Buôn Đồ Người Chết

Quyển 6 - Chương 5: Loan đao rỉ sét



Tôi lập tức cõng Tĩnh Tĩnh lên lưng, mặc dù nàng ở trạng thái nửa người nửa cương thi, nhưng cũng không có nửa điểm cương thi lộ ra ngoài. Thân thể như cũ vẫn mềm nhũn, cõng trên người hết sức thoải mái.

Lý mặt rỗ xung phong nhận việc, nói để hắn cõng. Ai biết lão Lý có thừa cơ "ăn đậu phụ" người ta hay không? (Ăn đậu phụ là từ lóng của trung quốc ý là sàm sỡ.) Dù sao nàng vẫn là một nữ sinh, nên tôi không đồng ý.

Mấy nữ sinh còn lại cũng ý thức được tính nghiêm trọng, không dám nói nhảm, dẫn đường cho chúng tôi.

Không ngờ, các nàng không dẫn chúng tôi vào trong thôn, mà vòng ra phía sau thôn, đến một nơi hoang dã. Sau đó chỉ chỉ một chỗ cỏ dại gần đó, nói: "Chúng tôi tìm thấy những quả đỏ đó dưới đống cỏ dại này."

Nam nhân gật đầu, sau đó bảo các nàng đứng đó chờ, cùng tôi đi do thám tình hình. Tôi biết, trong đám cỏ này nhất định không lành, liền nắm chặt thiên lang roi ở tay, đi theo sau hắn, bới đám cỏ cao ngất đi vào.

Lý mặt rỗ không theo chúng tôi, hắn nói phải ở ngoài bảo vệ mấy cô gái. Nam nhân cũng không cưỡng cầu, nói tùy hắn.

Nơi này cỏ dại tươi tốt phi thường, cũng giống như các vùng nông thôn khác; càng vào sâu bên trong, cỏ càng cao lớn. Nam nhân nói với tôi, nơi này rất có thể sẽ tụ tập độc vật, như rắn hay cóc độc, nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ bị cắn phải, so với tình hình Tĩnh Tĩnh còn nặng nề hơn.

Tôi gật đầu, chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua. Liền hỏi nam nhân, trên chân Tĩnh Tĩnh có nổi bóng nước, có phải bị con gì cắn mà trúng độc hay không?

Hắn do dự một chút, ánh mắt lấp lánh lườm tôi: "Ngươi có động vào bóng nước ở chân cô ta không?"

Tôi lập tức nói: "Yên tâm, tuyệt đối không có."

Hắn nhẹ nhàng thở ra: "Thế thì tốt."

Trong đám cỏ này, chậm rãi đi được một lúc, cũng không gặp rắn rết hay độc vật gì. Lúc này, trong bụi cỏ dại xuất hiện bụi cây, có một cây rất cao, tôi nghĩ Lý mặt rỗ sẽ bị khuất tầm nhìn, không thể thấy chúng tôi.

Tôi tìm xung quanh một vòng, cũng không thấy trái cây màu đỏ nào, băys đầu thất vọng, thầm nghĩ hay chỉ có một quả, đã bị Tĩnh Tĩnh ăn mất rồi?

Đang miên man suy nghĩ, nam nhân bống khoát tay áo, ra hiệu tôi dừng lại. Sau đó hắn cúi người xuống, ghé tai xuống đất nghe ngóng. Tôi cũng bắt chước làm theo, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì.

Nam nhân cầm lên một nắm đất, sau đó hít một cái, sắc mặt liền âm tình bất định. Tôi hoang mang hỏi hắn phát hiện cái gì. Hắn nói một câu: "Đi mau!"

Nói xong hắn bắt đầu tăng tốc, tôi đi theo sát hắn, tiềm thức cho biết, hắn đã phát hiện gì đó quan trọng.

Không ngờ mới đi được mấy bước, chúng tôi bắt gặp một cây có trái màu đỏ. Trái cây màu đỏ này, giống như dính máu tươi, chướng mắt vô cùng, lít nhít sinh trưởng thành một khối, ít nhất phải có mười mấy trái.

Tôi quan sát kỹ, sinh tử quả so với hạt đào không khác nhau là mấy, hình bầu dục. Ở giữa thân quả có một đám màu đen, nhìn qua đúng là giống một con mắt.

