Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 60: Phiên ngoại -Thanh nhi (4)



Ngọc ca ca không biết bỏ đi nơi nào rồi, Hiên minh chủ phát điên tìm kiếm, muốn sát vào núi lại bị cái người không giống người quỷ không giống quỷ rất kỳ quái kia ngăn cản…… Kỳ thật ta cũng rất muốn đi lên núi, nhưng Lưu thần y không cho. Dù ta vào trong đó lại có cái gì hữu dụng đâu? Ta không có võ công như Hiên minh chủ, cũng không thông minh giống Ngọc ca ca, ta cái gì đều không làm được, Hành, ngươi rốt cuộc thế nào rồi? Nếu ngươi có chuyện gì, Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ?

Ta ngẩng đầu lên, thế nhưng phát hiện đầu gối mình đã là 1 mảng ẩm ướt, gần nhất luôn vụng trộm khóc, Ngọc ca ca nói mắt ta đã muốn thành quả hạch đào. Nhưng ta chính là rất nhớ Hành a, Hành……

“Thanh nhi? Thanh nhi của ta, ta đã trở về!”.

Ta xuất hiện ảo giác sao? Vì sao lại nghe thấy tiếng Hành bên tai thật rõ ràng? Còn có……

“Thanh nhi……” Hành! Người kia quả thực là Hành!!

“Ô ô……” Thật là Hành sao? Trên gương mặt xinh đẹp kia giờ đều là vết máu, vết sẹo…… Nhưng ánh mắt cùng miệng lại hàm đầy ý cười, đúng là Hành của ta không sai……

“Thanh nhi lo lắng? Hài tử ngốc, ta đã trở về, ngươi còn khóc cái gì.”

“Hành……” Ta chạy tới ôm lấy hắn, đúng vậy, Hành của ta đã trở lại, đây chính là hương vị của Hành a…….

Ta ngẩng đầu mới nhìn thấy hắn đau đến mặt mày trắng bệch, tê tê trừu khí, trên người hắn nhất định có rất nhiều vết thương.

Trời ạ, người nào tàn nhẫn như vậy…… Ta không dám động đậy nữa, sợ chính mình lại đụng tới vết thương của hắn…… Hành lại ôm chặt lấy ta, làm ta sắp thở không nổi.

“Thanh nhi ngốc, đều chỉ là chút vết thương ngoài da, không đau.”

“Đi, tiến vào trong lều trại, ta đi tìm Lưu thần y……”.

Ta đem Hành đỡ lên giường, vội vàng tìm thần y đến. Thần y đem quần áo đã rách tươm của Hành xé mở, từng đạo vết thương hiện ra, có cái đã sưng mủ, có cái còn đang chảy máu…… Ta nghe thấy thanh âm đang khóc của chính mình…… Trong lòng đau quá, nhiều vết thương như vậy, lại đều thật sâu…… Hành nhất định đau lắm, nhất định…… Nhưng Hành vẫn tươi cười nhìn ta……

“Độc đã giải, đều là chút vết thương ngoài da thôi. Không lâu nữa sẽ khỏi.” Lưu thần y thay  Hành thượng dược.

“Thần y cũng đã nói như vậy rồi, còn lo lắng cái gì nữa?” Hành hướng ta nói, nhưng nước mắt ta lại không đình chỉ được, lòng đau quá.

“Ngọc nhi thế nào?” Hiên minh chủ từ bên ngoài lều trại tiến vào, ta thấy hắn thật tiều tụy.

“Sinh mệnh không có nguy hiểm, chính là lão thất phu kia……” Hành cắn răng nói.

Hiên minh chủ vung quyền đập mạnh lên bàn, cái bàn liền nát, ta biết Ngọc ca ca là vì cứu Hành cùng những người khác, mới chính mình đi lên núi. Ngọc ca ca, ngươi nhất định không thể có việc.

“Thanh nhi, đến nằm bên người ta đi.” Uống thuốc xong Hành lôi kéo ta không chịu buông tay.

“Nhưng……” Ta sợ chính mình không chú ý đụng tới miệng vết thương của Hành.

“Ta còn nghĩ đời này sẽ không còn được gặp lại Thanh nhi của ta nữa chứ.” Hắn đem ta ôm lấy, ta liền cứ như vậy lẳng lặng nằm ở bên người hắn.

“Hành, về sau đừng rời khỏi ta nữa.” Ta không muốn lại phải mỗi ngày lo lắng đề phòng.

“Hảo, ta đáp ứng Thanh nhi.”

Kỳ thật ta biết đây là chuyện không có khả năng, đại ma đầu kia có lẽ sẽ còn gây ra nhiều chuyện càng đáng sợ hơn. Ta cũng rất lo lắng cho Ngọc ca ca.

Nhưng ta không dám nói ra, ta sợ……

“Thanh nhi, không sợ.” Hành ngồi dậy, hôn môi ta, mềm, có hương vị của Hành, còn cả mùi dược chua sót kia nữa.

Thương tích của Hành nhờ thần y điều dưỡng rất nhanh đã tốt lên, Hành nói này còn phải kể đến dược Ngọc ca ca đưa cho. Chính là thời điểm hắn nói lời này trong mắt đầy chua sót. Ta kỳ thật vụng trộm nghe được thuốc này của Ngọc ca ca chính là dùng máu của bản thân làm ra.

Những người cùng Hành đến cũng đều đã tốt hơn, gần nhất ngoài trướng thiệt nhiều người, Hành bảo ta ở lại trong trướng, không cần đi ra ngoài nên ta cũng không biết bọn họ cụ thể muốn làm gì.

Ta chỉ là ở lại trong trướng xem sách thuốc mà vị thần y kia cho mượn, đột nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy.

“Hành……” Ta quay đầu lại.

“Thanh nhi, ngày mai, ta phái người đưa ngươi xuống núi.”

“Cái gì?” Đưa ta xuống núi? Vì sao? Không, ta muốn ở lại bên người Hành.“Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”

“Thanh nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi ở……”.

“Ta sẽ liên lụy ngươi sao?” Ta đã biết, ta vốn không giúp được gì cả, ta chỉ là một cái trói buộc.“Hảo, ta xuống núi……” Ta không khóc, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, ta một chút cũng không giúp được cho hắn, một chút cũng……

“Thanh nhi. Yên tâm, ta không có việc gì. Qua vài ngày, ta sẽ xuống núi tìm ngươi.”

“Ân.”.

Ta yên lặng nằm ở trên giường, không muốn nói chuyện. Ta cảm thấy chính mình thật sự là một chút đều không dùng được, giống Hành người vĩ đại như vậy, hẳn là phải có một người thật tốt bồi tại bên người, có thể cùng hắn lưu lạc giang hồ, cùng nhau kề vai chiến đấu, mà không phải giống ta đây cái gì cũng không biết……

“Thanh nhi……” Hành ôm chặt ta, muốn cho ta ấm áp, nhưng ấm áp này, ta có thể có được bao lâu?

Ngày hôm sau ta liền hạ sơn, bị đuổi về chỗ ở của Tiếu tướng quân, Lạc nhi lại trưởng thành hơn một chút, chỉ là động bất động liền khóc*, ta biết, Lạc nhi cũng nhất định rất nhớ phụ thân của hắn đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.