Buôn Đồ Người Chết

Quyển 9 - Chương 13: Tình thương vô bờ bến



Để tránh bị phát hiện, chúng tôi lén lút đi ra khỏi phòng. Tiểu Nguyệt dẫn bọn tôi đi đường tắt, rất nhanh đã tới nhà chú Tư.

Tiếng gõ mõ đều đều vang lên từ trong phòng. Tôi nhỏ giọng hỏi tiểu Nguyệt, chẳng lẽ nàng thật sự không nghe thấy gì sao? Tiểu Nguyệt lắc đầu, nàng không hề nghe thấy gì cả.

Sao lại kỳ quái như vậy, chỉ mình tôi nghe thấy tiếng mõ? Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Chú Tư vẫn như đêm qua, ngồi trên ghế, tay cầm một cây gậy, đều đều gõ vào mõ. Mặc dù đã nói trước cho tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ tình hình này, nhưng khi hai người chứng kiến tận mắt, vẫn kinh hãi mà há hốc mồm.

Mắt thấy tiểu Nguyệt định kêu lên, tôi liền bụm miệng nàng lại, nói khẽ: "Được rồi, đừng nói chuyện, mau lấy điện thoại ra quay phim lại."

Tiểu Nguyệt mới lấy điện thoại ra, ghi hình chú Tư. Nàng bị dọa không ít, tay run run, tôi đành cầm lấy điện thoại, tự quay.

Chú Tứ gõ thêm vài phút, sau đó cầm mõ lên ghé miệng thổi hơi, thổi xong lại tiếp tục gõ. Được một lát như vậy, đột nhiên chú Tư buông gậy xuống, hai mắt mở trừng trừng, nhìn về phía chúng tôi.

Lòng tôi chột dạ, thầm nghĩ không ổn rồi, xem ra đã bị phát hiện. Cũng không biết là "mõ" phát hiện ra chúng tôi, hay là chú Tư phát hiện ra.

Đang suy nghĩ, thì chú Tư lại chậm rãi đứng lên. Ông ấy muốn làm gì? Nội tâm tôi rất căng thẳng, không phải là muốn đối phó với chúng tôi chứ?

Vì an toàn, tôi kéo tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ lùi ra ngoài sân, tiếp tục theo dõi động tĩnh của chú Tư. Chú đội cái mõ lên trán, đi ra, mặc dù bước đi chệnh choạng, lắc lư, nhưng cái mõ vẫn dính chặt trên trán.

Thoáng cái đã đi tới góc tường, sau đó chú Tư cầm cái thuổng sắt lên. Tôi giật mình, theo bản năng nghĩ là chú chuẩn bị tấn công chúng tôi, liền thuận tay rút cây chủy thủ bên hông ra.

Chẳng ngờ, chú Tư cũng không thèm để ý chúng tôi, mà quay người đi ra khỏi sân. Bên ngoài tối như bưng, thậm chí còn nghe tiếng sói hoang gào rú, chú Tư cầm thuổng sắt, là định làm gì? Đi săn? Cũng không phải, đi săn sẽ không dùng thuổng.

Không dám suy nghĩ nhiều, tôi kêu hai người bám theo. Chú Tư lắc lư, tới một nhà, gõ cửa. Gõ vửa xong, bỗng nói: "Mau dậy làm việc."

Người trong nhà nhìn chú Tư, anh mắt rất kinh ngạc. Bởi chú Tư hai mắt nhằm chặt, còn đội cái mõ trên đầu, nhìn qua rất quái dị.

Tôi sợ họ sẽ đánh thức chú Tư, làm chú trở thành ngớ ngẩn, nên chạy ra đứng sau lưng chú, nhẹ giọng nói cho mấy người kia, cứ làm theo lời chú.

Đám dân bản kia trợn tròn mắt, chắc cũng đoán được là do quỷ cản đường đang tác quái, liền nghe lời tôi, theo chú Tư giao phó, cầm thuổng sắt nhà mình ra.

Chú Rư gọi toàn bộ dân bản dậy, nửa đêm nửa hôm, một đoàn người cầm thuổng sắt thật khiến người khác hoang mang.

Tôi bảo tiểu Nguyệt nói với mọi người, tuyệt đối đừng nên sợ hãi, quỷ cản đường đang khống chế chú Tư, cứ để xem rốt cuộc nó muốn làm gì. Chỉ cần thấy có vẻ nguy hiểm, tôi sẽ đứng ra giải quyết.

