Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 9: Chương 9





Hình Chu quấn chăn vùi mình trên ghế sô pha nhà Lệ Thủy, chăm chú lắng nghe tiếng động mà Lệ Thủy đang tạo ra trong nhà bếp, khi thì âm thanh đun nước, lúc lại là tiếng thìa va chạm vào cốc sứ giòn tan, tựa như đang tấu một khúc nhạc hay tuyệt vời.

Vừa rồi lúc bước vào trong nhà, Lệ Thủy cũng chẳng hỏi gì cả, chỉ đi thẳng vào trong phòng ngủ lấy ra một chiếc chăn thật dày bọc Hình Chu lại, sau đó đi vào trong bếp.

Hình Chu vùi mặt vào trong chăn hít một hơi thật sâu, có mùi của Lệ Thủy, anh quấn cậu chặt quá, khiến cho cậu có cảm giác như mình đang được anh ôm vào trong lòng vậy.

“Uống chút canh gừng nhanh nào.


Trong lúc Hình Chu còn đang tự thôi miên bản thân, một bàn tay cầm chiếc cốc sứ trắng muốt bỗng giơ ra ở trước mặt cậu, cậu giật mình ngẩng đầu lên, Lệ Thủy đang đứng đối diện với cậu, cao to đẹp trai, giống hệt như một siêu anh hùng bay ra từ trong phim vậy.

Hình Chu khịt mũi rồi cầm lấy cốc trà.

Hơi nước nóng hổi chạm phải lông mi ngay lập tức hóa thành hơi nước, thế cho nên khi cậu ngẩng đầu lên, khắp viền mắt đều phủ kín những hạt nước, tựa như đang khóc vậy.

Lệ Thủy vẫn đang ngồi đối diện với Hình Chu ở trên ghế sô pha đơn, không nói một lời nào mà chỉ nhìn cậu, nếu như là những học trò khác bị nam thần Lệ Quỷ của bọn họ nhìn kiểu như vậy thì e rằng từ nãy giờ đã sợ muốn nhũn car chân ra rồi, thế nhưng trong lòng Hình Chu thì chẳng thấy gì khác ngoại trừ sự an tâm.

Sao mà dễ dàng thỏa mãn quá vậy nè, khi Hình Chu chìm vào trong tuyệt vọng, cậu chỉ cần một ánh nhìn chăm chú của Lệ Thủy thôi là đã có thể gọi hồn quay về rồi.

Uống canh gừng xong, đồng nghĩa với việc Hình Chu không thể tiếp tục im lặng được nữa.

“Em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi.


Trong lòng Lệ Thủy bỗng giật thót, hiển nhiên không thể ngờ nguyên nhân lại là như thế.

“Khoảng thời gian trước đó là ngày giỗ của cha em.


Hai câu Hình Chu vừa nói ra dường như chẳng ăn nhập gì với nhau cả, nhưng Lệ Thủy không hỏi gì thêm, vì anh cảm thấy Hình Chu sắp khóc đến nơi rồi, quả nhiên ngay giây tiếp theo, một giọt lệ bất chợt lăn xuống từ đôi mắt tròn xoe của Hình Chu.


Giữa tháng trước đúng là ngày giỗ của cha Hình Chu, ngày hai mươi sáu tháng một của năm năm về trước chính là ngày mà cha Hình Chu qua đời, vào ngày đó, Hình Chu bị bắt cóc đã năm ngày được cứu ra, mà cha của cậu lại ngã xuống ngay trong vũng máu.

Ngày Hình Chu về nhà đúng vào ngày giỗ của cha, có thể tưởng tượng ra được, trong nhà hoàn toàn không có bầu không khí vui vẻ chào đón con trai mới đi học xa về, mà chỉ tràn ngập sắc màu đau thương.

