Sở Điềm có chút lo lắng: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
Kỷ Thư Mạn xách túi lớn túi bé bước vào, đặt lên tủ dưới TV, có vẻ rất tức giận: “Nếu mẹ không đến, thì con định giấu mẹ luôn phải không?”
Nói xong bà nhíu mày, đi đến xem chân của cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi phải vào viện, không để mẹ bớt lo lắng ngày nào được sao.”
Kỷ Thư Mạn nhìn cô chằm chằm: “Cấp trên của con báo với mẹ, nên mẹ nhanh chóng bay tới đây. Con ra nông nỗi này rồi, không có ai chăm sóc sao được hả.”
Hoắc Phong đứng ở bên cạnh, lúc àny mới tìm thấy cơ hội lên tiếng: “Dì.”
Kỷ Thư Mạn không buồn nhìn anh cái nào, cầm lấy bệnh án ở cuối giường lên xem.
“Hoắc Phong, tôi tới rồi, ở đây không có chuyện của cậu nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc Sở Điềm ngày hôm nay, cậu có thể đi rồi.”
“Mẹ…” Sở Điềm kiềm lòng không được.
“Con im đi.” Kỷ Thư Mạn đột nhiên cao giọng: “Mẹ sẽ tính sổ với con sau.”
Hoắc Phong cất con dao trên bàn cạnh giường, giơ tay kiểm tra chai nước của cô, điều chỉnh tốc độ chậm lại, sau đó cúi nhìn cô: “Vậy anh về đây.”
“Con chào dì.”
Đến sau khi anh ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại, Kỷ Thư Mạn mới nghiêm mặt hỏi tội: “Tại sao cậu ta lại ở đây? Hai đứa liên lạc lại từ lúc nào?”
Sở Điềm không nói gì.
“Tiểu Điềm, con không còn trẻ nữa, con có thể nhớ dai hơn không? Trước đây cậu ta đối xử với con thế nào, làm con lỡ dở nhiều năm như vậy, bây giờ quay lại một cái, con lại muốn dây dưa với nhau thêm lần nữa phải không.”
“Đừng nói nữa mẹ.” Sở Điềm dựa vào chân trái không bị thương trườn xuống, rúc vào trong chăn, quay lưng về phía mẹ mình.
Kỷ Thư Mạn vừa tức vừa giận, nhưng chung quy vẫn đau lòng, bèn đi đến cuối giườngcẩn thận kiểm tra chân phải của cô.
Suốt hai ngày sau đó, Kỷ Thư Mạn một bước cũng không rời Sở Điềm, Hoắc Phong không có cơ hội gặp cô nữa, nhưng Lục Hiện có đến một lần. Kỷ Thư Mạn nhìn thấy anh ta thì cười không ngậm miệng được: “Cậu chính là người gọi cho tôi phải không? Cảm ơn, con bé Sở Điềm này không để tôi an tâm chút nào, bình thường cảm ơn cậu đã chăm sóc nó.”
Lục Hiện lễ độ đỡ bà ngồi xuống: “Dì, duì đừng khách như vậy, gọi con là Tiểu Lục là được rồi. Sở Điềm rất có năng lực trong công tác, cô ấy cũng giúp đỡ bọn con rất nhiều đấy ạ.”
Kỷ Thư Mạn liên tục gật đầu, nhìn Lục Hiện từ trên xuống dưới. Sở Điềm thấy ánh mắt bà khác thường, bèn nhanh chóng kéo kéo bà: “Mẹ, mẹ không đi gặp bác sĩ Từ sao? Hình như ông ấy đã trở lại rồi đó.”
“Ồ đúng rồi, trí nhớ của mẹ này. Hai đứa nói chuyện với nhau đi, để mẹ đi hỏi xem khi nào con mới có thể xuất viện.”
Sau khi Kỷ Thư Mạn rời đi, Lục Hiện bèn kéo một chiếc ghế đến, ngồi bên giường: “Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
“Ừa.”
