Buôn Đồ Người Chết

Quyển 5 - Chương 8: Chân tướng rõ ràng



"Lão mập này vừa tìm tới ta, ta liền phát hiện ấn đường hắn màu đn, thiên linh khí không đủ, chỉ sợ có oán hồn quấn thân. Vậy là ta ngồi ở biệt thự chờ, muốn tìm nguyên nhân chính." Nam nhân nói.

"Đêm qua, trước lúc các ngươi đến, biệt thự vẫn rất bình thường, nhưng từ sau khi các ngươi đến, bât đầu xuất hiện quỷ. Ta lúc ấy liền suy đoán, chắc hẳn các ngươi mang vật âm tà nào đến, kích thích quỷ hôn bên trong, mà cái chết của chúng rất có thể quan hệ tới vật này. Cho đến khi nhìn thấy vạn thi đăng trên tay ngươi, ta đã hiểu." Nam nhân thản nhiên nói.

"Đèn ngọc này chắc là bảo vật gia truyền của biểu ca lão mập. Hắn tình cờ biết ngọc đèn này giá trị liên thành, nên âm thầm giả làm người tốt, mang biểu ca và chị dâu lên thành phố hưởng phúc, thực chất là để nghĩ cách đánh cắp chiếc đèn. Chắc lúc đánh cắp, hắn không ngờ bị biểu ca phát hiện, thẹn quá hóa giận, sát hại hai người, con gái biểu ca hắn sợ quá, mang theo ngọc đèn bỏ chạy, tới trường học bỏ hoang. Lão mập đi theo, đã không làm thì thôi, làm phải làm tới cùng, giết hại cháu gái, sau đó đốt thi thể, lúc đốt không cẩn thận làm rơi đèn ngọc vào lửa, nên mới có vết tích trên đèn."

"Nhưng về sau, khi biết chiếc đèn kia là vật tà âm, luôn mang xui xẻo về cho chủ nhân, lão mập liền muốn xuất thủ, liền bán cho ngươi." Nam nhân giải thích nói.

Lời hắn nói, rất có lý. Nhưng tôi bây giờ vẫn còn chỗ đáng ngờ, đó chính là phố đồ cổ nhiều cửa hàng như vậy, lão mập vì sao nhất định bán đèn cho tôi?

Nam nhân lắc đầu, điểm này hắn nghĩ cũng không thông, có lẽ bởi vì lão mập có quan hệ với Long Tuyền sơn trang chăng?

Trong chốc lát, lòng tôi rối như tơ vò, tôi mở tiệm làm ăn, nào có đắc tội với ai? Sao lại cứ tìm cách hãm hại tôi? Tôi quyết dù thế nào cũng phải tra ra ngọn ngành.

Có điều, việc cấp bách lúc này, là phải giải quyết sự tình vạn thi đăng đã.

Tôi liền hỏi nam nhân, có cách nào mang đèn ngọc trả lại không? Nam nhân không chút do dự nói, cái này dễ xử lý, mấy hôm nữa hắn sẽ lén bỏ nó vào trong biệt thự.

Tôi yên lặng, thì ra nam nhân này cũng biết giở trò. Con mèo lúc này dẫn bọn tôi tới trường học bỏ hoang. Cửa sắt đã khóa chúng tôi đành xuống xe, tìm một chỗ leo tường vào.

Lão mập trông thấy ngôi trường sắc mặt bắt đầu âm tình bất đinh. Tôi biết hắn hẳn là có tất giật mình, tức giận trợn mắt nhìn nhìn hắn, hắn có vẻ xấu hổ, vội đi tới hỏi nam nhân áo thun, có phải thi thể của cháu hắn ở trường này không.

Nam nhân gật gật đầu, sau đó từ trên cửa sắt nhảy xuống, lão mập cũng làm theo. Có điều thân hình hắn quá phì nộn, động tác chậm chạp, ngã lên ngã xuống mấy lần mới thành công. Tôi cũng đỡ tiểu Nguyệt trèo qua.

Trường học đã bỏ hoang nhiều năm, chỉ có mấy gian nhà trệt, cũng đã sụp đổ không còn hình dáng. Khắp nơi là cỏ dại, mạng nhện cơ hồ bao trùm hết phòng học.

Trong sân trường không có gió. Nhưng như cũ, có thể thấy một ít cỏ dại nghiêng một bên, thỉnh thoảng nghe tiếng sàn sạt, cũng khồn biết là xảy ra chuyện gì.

