn hắn, đầu óc đâu có được thảnh thơi mà suy nghĩ."
Tôi lại bảo bà lão, có thể cho tôi xin hớp nước hay không, sợ tối nay Ngưu Đại Tráng lại nhốt tôi vào miếu, cả đêm chẳng được ăn uống.
Lão bà bỗng nhiên kích động, nói: "Người thôn này là vậy, nếu ngươi cảm thấy khó chịu, thì mau cút đi, nếu không nhất định ngươi sẽ chết ở đây."
Tôi bất đắc dĩ thở dài nói: "Có thể rời tôi đã sớm rời đi rồi, nhưng huynh đệ của tôi còn bị nhốt ở miếu thổ địa, làm sao tôi bỏ mặc hắn được?"
Lão bà không nói gì, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Ngươi thật sự muốn đi?"
Tôi gật gật đầu.
"Vậy thì tốt, ta có thể cứu ngươi ra ngoài." Lão bà nói: "Dù sao ta cũng là thầy mo chữa bệnh, chẳng đành lòng nhìn ngươi bị đánh chết. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, một khi đi khỏi nơi này, sau này tuyệt đối cấm quay trở lại, đừng để bị Đại Tráng tìm thấy."
Tôi kích động, hỏi lão bà nên làm thế nào? Bà ta nói, trước tiên cứ giả vờ bị nhốt trong miếu thổ địa, đợi tới ban đêm, khắc sẽ có người tới cứu chúng tôi. Còn bêngj tình của Lý mặt rỗ, bà ta cũng bó tay, chỉ có thể dựa vào ý trời.
Tôi gật đầu: "Vậy tốt rồi, đêm nay chúng tôi chờ ân nhân tới cứu mạng."
Nói xong, tôi quay bước rời đi, không quên nhìn một lượt quanh phòng lão bà.
Tôi trở về miếu thổ địa, thì được biết Lý mặt rỗ đã về nhà Ngưu Đại Tráng nghỉ ngơi. Tôi bèn tới nhà họ Ngưu, mới phát hiện, trong thôn, nhà ngói xa hoa nhất là nhà hắn. Xem ra chúng tôi trong nháy mắt đã được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều.
Thấy tôi nói muốn đưa Lý mặt rỗ về miếu thổ địa, Ngưu Đại Tráng bất ngờ: "Lão đệ, ngươi có ý gì? Ngươi lo thôn chúng ta tiếp đãi không chu đáo sao?"
Thấy hắn khó xử, tôi cũng chẳng muốn dông dài, bảo rằng đây là một phần trong kế hoạch.
Mặc dù đã nói vậy, hắn vẫn có chút miễn cưỡng. Tôi đành một tay xốc nách Lý mặt rỗ, đi về miếu thổ địa.
Miếu thổ địa đổ nát hoang tàn, hôm đó trời tối không nhìn rõ, giờ ban ngày trông thấy, tôi chợt hồi hận. Trên tường đầy vết nứt, tượng thần méo mó, mạng nhện giăng đầy, thậm chí xà nhà có vẻ sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Tôi tự chế giễu một tiếng, chẳng phải là tự tìm đến chỗ khổ sao? Tiện tay đặt Lý mặt rỗ xuống đất, hắn thở hổn hển lẩm bẩm chửi thề. Nhìn thấy Ngưu Đại Tráng quay người định rời đi, tôi vội gọi lại: "Ngưu bí thư, ngươi khoan đi đã, ta có việc muốn hỏi ngươi."
Họ Ngưu lập tức chạy tới: "Muốn sai bảo gì, lão đệ cứ nói."
"Ta hỏi ngươi, lão bà thầy mo kia, nghe giọng không giống người địa phương?" Tôi cười nói.
Ngưu Đại Tráng hơi sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại đột nhiên hỏi hắn về lão bà.
Có điều sau đó hắn vẫn thật thà nói với tôi: "Đúng, lão bà thầy mo kia chính xác không phải người ở đây, là từ nơi khác gả tới."
"Từ nơi nào gả tới, quê quán ở đâu?"
Ngưu Đại Tráng ấp úng, sau đó lắc đầu nói không biết.
Trong lòng tôi đã đoán được bảy tám phần, cười nhạt nói: "Vậy thì tốt, không có gì, tối nay ngươi cắt cử mấy người trông coi cái giếng cổ trong thôn, nhất định phải trốn kỹ. Nếu có người tới giếng múc nước, bắt luôn lại. Nhớ kỹ, không được dùng vũ lực với hắn, phải chiêu đãi thật tốt."
Ngưu Đại Tráng thấy kỳ lạ, nói từ khi xảy ra chuyện, các thôn dân cũng không uống nước ở giếng đó nữa, đều chạy ra ngoài sơn tuyền gánh nước.
Tôi khoát tay: "Ngươi cứ làm theo lời ta là được, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới múc nước, nhớ kỹ phải ẩn nấp thật kín."
Ngưu Đại Tráng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, có điều cũng không nói gì thêm, vội vàng đi sắp xếp.
Tôi kiểm tra qua vết thương của lão Lý, cũng may không chuyển biến xấu. Lý mặt rỗ mơ màng tỉnh lại, hỏi tôi xử lý sao rồi? Cái mạng già của hắn liệu có giữ được không?
Tôi trấn an hắn: "Yên tâm đi, ta đã có kế hoạch hết rồi."
