Buôn Đồ Người Chết

Quyển 7 - Chương 10: Hung thủ



Tôi liền bắt chước theo khẩu hình của cô gái, nói với Doãn Tiểu Nguyệt ba chữ: "Cảnh sát Lý."

Tiểu Nguyệt ngơ ngác, không hiểu được, nhìn tôi: "Lý cảnh sát...có ý gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, kéo tiểu Nguyệt vào trong phòng nói: "Cô ta chính là ám chỉ cảnh sát Lý giết Vương Hàn."

Tiểu Nguyệt thổi phù một tiếng bật cười: "Nói linh tinh gì vậy? Nếu cánh sát Lý là hung thủ giết người, hắn có tận tâm tận lực điều tra như vậy không?"

"Vậy cô có cảm thấy vừa rồi cô gái tật nguyền kia nói hưou nói vượn không?" Tôi hỏi ngược lại.

Tiểu Nguyệt lại sửng sốt, nhìn tôi một lúc, không nói gì.

"Lý cảnh sát họ gì? Họ Lý. Ý Đức thái tử họ gì? Cũng họ Lý. Nếu như Lý cảnh sát là hậu duệ của Ý Đức thái tử, có khi nào bởi vì Vương Hàn trộm mổ tổ nhà hắn, mà hắn ra tay báo thù không?" Tôi nói.

Tiểu Nguyệt cứng miệng, lo âu nhìn tôi.

"Cảnh sát Lý có lẽ là không tìm được chứng cứ Vương Hàn trộm mộ, mà cho dù trộm mộ, Vương Hàn cũng chỉ đi tù vài năm, cho nên Lý cảnh sát dứt khoát giết người, đồng thời tạo hiện trường giả Vương Hàn bỏ trốn. Như vậy sẽ vĩnh viễn không có ai biết được chân tướng.

"Chỉ có điều, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, có lẽ Vương Hàn oan hồn bất tán, chờ chúng ta tra ra sự thật. Hoặc là cô gái tật nguyền kia thật sự có linh tính, nhìn thấy Lý cảnh sát phạm tội lớn tày trời."

Tôi kiên nhẫn phân tích, lại phát hiện rất nhiều bằng chứng cho thấy Lý cảnh sát là hung thủ giết người.

Tiểu Nguyệt bị kết luận của tôi làm cho sững sờ, rất lâu vẫn chư lấy lại tinh thần.

"Nói vậy, cổ họa giết người, kỳ thật là giả. Lý cảnh sát chỉ lôi Vương Hàn vào, để cảnh sát nghĩ là Vương Hàn đã chạy trốn rồi?" Tiểu Nguyệt hỏi.

Tôi lắc đầu, nói vấn đề này tôi vẫn chưa xác định. Bởi vì bức cổ họa kia đích thực là vật tà âm, nếu bàn tay đứng sau tất cả là Lý cảnh sát, tôi chỉ có thể khen một câu tâm ngoan thủ lạt, cơ trí hơn người.

Loại người này, nếu nắm quyền chức trong tay, mối nguy với xã hội khó tưởng tượng được.

"Hắn có giết chúng ta không?" Tiểu Nguyệt sợ hãi nhìn tôi: "Chúng ta đã biết quá nhiều, nếu biết chúng ta điều tra ra nguyên nhân cái chết của Vương Hàn, với phong cách làm việc của mình, Lý cảnh sát liệu có buông tha chúng ta không?"

Tôi cười khổ: "Đây cũng chính là điều tôi đang lo lắng. Hay là thế này đi, bạn thân của cô là do Vương Hàn giết, sau đó Vương Hàn bỏ trốn. Không có vai trò của Lý cảnh sát trong đó, được không?"

Tôi nghiêm túc nhìn tiểu Nguyệt, chuyện này hai ta không thể tiếp tục thâm nhập sâu, nếu cố tình, sẽ ảnh hưởng tới tính mạng, đối với chúng tôi chỉ có hại mà không lợi.