Khi cậu vừa đặt chân vào cửa, mẹ đang ngồi trên ghế sô pha ôm siết lấy di ảnh của cha cậu mà thầm rơi lệ, Hình Nguyệt thì vùi mình trong lòng mẹ, cũng đang khóc sướt mướt, hai người nghe thấy tiếng cậu mở cửa thì không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu một cách cay nghiệt, mà cậu chỉ biết lặng yên đóng cửa lại rồi kéo vali vào trong phòng mình.

Hình Chu đã quen rồi, hàng năm vào khoảng thời gian này, kẻ mang trên mình “tất cả tội lỗi” như cậu đều sẽ phải gánh chịu toàn bộ những điều đó, khi đối mặt với những ánh mắt gần như thù địch ấy, cậu chưa bao giờ oán trách mẹ và em gái mình cả, vì nếu không có cha và mẹ thì cậu đã chết cóng ở ngoài trời tuyết từ lâu rồi, mà Hình Nguyệt lại là đứa con gái mà cha mẹ thương yêu nhất, cũng là em gái của cậu.

Hình Chu đến nghĩa trang để tảo mộ cho cha xong thì quay về tự nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài, đến bữa ăn tối, cả mẹ và em gái đều không gọi cậu ra, dù sao thì làm gì có ai muốn phải đối mặt với kẻ đã hại người thân của mình trong một ngày như thế này cơ chứ.

Hình Chu chờ cho đến khuya, khi hai người đã ngủ say mới lén vào bếp xem thử có gì để ăn không, trên thớt là một phần cơm được đựng trong cặp lồng giữ nhiệt, là mẹ đã để dành cho cậu.

Thật ra mẹ là một người phụ nữ rất tốt, hiền lành thùy mị, lại còn tự mình kinh doanh một cửa hàng áo quần phụ nữ, xưa nay người ta luôn khen cha cậu là người có phúc, cưới được một người vợ tốt đến như thế.

Thế nhưng một người phụ nữ vốn luôn dịu dàng là thế, lại vì tháng năm trắc trở giày vò mà dần trở nên cay nghiệt.

Không ai có thể tưởng tượng nổi một người vợ trẻ để tang chồng đã làm sao mà nuôi lớn được hai đứa trẻ, hơn nữa một trong hai đứa không chỉ không phải là máu mủ ruột rà, mà dưới cái nhìn của bà lại còn là người đã gián tiếp hại chết chồng bà.

Hai mẹ con nhắm mắt làm ngơ với Hình Chu suốt nhiều ngày trời, cuối cùng mọi chuyện cũng đã bùng nổ vào sáng hôm nay, khi mẹ cầm lấy chiếc váy đỏ ném vào mặt của Hình Chu, toàn bộ không khí xung quanh dường như đông cứng lại, bà nghe thấy Hình Nguyệt nói: “Mẹ, con không lừa mẹ thấy chưa? Hình Chu chính là một tên biến thái thích mặc quần áo của phụ nữ.


Khỏi cần nhìn cũng biết, biểu hiện của Hình Nguyệt lúc này nhất định là bảy phần khinh bỉ, ba phần thỏa mãn, Hình Chu đã hiểu quá rõ cô em gái của mình rồi.

“Cái thứ người biến thái này ngoại trừ thành tích học tập ra thì có gì tốt đẹp đâu? Mẹ còn bắt con phải học hỏi anh ta, học anh ta cách để trở nên biến thái hả mẹ?”
Đối mặt với những lời tố cáo và lên án tàn nhẫn đến như thế, suy nghĩ đầu tiên của Hình Chu lại là hóa ra cậu cũng có chỗ đứng ở trong lòng mẹ, bà còn từng bảo Hình Nguyệt hỏi học cậu nữa sao.

“Mày cút ngay cho tao!” Đây là câu cuối cùng mà mẹ nói với cậu hôm nay, cũng là câu nói đầu tiên sau nhiều ngày cậu trở về nhà.

