Buôn Đồ Người Chết

Quyển 4 - Chương 6: Sợ bóng sợ gió



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, một gương mặt lão bà, tóc tai bù xù chậm rãi từ ngoài cửa mò vào. Hai mắt đục ngầu, tràn đầy mong đợi nhìn chúng tôi. Nếp nhăn trên mặt tựa vỏ cây, thậm chí còn rỉ chút máu. Đây phải chăng thật sự là quỷ?

Lý mặt rỗ thần kinh sụp đổ tại chỗ, ngồi bệt xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn đối phương.

"Các ngươi có gặp con gái của ta sao?" Lão bà đột nhiên mở miệng.

Tôi lắc đầu ngay: "Không có, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi."

"Haizz" bà lão thất vọng thở dài, nhưng không rời đi, mà lại trực tiếp bò vào phòng. Lão mặc trên người bộ đồ màu đen, trong đêm còn phản chiếu chút ánh sáng. Quần áo đã mòn hết, bên ngoài dính đầy bùn đất.

Lão bà hai chân co quắp, tư thế không bình thường, hẳn là đã tàn phế. Doãn Tiểu Nguyệt kề sát vào người tôi, khẽ kéo áo. Tôi biết nàng muốn chúng tôi mau chóng rời khỏi chỗ này, có lẽ nàng đã bỏ ý định tìm kiếm dây chuyền.

Tôi cũng không muốn tiếp tục ở chung với một người không giống người, quỷ không ra quỷ này, liền kéo Doãn Tiểu Nguyệt tránh sang một bên, sau đó ba người bán sống bán chết chạy trốn ra ngoài.

Vừa chạy đến đầu bậc thang, còn chưa kịp bước xuống, bỗng nhiên bà lão hướng về phía chúng tôi, quát to: "Dừng lại, các người dừng lại!"

Nghe thấy âm thanh khàn khàn kia, chúng tôi rốt cuộc không khống chế nổi sợ hãi trong tâm, trực tiếp hướng xuống lầu dưới bỏ chạy. Vèo một cái chạy xuống tới lầu sáu, tiếng gào thét bén nhọn kia vẫn vang bên tai: "Trở lại cho ta, ta biết các ngươi đã gặp qua con gái của ta."

Cắm đầu chạy xuống tới lầu năm, chúng tôi mới nhẹ nhàng thở ra. Mẹ nó, quả thực quá dọa người, trên đời này thật sự có quỷ?

"Tiểu soái ca, tới đây chơi một lát đi." Ngay lúc chúng tôi vừa dừng lại nghỉ ngơi, một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên.

Tôi lập tức sửng sốt, hướng phía âm thanh phát ra quan sát. Một cô gái tóc nhuộm đỏ, quần áo hở hang đang nhìn tôi liếc mắt đưa tình. Khóe miệng của nó tràn đầy máu tươi, rất ma mị dùng lưỡi liếm quanh một vòng.

Tôi giật nảy mình, tại sao lại xuất hiện hấp huyết quỷ? Lập tức không nói hai lời, nắm lấy Doãn Tiểu Nguyệt chạy xuống dưới lầu.

"Tiểu soái ca, để cho ta uống một ngụm máu đi, chỉ một ngụm thôi." Nữ nhân tóc đỏ kêu khóc, rất là đáng thương. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nàng móc ra một cây chủy thủ, tự cât cổ tay mình, tham lam đưa lên miệng hút lấy.

Tôi xanh cả mặt, lúc này còn không dám nhìn. Nhưng vừa chạy xuống lầu dưới, lại xuất hiện một đám nam nhân thân hình gầy gò, cởi trần. Bọn hắn tay cầm dao nhọn phía sau lưng tỏa ra sương mờ màu trắng, không nói hai lời, hướng chúng tôi nhào tới, xem bộ dạng là muốn chém chết chúng tôi.

Tôi cắn răng, chỉ có thể tiếp tục dắt Doãn Tiểu Nguyệt chạy xuống. Lúc này, nàng lộ rõ là một nữ nhi yếu đuối. Tôi một hơi chạy đến tầng thứ hai, quay đầu một chút, thấy đám nam nhân cầm dao không còn đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, phát hiện lầu hai vậy mà có một phòng sáng đèn, bóng người đông đảo. Tôi không để ý quá nhiều, chủ dắt Doãn Tiểu Nguyệt hướng xuống lầu dưới mà chạy. Lúc chạy ngang qua căn phòng, tôi hiếu kì ngó qua. Lập tức da đầu tê dại, một đám người trẻ tuổi đang lột da một con mèo hoang, hiện trường đẫm máu, còn nghe thấy tiếng gào thê thảm. Mà đám người kia, cả nam lẫn nữ còn thỏa mãn cười khặc khặc, làm tôi không nhịn được, hãi hùng khiếp vía.

Chim Quyên lâu này, rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Một mực chạy tới đường lớn, chúng tôi mới ngừng lại. Tôi thì đã mệt thở không ra hơi, Doãn Tiểu Nguyệt lại càng ôm chặt lấy, hai mắt ngây ngốc, không có thần thái.

Tôi vội an ủi, nói không sao rồi. Doãn Tiểu Nguyệt lúc này mới òa khóc lên. "Lý mặt rỗ, tranh thủ thời gian gọi một chiếc taxi đi." Tôi quay qua lão Lý nói. Nhưng khi tôi quay đầu, lập tức nhướng mày, bởi vì tôi phát hiện, Lý mặt rỗ nãy giờ không chạy theo chúng tôi.