Tôi cũng chẳng phải đại anh hùng mười phần trọng nghĩa, tôi chỉ muốn yên ổn sinh sống, tai họa bất ngờ này, tôi không muốn gánh lấy.

Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi: "Anh định tro mắt nhìn lũ sâu mọt này tiếp tục gây họa?"

Tôi nhún vai: "Cô quá ngây thơ, loại chuyện này tôi không quản được, cô cũng không quản được, theo đến cùng chỉ rước họa vào thân."

Tiểu Nguyệt trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, tôi nghe lời anh."

Vậy thì đơn giản rồi, tôi thở phào.

Sáng hôm sau, tôi liền gọi điện thoại cho Lý Vân Thiên, nói rằng, Vương Hàn rất có thể đã bỏ trốn, mà oán khí trên cổ họa kia có lẽ đã tiêu tán, sẽ không tiếp tục uy hiếp tính mạng con người, cho nên vụ án này dừng ở đây đi, tôi đã hết cách rồi.

Lý cảnh sát liên tục giữ tôi lại, nói rằng cảnh sát không thể tùy tiện kết án. Có điều tôi cự tuyệt, tôi biết hắn giữ tôi lại, chỉ là giả bộ mà thôi.

Hắn cuối cùng đồng ý. Bản án rất nhanh đã kết thúc, tất cả tội đều đổ lên đầu Vương Hàn, giống dự liệu của tôi y hệt. Lý cảnh sát thậm chí còn cao hứng mời tôi bữa cơm, bức họa kia cũng đưa cho tôi.

Mặc dù không muốn, nhưng vì thể hiện tôi không có ý khác với vụ án này, nên đành nhận.

Mấy tối sau, tôi đều không ngủ ngon giấc. Vừa nhắm mắt lại, bộ dạng Vương Hàn lại hiện lên. Hắn bị một đao phủ chặt đứt đầu, vứt vào lò than. Đầu của hắn còn nhe răng nhìn tôi cười toe toét, lửa lớn đốt mắt hắn lồi ra, sau đó phát nổ, máu, não văng tung tóe lên mặt tôi.

Cứ tối đến là tôi bị ác mộng tương tự đánh thức, tỉnh dậy toàn thân mồ hôi ướt đầm đìa. Nội tâm tôi ngập tràn xấu hổ tự trách, biết rõ đây là án oan, tôi lại buông tay mặc kệ?

Cứ nghĩ rằng thời gian tôi sẽ dần nguôi ngoai. Thế nhưng chẳng được mấy ngày, lại có chuyện xảy ra.

Đêm đó, tôi rảnh rỗi, đang suy nghĩ nên tìm người mua bức cổ họa này ở đâu, chợt có điện thoại của tiểu Nguyệt gọi tới. Nàng ở đầu dây bên kia thở hồng hộc, lớn tiếng hô cứu mạng. Tôi vội hỏi nàng chuyện gì xảy ra, tiểu Nguyệt nói nàng gặp một đao phủ không đầu, đuổi nàng chạy trong rừng rậm, mau tới, nàng không chịu nổi nữa.

Tôi nghe xong, lập tức hoang mang, không đầu đao phủ, cái gì đao phủ, cái gì không đâu? Hít một hơi thật sâu, cuống quít mở cổ họa ra xem, tôi mới kinh hãi phát hiện, đao phủ bên trong, áo đỏ đã mờ đi rất nhiều, đường cong cũng mơ hồ, giống như đang ẩn thân.

Không ổn. Tôi liền nhảy dựng lên, một tay cầm cổ họa, lên xe, gấp rút lái về rừng rậm kia.

Ở chỗ chúng tôi chỉ có một khu rừng, đó chính là khu rừng phía sau cư xá mà Vương Hàn ơt. Tôi vô tình nhớ tới cô gái tàn tật từng nói, Lý cảnh sát giết chết Vương Hàn, đầu ném vào lò lửa, còn thân thì chôn ở rừng rậm phía sau.