Lệ Thủy đứng dậy đi về phía trước hai bước, vươn tay ra muốn lau nước mắt cho Hình Chu, thế nhưng đầu ngón tay chợt dừng lại trước khi chạm vào má của cậu, sau đó lập tức buông thõng xuống, đúng lúc này, Lệ Thủy bỗng cảm thấy eo của mình bị siết lấy, Hình Chu đang vùi đầu vào bụng Lệ Thủy, hai cánh tay ôm chặt lấy eo của anh.

Hình Chu cứ ôm anh như vậy mà kể ngắt quãng mấy chuyện, ví dụ như cậu không phải là con ruột của cha mẹ, chẳng hạn như về nguyên nhân cái chết của cha cậu, tuy nhiên cậu lại không hề nói gì về chuyện chiếc váy.


Lệ Thủy vô cùng ngạc nhiên về chuyện quá khứ và gia đình của Hình Chu, cho dù là một người cực kỳ thông minh, anh cũng không thể ngờ rằng một cậu bé mạnh mẽ có chí tiến thủ như Hình Chu lại có cuộc đời chua xót đến thế, lần đầu tiên anh nảy sinh cảm giác thương xót một người đến thế và muốn duy trì cảm xúc này.

Lệ Thủy cảm thấy người đang ôm lấy mình sao bỗng im lặng quá, thì ra Hình Chu đã ngủ mất rồi, cậu khẽ há miệng, nước mắt và nước bọt dính hết cả lên áo len lông cừu của anh, Lệ Thủy vẫn chưa kịp dọn phòng khách cho cậu ngủ lại, mà thời gian cũng chẳng còn sớm nữa rồi, sau khi suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Lệ Thủy cũng đành phải bế Hình Chu lên giường mình, sau đó anh ôm mền và gối ra sô pha nằm ngủ.

Sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi âm thanh “chíp chíp quạc quạc” từ chiếc đồng hồ báo thức mà Hình Chu đã tặng cho anh, trong khi bản thân Hình Chu lại đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha đơn trước mặt anh, biểu cảm có chút giật mình, lại có hơi mừng rỡ.

Lệ Thủy biết rõ lý do vì sao cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng như vậy, thế nên anh giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng, đi vào trong phòng tắt đồng hồ, khi chú ong mật nhỏ quay trở về tổ, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lệ Thủy tìm đồ vệ sinh cá nhân cho Hình Chu, khi Hình Chu đứng đánh răng trong bồn rửa mặt, cậu nhìn mình ở trong gương, sắc mặt xanh xao, đôi mắt sưng đỏ, trông giống hệt như một người vừa mới trải qua biết bao sóng gió đau thương của cuộc đời, cậu nhỏ giọng, lặng lẽ nói với người ở trong gương: “Không phải là vẫn còn có thầy Lệ đó hay sao?”, sau đó cậu cảm thấy đám mây đen trên đầu của người trong gương chợt dần tan biến đi.

Thật ra người mà ban đầu cậu định tìm đến là Lưu Nham, nhưng mà Lưu Nham đã đi nghỉ mát cùng với gia đình rồi, sau khi hỏi thăm tin tức thông qua các nghiên cứu sinh của Lệ Thủy, cậu mới biết thì ra Lệ Thủy vẫn chưa rời khỏi thành phố A.

Vào ngày ba mươi tết, Lệ Thủy dẫn theo Hình Chu về nhà đón năm mới, sau khi anh gọi điện cho mẹ và bị cúp máy đến tận năm lần ở ngay trước mặt của Hình Chu.

Hình Chu không thể ngờ rằng một kẻ đáng thương hại vừa bị đuổi ra khỏi nhà như cậu lại được hưởng thụ đãi ngộ tốt đến thế, cậu hoàn toàn không dám mơ, mới đó mà cậu đã được Lệ Thủy dẫn về nhà rồi.