Nghe tiểu Nguyệt giải thích, mọi người tỉnh táo hơn nhiều, đi theo chú Tư, thẳng tới con đường đất vào bản.

Ánh trăng lạnh lùng tỏa xuống, pha tạp thêm bóng cây, giăng khắp nơi, giống như một cái lưới, nhìn mà lo sẽ bị cái lưới kia chụp lên.

Tôi sợ sẽ có nguy hiểm, liền bảo các dân bản chờ tại cổng, tôi với hai người Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt đi theo chú Tư, lên con đường kia.

Chú Tư đi tới đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, bên cạnh là khe nước, thì khóe miệng lộ ra một nụ cười quái đản, sau đó chống thuổng xuống, thở dài: "Nơi này phong thủy không tốt, mỗi khi có ai lái xe ngang qua đây, thần kinh sẽ bị tê liệt, rất dễ chệch tay lái ngã xuống khe nước. Lấp cái khe này đi, sẽ không phải lo lắng nữa."

Tôi nghe mà nổi da gà, bởi giọng nói này đâu phải là giọng của chú Tư, đây rõ ràng là giọng của một bà già, khàn khàn nhưng lại rất hiền hậu.

Đám dân bản bị dọa tái nhợt. Chú Tư một tay lấp khe nước, miệng than thở: "Chỉ đáng tiếc một điều, con trai ta còn trẻ mà đã bỏ mạng, số mênh thật trêu người, haiz."

Tôi đứng người, biết đây đều là những lời nói của "quỷ cản đường". Đây mới thật sự là cao nhân đắc đạo, cho dù dân bản chẳng biết ơn ân nhân, thậm chí hại chết con của bà, nhưng bà vẫn luôn lấy ơn báo oán, quan tâm tới an nguy của mọi người.

Không biết hiện giờ các dân bản cảm thấy thế nào? Họ đoán chừng bị dọa cho sợ hãi, hẳn là không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nơm nớp nhìn chú Tư.

Chú Tư đều đều dùng thuổng sắt đào đất, lấp cái khe nước kia. Tôi gạt nước mắt, giật lấy một cái thuổng của thôn dân bên cạnh, đi theo chú Tư lấp cùng.

Một lúc sau, dân bản cũng có phản ứng, đồng loạt đi tới, nhất thời tạo nên khí thế hừng hực, cùng nhau lấp đất.

Trông thấy khe nước sắp được lấp đầy, chú Tư bỗng toàn thân run rẩy, sau đó ngã ra mặt đất. Tôi lập tức chạy ra xem, dìu chú đứng dậy. Cái mõ cũng rơi khỏi trán chú Tư.

Chú Tư mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi: "Ở đây là đâu? Sao vừa rồi, vừa rồi.. ta như nhìn thấy một ni cô?"

Tôi hỏi: "Chú Tư, ông có nhớ mình đã tự tay lấp khe nước không?"

Chú Tư do dự một chút nói: "Có nhớ mang máng."

Chú nhìn thoáng qua khí thế của dân bản, vành mắt thoáng đỏ lên: "Dũng sĩ, sự việc đúng như ngươi nói lúc trước sao?"

Tôi gật gật đầu: "E là như vậy."

Chú Tư lập tức quỳ xuống đất, gào khóc: "Tất cả tại ta, tại ta trách nhầm ân nhân."

Tôi nhặt mõ lên, đưa cho chú: "Để nó an nghỉ đi."

Chú gật đầu, chôn mõ xuống khe nước. Làm xong xuôi mọi việc, tất cả trở về bản. Sau khi trở về, còn mở một bữa tiệc cảm tạ ân nhân, mang xương cốt con trăn chôn cùng chỗ với cái mõ.

Sau này tiểu Nguyệt có nói với tôi, đoạn đường đó không xảy ra tai nạn nữa, còn có nhà đầu tư cải tạo thành đường vào khu du lịch sinh thái, dân bản nhờ vậy cũng hết nghèo khó.

Tôi tin rằng, là ni cô hết mình phù hộ bọn họ.

Trong đời sống hàng ngày, con người chúng ta chắc chắn có nhiều mảng tối. Nhưng không thể vì mảng tối mà vứt bỏ ánh sáng, thấy một hai người xấu, đã quy chụp tất cả mọi người đều xấu.

Thêm một phần tha thứ, bớt một phần tính toán, đừng làm tổn thương trái tim của những người tốt!

Hết phần 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.