Tám mươi vạn tệ, giống như từ trên trời rơi xuống, tôi quả thực rất phấn khích. Việc đầu tiên là sửa sang lại cái tiệm đồ cổ, tôi đã thầm quyết định ngày sau sẽ dựa vào nó mà sinh sống. Riêng việc này ngốn mất phân nửa tiền; còn lại bốn mươi vạn tôi mang gửi ngân hàng. Làm một chuyến này thấy rằng muốn sinh lời phải đầu tư, vì vậy trong tay cần chừa chút tiền mặt.
Một tháng trôi qua, không hề có thương vụ nào, trong lòng tôi không khỏi có chút nôn nóng, bởi mỗi ngày ngồi không canh tiệm quá nhàm chán. Nhưng cũng chẳng phải đợi lâu, tôi không kiếm ra thương vụ, thì Lý mặt rỗ lại bày ra trước mắt.
Hôm đó, Lý mặt rỗ vẻ ngoài hớn hở, mang theo một đống đồ vật đến cửa tiệm. Nhìn hắn mặt đỏ hồng, nói chuyện hồ hởi, tôi liền biết chắc có công việc tốt.
Nhà hắn với nhà tôi có chút khác nhau, tiệm của hắn đều có thuê nhân viên trông coi, một mình hắn có thời gian về các vùng quê nghèo đói thu mua đồ cổ. Vả lại nhà hắn buôn bán sớm hơn nhà tôi, giao thiệp rộng, so với nhà tôi quan hệ phong phú hơn nhiều. Cho nên chính lúc Lý mặt rỗ muốn hợp tác cùng tôi, là tôi nói vận may đã tới.
Lý mặt rỗ đem một bình rượu "Trung Hoa Lam" giá hơn ba trăm đồng, tôi gọi một nồi lẩu bò, ăn uống nói chuyện.
Tôi hỏi hắn, có phải có khách hay không mà tới tìm tôi?
Lý mặt rỗ hếch môi cười "Trương gia tiểu ca, lần này là có khách lớn. Lần trước chỉ riêng một đôi giày, ngươi đã kiếm được tám mưoi vạn, ta có linh cảm lần này chúng ta ít nhất phải kiếm được một trăm vạn trở lên."
Tôi lập tức hứng thú, bảo lão Lý nói rõ sự tình. Hắn nhấp một ngụm rượu, thong thả nói. Từ lần trước biết tôi bán đôi giày được tám mươi vạn, hắn bắt đầu không chuyên tâm với nghề cũ nữa. Bởi vì maqcj dù đồ cổ cũng là ngành kiếm tiền tốt, nhưng bây giờ Chính phủ quản lý gắt gao, kiếm sống ngày càng khó khăn. Mà giày thêu lại là hắn kiếm được, nên hắn muốn chuyển nghề, làm một âm tà thương nhân giống tôi.
Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng đã được nghe nhiều chuyện truyền tai về đồ cổ, cho nên sau khi trở về liền lục lại trong đầu, ôn lại những sự lạ một lần. Rồi tiếp đó cẩn thận sàng lọc thông tin, đi từng nhà điều tra xem nhà ai vẫn còn xảy ra sự lạ.
Đương nhiên vật tà âm không thể dễ dàng mà tìm ra như thế, rất nhiều sự việc quái dị, phần lớn là do dân chúng tự bịa ra, cũng không có căn cứ chứng thực. Có điều, Lý mặt rỗ cực kỳ kiên nhẫn, cuối cùng cũng tìm được một manh mối trong đầu.
Tại quê của hắn, có một việc đặc việt nổi danh. Cuối thời nhà Thanh, tại bản địa có một hộ danh gia vọng tộc, gia đình đó dùng rất nhiều tiền tài, mới đưa được con gái vào hoàng cung, làm phổ nghi phi tử. Sau đó nhà Thanh diệt vong, phi tử được một lão thái giám hộ tống về quê nhà, khi trở về trên xe ngựa còn chở theo một đống bảo bối trong hoàng cung.
Tuy vậy gia đình đó đoàn tụ không bao lâu, trong nước lại bùng phát chiến sự, trong chiến loạn bảo bối của gia đình bị cướp đi hết, chỉ kỳ quái là có một bình sứ Thanh Hoa được giữ lại.
Mà cả gia tộc khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại một gã thanh niên lười biếng. Hoa cỏ mọc trong viên cũng không thèm để ý, quanh năm suốt tháng chỉ rau cháo qua ngày, xem như cả gia tộc đã lụi bại.
Cho đến một ngày, có một người buôn bán nhỏ, nghe nói gia đình này có bảo bối, liền đến hỏi mua. Gã thanh niên vừa nghe nói bình sữ có thể bán được hai ngàn đồng, liền không lưỡng lự mà bán đi. Nhưng từ khi bán bình sứ đi, liền bắt đầu xuất hiện sự việc quái đản. Mỗi buổi sáng hắn thức dậy, trên thân máu me đầm đìa, xuất hiện từng vệt máu dài, giống như bị người ta dùng móng tay cào vậy.