Nhà của Lệ Thủy nằm trong một thị trấn nhỏ giữa non xanh nước biếc, nghe nói trong nhà có cha, mẹ, hai người anh trai và cả một cô em gái đang học đại học giống như cậu nữa, lúc Hình Chu ngồi trên xe buýt đến nhà họ Lệ, lòng bàn tay của cậu đã toát mồ hôi ướt đẫm.

Lệ Thủy thấy cậu cứ đứng ngồi không yên, lập tức an ủi: “Đừng căng thẳng, cha mẹ tôi là người rất tốt, tôi đã báo cho bọn họ biết là có dẫn theo trò về rồi, cả hai người đều rất sẵn lòng đón chào.


Làm sao mà Lệ Thủy hiểu được, Hình Chu không phải vì đang sợ cha mẹ của anh mà bồn chồn tới vậy, nguyên nhân là vì trong đầu cậu cứ quẩn quanh với những suy nghĩ không biết xấu hổ “con dâu ra mắt cha mẹ chồng” nên mới thành ra như thế.

Xe buýt chạy thẳng từ phố xá ồn ào về vùng ngoại ô yên tĩnh, mặc dù hiện giờ đang là mùa đông, nhưng cảnh sắc ở nơi này vẫn khá hài hòa, lớp tuyết mỏng vừa rơi đêm hôm trước đang trải trên cỏ, đọng trên cành, xen lẫn với những chiếc đèn lồng đỏ dán chữ Phúc, ngay cả sự rét mướt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Ngay khi Hình Chu vừa bước xuống xe theo Lệ Thủy, cậu đã nghe được tiếng chó sủa vang trời, sau đó thì nhìn thấy một chú chó màu vàng bật dậy cao đến nửa người đang lao về phía mình, Hình Chu sợ tới mức lùi về đằng sau, lưng chạm vào thành xe buýt.

“Bé Vàng!”
Lệ Thủy la lên, chú chó bự màu vàng chợt hiểu ra là mình đã nhận nhầm người rồi, nó xấu hổ leo xuống khỏi người của Hình Chu, sau đó bắt đầu kéo ống quần của Lệ Thủy bằng hai bàn chân trước của mình.


“Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nó tên là ‘Bé Đẹp’, không phải ‘Bé Vàng’, anh ba này lì ghê á, nói mãi nói hoài mà không chịu sửa.

” Một cô gái trẻ tuổi đội nón và quàng chiếc khăn lông nhung màu hồng nhạt bước đến dắt chó đi, sau đó tràn trề hứng thú mà nhìn Hình Chu, “Đừng sợ, Bé Đẹp già rồi nên mũi không được thính cho lắm, chắc tại vì trên người cậu có mùi của anh ba đấy.

Cậu chính là Hình Chu mà anh ba đã nhắc đến đó à? Mình cứ tò mò mãi anh ba xấu xa độc ác này tự dưng sao tốt bụng dữ vậy, lại còn mang theo cả học trò cùng về nhà ăn tết cơ, nhưng vừa gặp được cậu thì mình đã hiểu ngay rồi, anh ba thích kiểu người như cậu mà.


Tuy rằng nghe cô nói Lệ Thủy là một người xấu xa độc ác làm cho Hình Chu có hơi không vui, nhưng câu nói cuối cùng của cô đang ám chỉ điều gì vậy? “Anh ba thích kiểu người như cậu mà” nghĩa là sao nhỉ?
“Đây là em gái của tôi, Lệ Lệ.

” Lệ Thủy mở lời để ngăn cô em gái mình lắm mồm.

“Chào chị Lệ Lệ.

” Cậu đã nghe Lệ Thủy kể rồi, Lệ Lệ lớn hơn cậu hai tuổi, hiện đang học năm ba đại học.

“Ối mẹ ơi, sao lại gọi mình bằng ‘Chị’, nếu mà phải gọi theo vai vế, mình là em gái thầy Lệ của cậu, vậy có phải cậu sẽ gọi mình là ‘Dì’ luôn hay không, cứ gọi mình là Lệ Lệ thôi, mà thích thì gọi là Lệ Chi cũng được.