Nam nhân một mạch bước tiếp, tìm tung rích mèo trắng. Không bao lâu sau, thấy con mèo đứng trước cửa nhà vệ sinh, sau đó phục trên đất, nghẹn ngào phát ra âm thanh ở cổ họng, giống như đang khóc.

Nam nhân bước trước hai bước, hướng trong nhà vệ sinh nhìn thoáng qua, sau đó liền lui lại. Tôi biết trong đó chắc hẳn có gì khác lạ, liền dò xét đi vào, lập tức giật mình kêu lên.

Trong nhà vệ sinh có một nửa thi thể nữ, sở dĩ nói một nửa, là bởi vì phần trên đã bị lửa thiêu cháy đen, không rõ dáng dấp ra sao. Nhưng có thể thấy nửa thân dưới không mặc y phục, trên hai chân tràn đầy vết máu, nhìn qua thật khủng khiếp.

Một thiếu nữ đang tuổi xuân thì lại bị giết hại trong nhà cầu, tôi cảm giác đau lòng không xiết.

Tiểu Nguyệt cũng bị dọa tái nhợt, cắn răng nghiến lợi mắng: "Nếu bắt được hung thủ giết người, nhất định phải xử bắn."

Lão mập trông thấy thi thể nữ sinh, liền nghẹn ngào khóc rống, như là không biết chuyện gì, chỉ sợ là cảm thấy lão rất thương yêu cháu gái của mình.

Nhìn bộ dạng của hắn, tôi lập tức buồn nôn, bất giác quay đầu đi.

Cho thi thể nữ sinh vào túi nhựa, xếp lên xe, trên đường về tôi trầm mặc không nói, mấy lần định báo cảnh sát, nhưng đều bị nam nhân ngăn lại, nói rằng sẽ chỉ làm phiền toái hơn.

Nghĩ tới một kẻ mặt người dạ thú, tiếp tục ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, không bị trừng phạt, tôi thật sự không cam tâm.

Nam nhân an ủi tôi, nói sớm muộn sẽ có ngày, lão mập nhận được quả báo.

Sau khi trở về, lão mập tâm tình tốt hẳn, giao cho nam nhân hai mươi vạn, coi như là thù lao, cũng giả vờ làm một tang lễ cho ba người. Đến đêm, nam nhân liền cáo biệt chúng tôi, đồng thời mang cây đèn đi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi một mực chú ý động thái của lão mập. Bởi tôi biết, nam nhân chắc hẳn đã đem đèn ngọc trả vào chỗ cũ, không biết nữ quy bên trong có thể tìm thấy lão mập để dòi mạng không.

Sau đó ít lâu lão mập quả nhiên xảy ra chuyện. Hôm đó tôi xem tin tức, phát hiện một tin trọng đại. Tôi lập tức đọc một lượt, sau đó không kim lòng được, hít vào một hơi khí lạnh.

Nguyên lai là lão mập kia đang ngồi trong biệt thự, bống phát sinh hỏa hoạn, đốt cháy lão chết tươi.

Chuyên gia phân tích, trước khi chết hắn đã trải qua nỗi thống khổ mà người thường khó có thể chịu được, toàn thân lửa cháy, bò ra được mười mét thì tắt thở. Trong lòng tôi biết rõ, trận hỏa hoạn này không đơn giản, rất có thể có quan hệ tới đèn ngọc.

Mấy ngày sau, lại một tin tức chấn động nữa. Đó là, tại nghĩa địa lúc trước chôn nữ sinh, mỗi ngày đều có một con mèo trắng nằm đó, mặc kệ mưa sa gió táp cũng không chịu rời đi. Có người nhận ra con mào này, chính là sủng vật của nữ sinh ấy khi còn sống, trong lúc nhất thời, đồn đại một thuyết pháp "Mèo trắng báo ân."

Chó mèo vô nhân tính, vì báo đáp chủ nhân ơn dưỡng dục, mà sinh tử không rời. Ấy vậy mà con người chúng ta, vì mờ mắt trước kim tiền, lại có thể cầm đồ đao hướng về thân nhân của mình. Cái này không thể không khiến chúng ta hổ thẹn!

Hết phần 5. Phần này có vẻ hơi ngắn, phần sau Lý tham lam trở lại, khả năng sẽ gay cấn hơn hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.