Thật lòng tôi cũng thấy tò mò, Lý Vân Thiên làm sao biết tôi là một thương nhân âm phủ? Mà hắn căn cứ vào đâu phán đoán việc này do vật tà âm gây ra?
Ban đầu tôi nghi ngờ tiểu Nguyệt nói cho hắn, nhưng nàng một mực không nhận, khăng khăng nói không có.
Điều này thật kỳ quái. Tới khi gặp Lý Vân Thiên ở quán trà, tôi mới được rõ. Hắn nói cho tôi, hồi hắn còn là thực tập sinh ở sở cảnh sát, đã được chứng kiến bố tôi giúp cảnh sát phá án. Cũng chính là từ lúc đó, hắn được biết trên đời có nghề gọi là thương nhân âm phủ.
Đương nhiên, thái độ ban đầu của hắn cũng giống đa số mọi người, cho rằng vật tà âm là mê tín dị đoan, thương nhân âm phủ không có bản lĩnh gì, tóm lại là coi thường. Thậm chí hắn còn thấy lãnh đạo có phần ngu muội, sao lại mời một kẻ hạ lưu tới phá án?
Cho tới hôm nay hắn leo lên chức lãnh đạo, mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của lãnh đạo năm đó.
Vì vụ án này, hắn đã dốc toàn lực có thể, nhưng vụ án chẳng những không tiến triển, mà đến xác chết cũng không bảo vệ được. Thượng cấp của hắn nổi giận lôi đình, đập bàn trong cuộc họp. Lý hình cảnh thực sự là cùng đường, cho nên mới tìm tới thương nhân âm phủ như tôi.
Đương nhiên, hắn tìm tôi cũng không phải chọn bừa lúc tuyệt vọng, mà là nghe được lúc trước tôi giúp cảnh sát HongKong phá một liên hoàn án, cảnh sát HongKong lúc đó còn đăng một thư cảm tạ trên trang web của họ.
Mặc dù trong thư không nói rõ tôi làm cách nào phá án, nhưng kẻ thông minh như Lý hình cảnh, vẫn đoán được là tôi giúp những gì.
Lúc này ngồi đây, hai mắt hắn đang chằm chằm nhìn tôi, mong chờ câu trả lời. Việc đã đến nước này, tôi cũng đành miễn cưỡng chấp thuận.
Lý Vân Thiên cao hứng, nhưng hắn cao hứng thì lại nói mấy câu làm tôi mất hứng. Hắn nói thân phận của tôi, chỉ có thể an bài là một quần chúng nhiệt tình, như thế mới không bị chỉ trích.
Tôi rất khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác. Sống dưới chế độ, chỉ có thể theo chế độ sắp đặt.
Tôi bèn bảo hắn dẫn tới hiện trường vụ án xem xét, để coi có thể phán đoán vật tà âm là gì hay không.
Lý Vân Thiên không nhiều lời, trực tiếp lái xe đưa tôi tới đó. Hiện trường vụ án đã bị phong tỏa, thậm chí lầu ba cũng không còn ai ở lại. Xảy ra án mạng kinh dị như vậy, dù to gan đến đâu cũng lập tức rời đi.
Lý hình cảnh nói với tôi, do tính chất đặc thù của vụ án, nên thi thể người chết tạm thời chưa mang đi, cử hai cảnh sát trực ban canh gác, ở hiện trường cũng lắp camera.
Tôi vội hỏi hắn, thi thể mất hai tay, camera đều ghi lại được chứ? Hắn gật đầu: "Đúng vậy, thi thể bị chặt đứt hai tay, không rõ tung tích, cảnh sát trực ban cũng khẳng định, tôi qua không xảy ra việc gì, tôi xem qua camera ghi lại, tất cả đều bình thường."
Tôi đột nhiên hỏi: "Sao các người lại nghĩ ra việc lắp camera ở hiện trường?"
Lý Vân Thiên ngại ngùng gãi đầu: "Ta sớm đoán được vụ án này không phải do con người gây ra, nên muốn lưu lại chứng cứ, cho cấp trên xem, để cấp trên hiểu sự tà môn của vụ án, nhờ đó tôi có thể đứng ngoài vụ này. Nhưng rốt cuộc cũng không thu thập được gì, chỉ đánh lén lút tìm ngài."
Hành vi của hắn cũng dễ hiểu. Vụ án này như con dao hai lưỡi, xử lý tốt chắc chắn công danh thăng tiến, ngược lại xử lý không tốt, đến cảnh phục chưa chắc đã giữ được.
Hiện trường vụ án quả thật không bình thường, một vệt máu dài nhìn mà nổi da gà, kéo từ trong phòng tới bậc cầu thang. Ngoài việc này, ngược lại mọi thứ đều bình thường. Thậm chí bàn ghế trong phòng cũng sạch sẽ.
Mà chỗ bắt đầu của vệt máu, tôi phát hiện được tranh chữ cổ mà tiểu Nguyệt nhắc đến. Bức tranh chữ được treo trên tường, phía dưới kê một bàn thờ, bát hương. Trên bàn bày đầy hoa quả thờ cúng. Nạn nhân lúc còn sống, vậy mà lại thờ phụng bức tranh này.
Xem ra nàng nhất định có ý đồ mờ ám, muốn thông qua bức tranh đạt được mục đích nào đó.
Tôi liền quan sát tỉ mỉ bức tranh. Bức tranh đã trải qua nhiều năm rồi, mặt ngoài ố vàng, hai bên viền có rất nhiều chỗ đã hư hại. Tôi tìm dấu chiện đóng trên tranh, muốn xem bức họa này, là do ai vẽ nên.