” (*)
Hình Chu xấu hổ nở nụ cười, thật ra Lệ Lệ rất xinh đẹp, mức độ thân thiện lại cực cao, nhưng Hình Chu không thể nào đối xử với cô theo cách mà cậu đối xử với em gái mình được, có lẽ cũng bởi vì cô là em gái của thầy Lệ.

Lệ Lệ đến đây để đón Lệ Thủy, ba người một chó đi bộ từ bến xe về nhà, dọc theo đường đi gặp được toàn là người quen.

“Lệ Thủy về rồi đấy à?”
“Ra mà xem con trai nhà người ta này, Lệ Đại Sơn có phúc thật đấy.


“Hai hôm trước thím Tô vẫn còn than thở với dì là tới giờ mà thằng út vẫn chưa chịu về nhà đó.


Lệ Thủy chỉ phụ trách gật đầu và mỉm cười, còn trả lời là việc của Lệ Lệ.

“Anh ba của con vừa mới xuống bến xe đó ạ.


“Con cũng thấy cha con cực kỳ có phúc luôn.



“Đúng thế, vì năm rồi anh ba của con nhận một dự án lớn nên về hơi trễ.


Anh ba, anh ba, anh ba…
Lệ Lệ đối qua đáp lại với các chú các dì, hai bên hùng hổ như thể đang sợ rằng người kia không nghe thấy vậy, trông hệt như đang hát rap, Hình Chu lặng yên mà nhìn, không khỏi bật cười.

Thị trấn nhà họ Lệ thật sự là một nơi tuyệt vời.

“Đằng kia chính là nhà của tôi.

” Lệ Thủy chỉ vào ngôi nhà với mảnh sân nhỏ ở đằng trước.

Hình Chu đứng từ xa nhìn thấy một người phụ nữ đang quét tuyết ở trước cổng, đó chắc hẳn là mẹ của Lệ Thủy, cậu lặng lẽ nắm chặt hai tay.

“Mẹ, mau vào trong nhà đi, để con quét cho.


“Thằng út, cuối cùng cũng chờ được con về nhà rồi.

” Bà Lệ bước tới nắm lấy tay của Lệ Thủy, niềm vui ánh trên trong đôi mắt gần như ngập tràn.

Hình Chu nấp đằng sau lưng của Lệ Thủy, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị bà Lệ lôi ra.

“Con là Tiểu Hình phải không, xem nào xem nào, đứa trẻ này trông mới xinh xắn làm sao, vừa nhìn là đã biết ngoan rồi,” bà Lệ nắm tay Hình Chu dắt vào trong nhà, “Thầy Lệ của con đã báo cho chú dì biết rồi, nói là có một sinh viên mà nó rất cưng sắp đến nhà chú dì đón năm mới, mau vào nhà đi con, ở đây lạnh hơn so với thành phố của các con nhiều.


Hình Chu sững sờ trước sự nhiệt tình bất ngờ của bà Lệ, theo bản năng quay đầu nhìn Lệ Thủy, muốn tìm kiếm đôi chút gợi ý nơi anh, thế mà cậu chỉ nhìn thấy Lệ Thủy đang cầm cây chổi bị mẹ ném lên quét tuyết, Lệ Lệ thì dắt “Bé Đẹp” đi dạo loanh quanh đó, nhưng tựa như có thần giao cách cảm, Lệ Thủy đúng lúc ấy lại ngẩng đầu lên, gật đầu với cậu, ý bảo rằng cậu cứ yên tâm mà đi theo mẹ mình.


•Chú thích:
– (*) Tên của Lệ Lệ tiếng Trung là 厉荔, chữ Lệ (荔) trong tên cô bé có nghĩa là quả vải/cây vải, Lệ Chi (荔枝) cũng có nghĩa là quả vải/cây vải.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.