Lục Hiện không hề che giấu tình ý trong ánh mắt mình, cứ nhìn cô như thế. Sở Điềm có chút không thoải mái, bèn dịch dịch người, như thể để tránh xa anh ta ra một chút. Lục Hiện thấy thế thì mỉm cười: “Em không cần xấu hổ, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên em từ chối anh.”
“…”
“Sở Điềm, thật ra anh muốn hỏi, Hoắc Phong kia, có phải là người mà em kể với Lãnh Tịnh là trước đây đã từng làm tổn thương em không?”
Sở Điềm im lặng một lúc rồi không che giấu: “Đúng vậy.”
Mặc dù đã đoán thế, nhưng khi nghe đấy đáp án, Lục Hiện vẫn rất ngạc nhiên, anh ta hít một hơi thật sâu: “Bây giờ em vẫn thích anh ta à.”
Cuối cùng Sở Điềm cũng quay sang nhìn anh: “Lục Hiện, từ khi tôi đến studio, anh đã luôn chăm sóc tôi, tôi rất biết ơn vì điều này. Anh vừa là cấp trên, vừa là một người bạn, một người thầy của tôi, tôi không muốn nói dối anh, cũng chưa từng nghĩ về phương diện kia. Bất kể bây giờ tôi có còn thích Hoắc Phong hay không, thì tôi với anh cũng không thể đến với nhau đâu.”
“Cho dù anh ta từng làm tổn thương em, em vẫn sẵn sàng chấp nhận anh ta một lần nữa. Còn anh thì dù có tốt với em đến đâu cũng không có cơ hội, có đúng không?”
Sở Điềm lắc đầu: “Không, anh hiểu sai ý tôi rồi, Lục Hiện…”
“Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi đi, anh về đây.”
Lục Hiện không muốn nói gì nữa, cũng không nhìn cô, lần đầu tiên quay lưng với cô trước.
Một lúc sau, Kỷ Thư Mạn quay lại, thấy chỉ có Sở Điềm trong phòng, bà còn nhìn quanh: “Ơ? Cấp trên của con về sớm vậy à?”
Sở Điềm tỏ ra bất lực: “Mẹ ơi, mẹ có thể đừng thấy đàn ông trạc tuổi con là nhìn chằm chằm người ta nữa không? Mẹ làm vậy con xấu hổ lắm đó mẹ mà.”
Kỷ Thư Mạn không đồng ý: “Có làm sao đâu, mẹ cảm thấy cậu ấy trông được đó, có vẻ rất quan tâm đến con, có một người chất lượng cao như vậy bên cạnh, tại sao trước đây con lại không nói với mẹ hả, nếu sớm biết như vậy thì mẹ đâu cần phải tốn công tìm đối tượng cho con. Phải rồi, cậu chàng kia có gọi cho con không?”
“Có ạ.” Sở Điềm nhấc chân trái lên, xoa xoa bóp bóp, ngày nào cũng nằm trên giường, cô sắp quên cách đi lại luôn rồi.
“Có gọi à? Hai đứa nói gì? Có hẹn gặp nhau chưa?”
Sở Điềm phiền muốn chết: “Ôi mẹ của con ơi, làm sao con gặp được người khác trong tình trạng thế này chứ?”
Kỷ Thư Mạn bĩu môi, lẩm bẩm gì đó, rồi nói: “Bác sĩ nói ngày mai con có thể xuất viện rồi, sau đó chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được. Mẹ đợi con lành hẳn rồi mới về.”
Điện thoại của Sở Điềm kêu một tiếng, cô nhanh chóng lấy nó từ đầu tủ bên cạnh giường tới, mở khóa lên xem. Kỷ Thư Mạn giả vờ lau lau chùi chùi bệ cửa sổ, kỳ thật là đang trộm nhìn cô.
Là Hoắc Phong gửi tin nhắn wechat tới.
Khốn Kiếp: Em đỡ hơn chưa?
Tiểu Điềm: Tàm tạm.
Khốn Kiếp: Dì đâu rồi?
Tiểu Điềm: Ở đây.
Khốn Kiếp: Khi nào em xuất viện?
Tiểu Điềm: Mẹ tôi em ngày mai.