Có điều tác giả hình như không muốn để lộ danh tính, bởi dấu chiện bên trong chỉ có chữ "Đường, thập lục niên."
Không hề nghi ngờ, bức thư họa nayg là thời Đường. Thư họa đời Đường là một giai đoạn phát triển nhất trong lịch sủ, thời này xuất hiện rất nhiều họa sĩ lớn. Ví dụ như họa thánh Ngô Đạo Tử, còn có hai anh em Diêm Lập Bản.
Hội họa thời đó đều lấy phong tục sinh hoạt, cùng cảnh núi sông làm chủ đạo. Nhưng bức họa trước mặt tôi, lại rất kỳ quái. Bởi vì nó không phải miêu tả phong tục sinh hoạt, cũng không phải sơn thủy đồ, nhìn qua giống một cảnh hành hình.
Bên trong bức họa vẽ một đoạn đầu đài, bên trên đoạn đầu dài là một phạm nhân nghèo, tóc tai bù xù. Hai chân hai tay hắn bị trói chặt, đang chờ đợi đao phủ kết liễu mạng sống.
Đứng phía sau phạm nhân, đao phủ mặc đồ đỏ, râu quai nón dữ tợn, giơ cao một thanh đao lớn, nét mặt hung ác.
Biểu hiện của đao phủ rất sống động, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng thù hận. Mà bên cạnh đoạn đầu đài, một viên quan đang thoải mái chứng kiến hành hình. Xung quanh còn có bách tính, thản nhiên đứng xem, không có ý đi lên ngăn cản.
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc dù bước vào nghề buôn đồ người chết không lâu, nhưng từ nhỏ tôi đã nghiên cứu về đồ cổ.
Thư họa tôi đã xem qua cả trăm, ngàn bức. Nhưng loại thư họa hành hình này, đây là lần đầu được thấy.
Bức tranh này, rất có thể là bản duu nhất, giá trị nghệ thuật vô cùng lớn, chỉ sợ có tiền cũng không mua được. Tôi không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch, muốn đem nó làm của riêng.
Đương nhiên, trước khi đem nó làm của mình, nhất định phải tiêu trừ tà khí của nó, nếu không chẳng khác nào rước một tai họa vào nhà.
Lý Vân Thiên hỏi tôi: "Trương tiên sinh, có ý kiến gì không?"
Tôi lắc đầu nói: "Tạm thời không có, có điều, Lý hình cảnh, tôi phải hỏi trước chuyện này, bức họa này có bị xung làm tài sản quốc gia không?"
Hắn liền hiểu ý cười lớn: "Yên tâm đi. Quy củ nghề của các người tôi cũng hiểu. Chỉ cần giúp tôi phá án, bức họa này liền thuộc về ngài."
Vậy là tốt rôi, tôi nói sẽ mau chóng ghĩ biện pháp. Nhưng điều trước mắt là phải tìm được hai tay của nạn nhân đã, nếu không ngươi làm sao báo cáo lên cấp trên.
Cảnh sát Lý biến sắc: "Hẳn là ngài đã biết tay của thi thể ở đâu?"
Tôi gật đầu: "Chẳng đi đâu xa, thực ra nó nằm ngay trong sở cảnh sát."
Lý Vân Thiên vô cùng kinh ngạc: "Sở cảnh sát cách hiện trường trên dưới mười cây số, sao hai cánh tay thỉ thể lại có thể tới đó được? Vả lại, sở cảnh sát có phải là nơi công cộng đâu, bảo vệ nghiêm ngặt, không có khả năng người ngoài vào được."
Tôi vừa cười vừa nói: "Ngươi sai rồi, ngươi quên là chúng ta đang xử lý vụ án như thế nào à? Liên quan tới vật tà âm, há có thể dùng suy nghĩ bình thường phán đoán? Nói mồm thì không tin, chúng ta về sở cảnh sát sẽ rõ."
Lý hình cảnh rất kích động, lập tức lên xe, đưa chúng tôi về sở.
Tôi bảo hắn đưa tôi đến chỗ cất giữ điện thoại của nạn nhân, chính là phòng tang vật.
Lúc nghe tôi nói vậy, hắn khó hiểu nhìn tôi: "Trương tiên sinh, không phải chúng ta muốn tìm đôi tay người chết sao? Tìm điện thoại làm gì?"
Tôi thần bí nói: "Hai tay kia ở gần điện thoại."
"Ngài khẳng định như vậy?"
"Đúng, vởi người chết dùng hai tay đó, nhắn tin cho Doãn Tiểu Nguyệt." Vừa nói tôi vừa bảo tiểu Nguyệt mở tin nhắn cho hắn xem.
Lý Vân Thiên nhìn thấy tin nhắn, mặt hắn lập tức trắng bệch, run rẩy nói: "Chuyện này...chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao người chết lại gửi tin nhắn được?"
Tôi nói vấn đề này liên quan đến tâm linh, dùng suy nghĩ của người thường tất nhiên khó giải thích nổi.
Hắn cũng không hỏi thêm, liền liên hệ với cảnh sát phụ trách phòng tang chứng, mở ngăn tủ cất điện thoại của nạn nhân.
Ngăn tủ vừa mở ra, bên trong bỗng rơi ra hai đồ vật. Nhìn kỹ chính là đôi bàn tay đẫm máu.
Bàn tay bị chặt đứt từ cổ tay, vết thương gọn gàng, cả mạch máu, xương cốt đều nhìn rõ. Một trong hai bàn tay còn đang nắm điện thoại.
Màn hình điện thoại đang ở giao diện tin nhắn, một tin đã gửi đi, thấy mà lạnh sống lưng.