Ngồi tán gẫu với Lý mặt rỗ một hồi, trời bên ngoài đã tối, Ngưu Đại Tráng cho hai thôn dân mang đồ ăn tới. Bữa tối khá ngon, có rau rừng, thịt khô, còn có một con gà, tôi với Lý mặt rỗ sớm đã đói còn cào, ăn ngấu nghiến.
Ăn cơm xong, liền nằm xuống nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Ngưu Đại Tráng có ghé qua, thấy chúng tôi chuẩn bị ngủ thì ngao ngán: "Lão đệ à, ngươi vẫn có tâm trạng ngủ được ư, uổng cho bọn ta khẩn trương muốn chết."
Tôi hỏi: "Ngươi khẩn trương cái gì?"
Ngưu Đại Tráng nói, ngộ nhỡ kế hoạc thất bại, chẳng phải sẽ làm sự việc trầm trọng hơn sao? Hắn sợ tới lúc đó cả thôn sẽ chẳng ai sống sót.
Tôi bật cười: "Ha ha, yên tâm đi, lần này tuyệt đối thành công."
Tiễn Ngưu Đại Tráng ra cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm, liền nằm trên đất, đắp chăn mà ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, bỗng nghe thấy có người gọi tên tôi. Mở mắt ra thì trời đã tối om, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Lúc đầu tôi còn tưởng mình nằm mơ, không ngờ vừa nhắm mắt lại, giọng nói kia lại vang lên.
Tôi chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thì đã kinh hoàng phát hiện, Lý mặt rỗ bên cạnh mình đã biến mất.
Tôi liền nóng ruột, nhẹ giọng gọi Lý mặt rỗ một câu, nhưng chẳng có ai trả lời. Trán tôi đầy mồ hôi lạnh, vội bật đèn pin. Đang loay hoay bật đèn pin, tôi lại nghe thấy tiếng gọi: "Trương gia tiểu ca, Trương gia tiểu ca.."
Ý thức của tôi lập tức thanh tỉnh, giơ đèn pin soi về hướng tiếng gọi. Soi tới nơi, tôi phát hiện, Lý mặt rỗ vốn đã bệnh tới mức khó tự chủ được, vậy mà lúc này lại đàn đứng ở cửa miếu, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
"Lão Lý?" Tôi nổi da gà khắp người, khẽ hỏi một câu: "Chân của ngươi, khỏi rồi?"
Lý mặt rỗ quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, miệng máy móc goi: "Trương gia tiểu ca."
Nghe giọng hắn, tôi lập tức rợn tóc gáy, rùng mình một cái, nhận ra, giọng nói này không phải của Lý mặt rỗ, nghe như của một phụ nữ. Âm thanh lại có chút quen thuộc, phải rồi, là giọng của quả phụ trẻ ở đầu thôn.
Thật sự càng nghe càng giống, tới mức nếu nhắm mắt lại tôi sẽ nghĩ là cô ta đang đứng trước mặt tôi.
Lý mặt rỗ sắc mặt tái nhợt, mày cau lại, động tác có vẻ cứng nhắc. Mắt tôi lướt xuống chân của hắn, hắn có vẻ đứng khồn vững, còn có chất lỏng hôi thối chảy ra thấm cả vào ống quần, nhìn rất ghê tởm.
Ánh mắt của Lý mặt rỗ đờ đẫn, rõ ràng tinh thần không ở trạng thái tỉnh táo, rất có thể hắn không nhận thức được bản thân đang làm gì.
Tôi ra vẻ trấn an: "Giờ đã muộn rồi, mau ngủ đi."
Hắn vẫn chẳng để ý đến tôi, chỉ chầm chậm xoay người, sau đó bật lên, một cước đá tung cửa miếu. Tim tôi đập thình thịch, trên trán đẫm mồ hôi. Hành động của hắn vừa rồi, không phải là hành động của người bị hoại tử đầu gối, rốt cuộc là có thứ gì đang điều khiển hắn?
Tôi tin rằng Lý mặt rỗ không phải bị quỷ nhập, vì tiếng nói mà hắn phát ra là của quả phụ đầu thôn. Lúc tôi gặp cô ta, dương khí rất vượng, hai má ửng đỏ, là một người còn sống sờ sờ.
Nói vậy, rất có khả năng quả phụ kia đang thi triển một loại tà thuật nào đó. Tôi bắt đầu khó nghĩ, bởi vì theo suy đoán của tôi, kẻ cầm đầu là lão bà thầy mò, cho nên kế hoách đều nhắm vào bà ta. Bây giờ tự nhiên lại nhảy ra quả phụ này, thật sự khiến tôi không kịp trở tay.
Nhưng đã tới nước này, có hối cũng chẳng kịp, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Thấy Lý mặt rỗ đi ra bên ngoài miếu, tôi cũng theo sát phía sau. Hiện giờ điều tôi lo lắng là hai đại thẩm canh giữ miếu, có nghĩ là chúng tôi bỏ trốn mà cưỡng ép ngăn cản hay không.
Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được, đó là hai đại thẩm kia thản nhiên đứng nói chuyện, như nhìn thấy chúng tôi, cũng không nghe tiếng phá cửa vừa rồi.
Trong lòng tôi càng hoang mang, trình độ tà thuật của đối phương quá lợi hại, đã vượt xa khỏi tưởng tượng của tôi, đối phó với cô ta, tôi chẳng nắm được chút phần thắng nào.