Quái lạ ở chỗ, hắn bị thương nặng như vậy, nhưng lại không có cảm giác đau đớn gì. Hắn cho rằng ai đang trêu chọc mình, nên hắn khóa hết mọi cửa sổ, ban đêm tất cả cửa ra vào đều cột một sợi tóc. Chỉ cần có người đẩy cửa đi vào ắt cọng tóc sẽ đứt.
Nhưng không ngờ hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện trên người mình còn thê thảm hơn hôm trước. Sau cột sống phía trên xuất hiện năm vệt ngón tay, da thịt bị róc cả ra, nhìn mà giật mình. Hắn vội nhìn sợi tóc cột trên cửa, không sợi nào bị đứt, trong gian phong cũng không có dấu hiệu của người ngoài.
Gã thanh niên lúc này bắt đầu hoang mang, hắn đoán chắc là chiếc bình sứ đang tác quái. Bởi lúc sinh thời, tổ tiên hắn có giáo huấn co cháu, cái bình sứ này là gia bảo tổ truyền, đời đời truyền lại, cho dù cùng đường mạt lộ, cũng phải mang tính mạng ra để bảo vệ nó, nếu không ắt gặp họa sát thân.
Gã thanh niên dù là loại tham tiền, nhưng vì tính mạng, cũng không thể không thận trọng. Cũng may, kẻ lừa gạt bình sứ đó cũng là người cùng địa phương, gã thanh niên liền tới đòi lại, không được thì đứng ngoài cổng chửi bới, gia đình kia cũng đành đem bình sứ trả lại hắn.
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc đó về sau, gã thanh niên liền bình an vô sự. Để tăng thêm độ tin cậy, Lý mặt rỗ liên tục nói với tôi, chuyện này lúc ấy rất nổi tiếng, mười mấy thôn bên cạnh đều biết, thậm chí còn có nhà báo tới phỏng vấn. Lý mặt rỗ trong lúc sực nhớ ra chuyện này, bèn đến nhà gã thanh niên kia một chuyến. Mà chuyến đi này của hắn thật không phí công, bởi vì hắn phát hiện gã thanh niên kia gần đây lại gặp quái sự.
Mỗi ngày gã thanh niên căn bản không dám đi ngủ, vì mỗi khi ngủ dậy, toàn thân liền bị cào đẫm máu. Nhưng lần trước đòi bình sứ về, gã đã cất giữ cẩn thận, không biết đã đắc tội gì với nó mà xảy ra việc này?
Lý mặt rỗ ý thức được, rất có thể bình sứ Thanh hoa đó là một vật tà âm, liền bảo cho gã thanh niên kia biết, có thể tìm nhân sĩ chuyên nghiệp giải quyết chuyện này. Lý mặt rỗ bản thân mở tiệm, trong thôn cũng coi là nhân vật có máu mặt, cho nên hắn nói một câu, gã thanh niên tin không hề nghi ngờ.
Tôi nghe qua thì rùng mình: "Lý mặt rỗ à Lý mặt rỗ, ngươi đại nạn không chết, lần trước xảy ra cớ sự, lần này còn dám tìm vật hung ác như vậy. Giày thêu chỉ có thể khiến người ta mộng du, chưa làm hại tính mạng người, mà thứ này có thể trực tiếp làm bị thương người, chắc chắn lai lịch không nhỏ."
Lý mặt rỗ có chút kinh ngạc: "Trương gia tiểu ca, đừng nói vậy, lần trước ta nhìn ngươi rất bản lĩnh mà."
Tôi thở dài: "Chúng ta làm nghề này, có ba thứ không thu, theo thứ tự là làm hại tính mạng con người, loạn nhân khí con người, cuối cùng là hút máu người. Ngươi tìm vật này, liền phạm vào hai đại cấm kỵ, hại tính mạng còn hút máu người, chuyện này ta không quản được!"
Lý mặt rỗ lập tức đau khỏi cầu khẩn: "Trương gia tiểu ca, chuyện này ngươi mặc kệ không được đâu, ta đều ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác. Cùng lắm thì chúng ta đi xem qua một chuyến, quản được thì quản, không thì thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, coi như đi thăm thú."
"Chúng ta còn có một quy tắc, phàm là vật tà âm, một là cả đời không nhúng tay vào, hai là đã cầm vào thì phải quản cả đời."
"Các ngươi làm nghề này sao khắp nơi đều là quy tắc? Được, tiểu ca, chúng ta người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, ngươi cứ nói thẳng, việc này ta không chia đôi, ngươi sáu mươi, ta bốn mươi được rồi."
"Đây không phải vấn đề tiền nong."
"Ngươi bảy ta ba, thế nào?"
"Chốt kèo."
"Con mẹ nó!"
Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền lái xe, tiến về quê Lý mặt rỗ.