Tôi liền bảo: "Doãn tiểu thư, giờ tôi phải quay lại tìm Lý mặt rỗ, cô gọi taxi rời đi trước. Nếu như nửa tiếng nữa tôi không gọi điện cho cô, hãy bảo Tống Long Cơ tới cứu tôi, nghe rõ chưa?"

Doãn Tiểu Nguyệt nghe thấy tôi muốn để nàng lại một mình, lập tức liền luống cuônga, ôm chặt lấy tôi: "Không được, tôi sợ lắm."

Tôi bất đắc dĩ nói: "Giờ nàng nhất định phải kiên cường lên, lão Lý còn đang ở trong tòa nhà, nếu tôi không quay lại, hắn nhất định phải chết..."

Nói xong tôi liền bất chấp lao về Chim Quyên Lâu. Mặc dù bây giờ thể lực đã hao mòn, nhưng tôi cũng sớm đã chuẩn bị, tay trái nắm một nắm ngự tẩy muối tay phải rút ra một cay dù binh đao.

Trong thời khắc chuẩn bị chiến đấu, lại chợt nghe trong lầu vọng ra tiếng Lý mặt rỗ kêu rên. Tôi sửng sốt một chút, riếp theo nghe tiếng họ Lý kêu lên: "Ai da, chân của ta muốn rời ra rồi."

Tôi vui mừng quá đỗi, cũng không biết sức lực từ đâu ra, lao tới nâng Lý mặt rỗ lên, chạy về hướng Doãn Tiểu Nguyệt.

Doãn Tiểu Nguyệt nhìn thấy tôi, giống như gặp được cứu tinh, lập tức xông lên, ôm chặt. Tôi nhíu mày hỏi sao cô không gọi taxi? HongKong này taxi còn nhiều hơn người, theo lý mà nói rất dễ dàng gọi tới.

Doãn Tiểu Nguyệt nói, căn bản không có xe dám tới đây, vừa nghe ba chữ Chim Quyên lâu, tất cả đều cúp máy.

Rơi vào đường cùng, tôi không thể làm gì khác hơn, đỡ Lý mặt rỗ khập khiễng đi bộ về. Hắn mắng ta một hồi, nói ta trọng sắc khinh bạn, trong mắt chỉ có Doãn Tiểu Nguyệt; nếu không phải hắn thông minh, tuột xuống theo đường ống thoát nước, sớm đã bỏ mang tại Chim Quyên lâu.

Lúc chúng tôi về tới khách sạn, đã là bốn giờ sáng. Chúng tôi trải qua một đêm kịch liệt hiện tải cơ thể rã rời. Tôi nằm tại giường, nhìn trân trân lên trần nhà, lẳng lặng suy nghũ. Chúng tôi ở trong tòa nhà nhìn thấy bao nhiêu thứ, đâu là thật, đâu là ảo giác; ai là người, ai là quỷ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thấy cách giải. Tôi cẩn thận nghĩ qua, chuyến đi lần mày, ngoại trừ việc Doãn Tiểu Nguyệt có ấn tượng tốt với tôi, gần như không tìm thấy chút manh mối gì về sợi dây chuyền.

Doãn Tiểu Nguyệt đã ngủ, có điều tay vẫn nắm chặt tay tôi, tôi nằm tại giường, suy nghĩ lan man tới sáng rõ.

Khoảng bảy giờ, phục vụ phòng mang điểm tâm tới, ba người ăn sáng xong thì Tống Long Cơ tìm tới, hỏi chuyện chúng tôi.

Tôi cũng không biết nói sao với A Cơ, nếu như nói đêm qua gặp quỷ, chắc hắn sẽ không tin. Lý mặt rỗ thì ba hoa bốc phét, nói mình anh dũng ra sao, trở về từ cõi chết thế nào.

Mà Tống Long Cơ sau khi nghe xong, lại cười ha hả, làm chúng tôi khó hiểu.

"Ta còn tưởng mấy người nắm rõ sự tình Chim Quyên lâu, không ngờ các người đúng là không phải người trong ngành."

Thì ra, đêm qua chúng tôi gặp phải, chẳng phải yêu ma quỷ quái gì, mà là nơi tập trung của nhưng kẻ lập dị. Yêu nữ hút máu có tiếng ở Tô Phòng Thôn, theo một giáo phái tà dị, cho rằng uống máu có thể lên thiên đường, vì vậy mỗi khi trời tối đếu ở đó dụ dỗ nam nhân, dùng thân thể đổi lấy máu người khác.

Nói đó lại không ai quản lý, nên không ít bọn nghiện tụ tập, ở bên trong Chim Quyên lâu hút chích ma túy. Về phần vúao bọn nghiện cầm dao tấn công chúng tôi chắc do ngáo đá ( LOL ). Còn lũ thiếu niên trong căn phòng càng dễ giải thích, trên QQ có một group (chắc giống voz) tụ tập không ít nam thanh nữ tú, sở thích ngược đãi động vật. Bọn chúng thích đem động vật lột da, nghe tiếng kêu thảm chubgs càng thấy thỏa mãn.

Nói tóm lại, Tô Phòng Thôn là nơi tụ tập của đám người cặn bã, lũ người xấu đều sẽ xuất hiện ở đây.

Tống Long Cơ giải thích một mạch, Lý mặt rỗ nghiến răng tức giận nhìn hắn chằm chằm, trách hắn tại sao không nói trước với chúng tôi, làm chúng tôi một phen mất hồn.

Tống Long cơ cười nói: "Vừa rồi nghe ngươi kể, không phải rất dũng cảm sao?"

Lý mặt rỗ nhất thời không nói nên lời. Tôi lại hỏi A Cơ, lão bà tìm con gái, rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.