Không biết có phải tâm lý tác động hay không, tôi luôn cảm thấy lúc này như bị vô số ánh mắt chăm chú nhìn, tạo một cảm giác sợ hãi quỷ dị.

"Đây là sinh tử quả?" Tôi thắc mắc.

Nam nhân gật đầu, cúi người xuống nắm gốc cây nhổ lên, sau đó dọc theo rễ cây, dùng hai tay đào xuống.

Càng không ngờ, nam nhân đào theo rễ cây, lại lôi lên được một thanh loan đao rỉ sét. Trông thấy loan đao, ánh mắt nam nhân long lên, có vẻ rất hưng phấn.

Nam nhân đưa đao cho tôi, tiện tay túm mấy quả sinh tử, rồi bảo tôi trở về. Tôi xoay người rời đi, chợt cảm giác nam nhân không đi theo.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn rút lam kiếm trên lưng, mặt không biến sắc, cắt ngón tay của mình, sau đó dùng máu nhỏ lên đất bùn.

Tôi giật mình hỏi hắn làm gì. Lần này hắn không trả lời, lẳng lặng cùng tôi trở về.

Tôi vẫn luôn có một thắc mắc, mấy nữ sinh đến Phong môn thôn thám hiểm, đáng lẽ ra phải đi quanh thôn, sao vô duyên vô cớ lại tới nơi hoang vu này? Nơi này cỏ dại rậm rạp, tự nhiên sẽ có rắn hoặc chuột, các nàng chẳng lẽ không sợ sao?

Trên đường đi ra, tôi luôn cảm giác có thứ gì đi theo, nhưng quay đầu lại, lại chẳng thấy gì. Nhưng tiếng sột soạt đó, từ đầu tới cuối không hề biến mất.

Lúc tôi dừng lại, tiếng sột soạt cũng dừng lại theo, tôi tiếp tục đi, âm thanh đó cũng đồng thời vang lên, tôi thử nhiều lần đều như vậy.

Tôi hỏi nam nhân, đó là cái gì. Hắn liền khoát tay không nói. Chúng tôi chạy một hơi ra ngoài, mệt thở ra đằng tai.

Vừa ra, đã thấy mấy cô gái kia sắc mặt hốt hoảng nhìn chúng tôi. Tôi liếc qua Tĩnh Tĩnh, phát hiện mặt nàng đỏ gay, giống như máu toàn thân tập trung ở mặt. Tôi giật mình hỏi nam nhân. Hắn thần sắc bối rối tay cầm kiếm, chỉ nói một câu: "Đi mau, rời khỏi đây."

Nhìn hắn lo sợ bất an, tôi cũng không nỡ dây dưa, một tay vác Tĩnh Tĩnh lên vai, cùng với mọi người vội vàng về chỗ ở. Về tới nhà trệt, buông Tĩnh Tĩnh xuống, nam nhân đã ra lệnh cho tôi với Lý mặt rỗ, đóng kín toàn bộ cửa sổ của tạ lễ thảo đường.

Đồng thời canh giữ hai bên cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh. Nếu như thấy có gì tới gần, lập tức báo cho hắn.

Nam nhân thì nhanh chóng mang loan đao ra, cạo vết rỉ trên thân. Tiếng cạo rỉ vang lên, kích thích nổi da gà.

Mấy nữ sinh cũng bị bầu không khí khẩn trương này làm cho ngột ngạt, thở cũng không dám thở mạnh, chăm chú quan sát nam nhân.

Hắn cạo sạch loan đao xong, liền gọi mấy nữ sinh đến, bảo các nàng nhặt rỉ sắt lên, nhét vào thất khiếu của Tĩnh Tĩnh, nhồi vào hết mới thôi.

Nữ snh trang điểm lo lắng hỏi: "Làm như vậy, nhỡ nàng ngạt thở chết thì sao?"

Nam nhân gật đầu nói: "Có khả năng, nhưng nếu không nhét vào, cô ta sẽ chết ngay lập tức."

Mấy nữ sinh đều sợ hãi, chỉ có thể theo lời hắn mà làm, đem rỉ sắt thận trọng nhét vào miệng, mắt, mũi tai,.. của Tĩnh Tĩnh. Làm xong tất cả, nam nhân mới đi đến bên cửa, hít một hơi thật sâu. Lúc này trong tâm tôi đầy nghi vấn, liền nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi vừa trở về, rốt cuộc lo sợ cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.