Tiểu Nguyệt nhắc tới đao phủ không đầu, không phải là thi thể của Vương Hàn chứ? Đêm hôm khuya khoắt, nàng vào rừng làm gì? Rất có thể là nàng không cam tâm nhìn bạn thân mình chết oan, nên đi tìm thi thể Vương Hàn, muốn Lý Vân Thiên chịu tội.

Tôi nửa đường ghé qua nhà Lý mặt rỗ, xông vào. Hắn cùng con trai đang dùng bữa, tôi đột ngột đi vào, làm hắn giật nảy mình, hỏi tôi đi đâu.

Tôi kéo hắn ra ngoài, hắn tất nhiên không vui, vịn vào cửa không chịu đi. Tôi nói một câu, tiểu Nguyệt đang nguy hiểm tới tính mạng, hắn lập tức buông cửa.

Tôi một chân đạp ga hết cỡ, không quan tâm đèn đỏ, rốt cuộc cũng tới khu rừng.

Tắt máy xe, tôi cẩn thận nghe ngóng động tinh xung quanh. Nhưng trong rừng rậm cuồng phong thổi ào ào, chỉ sợ ngoài 100m có người gọi, chúng tôi cũng không thể nghe thấy.

Trong rừng căn bản không có người ở, một chút ánh sáng cũng không có, thậm chí ánh trăng cũng không cách nào xuyên xuống tán cây rậm rạp. Tôi cùng Lý mặt rỗ bật đèn pin, hướng về phía trung tâm khu rừng, khu trung tâm trước giờ đều là nới tốt để giết người vứt xác.

Đầu óc của tôi không tự chủ được, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới tiểu Nguyệt lúc này đang vô cùng sợ hãi, bỗng khóe mắt tôi rỉ ra hai dòng lệ.

Nàng dù gì cũng chỉ là một cô gái thành phố.

Muốn tìm nàng trong khu rừng lớn như vậy, khác nào mò kim đáy bể. Nếu không có cách tìm tiểu Nguyệt, vậy tôi sẽ tìm đao phủ không đầu. Hắn thuộc về vật tà âm, tôi sẽ dùng cách tìm kiếm vật tà âm, nhất định sẽ tìm ra hắn.

Nghĩ thông suốt, tôi liền gọi Lý mặt rỗ, sau đó bắt một con cóc, bẻ gãy ba chân của nó, chỉ để lại một chân trước. Con cóc đau đớn quay vòng tại chỗ máu tươi chảy ra, vẽ trên mặt đất một vòng tròn. Đảo quanh vòng tròn một lúc, nó bắt đầu giãy dụa, hướng về một phía bò ra.

Tôi nhặt con cóc lên cầm trên tay, thuận phương hướng nó bò, điên cuồng chạy tới. Cứ như vậy, vừa chạy một đoạn, đặt con cóc xuống chỉ đường, rồi lại chạy, cuối cùng tìm được chút manh mối.

Tôi thấy trên một nhành cây mắc sợi dây chuyền của tiểu Nguyệt, đây chẳng phải nàng để lại cho chúng tôi phương hướng hay sao.

Tôi sờ sợi dây chuyền thấy vẫn còn hơi ấm, như vậy chắc chắc nàng ở gần quanh đây. Nhưng có điều, tại sao nơi này lại yên ắng lạ thường? Hẳn là.. nàng đã gặp bất trắc?

Tôi lập tức bảo Lý mặt rỗ cẩn thận, nơi này có gì đó rất quái lạ. Tôi cùng lão Lý tựa lưng vào nhau, bắt đầu thăm dò xung quanh.

Một trận gió thổi tới, một âm thanh rầm tầm truyền vào đỉnh đầu, không phải âm thanh cành cây va chạm, tôi giật nảy mình vội ngẩng đầu nhìn.

Một thanh quỷ đầu đao sáng loáng, lóe ra hàn quang, trên tay một bóng màu đỏ, từ trên cây nhảy xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.