Khốn Kiếp: Vậy ngày mai anh sẽ đến tìm em.
Tiểu Điềm: … Đừng đến, ăn mắng chưa đủ à?
Khốn Kiếp: Bọn họ trở về, mấy ngày nay đã bắt đầu ghi âm chính thức rồi, có lẽ anh không có thời gian đón em xuất viện được. Ngày mai … anh sẽ tranh thủ một lát.
Sở Điềm dừng tay một lúc rồi trả lời: OK.
Nhìn thấy chữ ‘ok’ kia, Hoắc Phong liền ném điện thoại vào góc, duỗi chân, vùi mặt vào chiếc ghế sofa mềm mại, ngay khi sắp không thở được nữa mới ngồi dậy, nhanh chóng chạy đến tủ quần áo, lấy từng cái một ra xem, cuối cùng chọn một chiếc áo bóng chày màu đen, quần jean và giày thể thao trắng.
Bây giờ anh đã muốn gặp cô ngay, ngay lập tức, ngay lập tức.
Hoắc Phong chạy đến bệnh viện vào lúc năm giờ chiều, sợ gặp Kỷ Thư Mạn, nên cứ như một tên trộm. Đến trước phòng bệnh, thấy cửa không đóng, lại nghe có tiếng nói chuyện bên trong, anh còn nghĩ đó là Sở Điềm và mẹ cô. Kết quả đến gần cửa, mới biết hóa ra đó là giọng của một người đàn ông.
“Tôi nghe dì nói rằng em đã bị thương ở chân, đang ở bệnh viện, nên mới mạo muội đến thăm, đường đột quá.”
Hàn Thành bất ngờ đến thăm thế này là Sở Điềm thật sự giật mình, nghĩ tới nghĩ lui, nhất định là do mẹ cô đã bày trò gì rồi. Nhưng làm thế nào mà có thể sắp xếp cho cô xem mắt trong phòng bệnh thế này?
Đúng thật là cá biệt mà.
Sở Điềm mất tự nhiên hắng giọng: “Ừm… Hàn Thành, ngại quá, lần đầu tiên gặp nhau đã bắt anh đến bệnh viện thế này, mẹ tôi chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
Hàn Thanh cao một mét tám, đeo kính, trong rất lịch sự nhã nhặn.
Anh ta cười nói: “Tôi hiểu mà, có điều tôi đến đây là vì tự nguyện. Tôi cũng muốn gặp em từ lâu rồi. Dì tôi luôn khen ngợi em rất nhiều, nên tôi muốn đến xem liệu có một cô gái tốt đến vậy thật không.”
Không ngờ Hàn Thành lại nghiêm túc nói: “Không, là đúng như lời đồn chứ.”
Hoắc Phong dựa vào cửa, cảm thấy ruột gan sắp bốc cháy cả rồi. Anh cố gắng kìm nén, lại nghe người đàn ông bên trong nói: “Dì tôi thật đáng tin, tôi phải mời dì ấy đi ăn một bữa mới được, hay là em cũng đi cùng nhé.”
Hoắc Phong nắm chặt tay, quay người xông vào phòng bệnh: “Cô ấy không đi đâu.”
Tự dưng có người xuất hiện, làm cả Sở Điềm và Hàn Thành đều giật mình. Thấy là Hoắc Phong, Sở Điềm ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng được, sao tên này lại thình lình xuất hiện thế này? Không phải đã nói ngày mai mới đến sao?
Hàn Thành quan sát anh từ trên xuống dưới: “Anh này, anh đang nói gì vậy?”
“Không nghe được à? Tôi nói, cô ấy sẽ không đi ăn cùng anh.” Hoắc Phong nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh, không chớp cái nào.
Hàn Thành rất lịch sự nhìn sang Sở Điềm, hỏi: “Cô Sở, đây là ai vậy?”
Hoắc Phong trả lời: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Bạn trai?” Hàn Thành hoàn toàn bối rối.
Hoắc Phong bước tới, khoác vai Hàn Thành đi ra ngoài: “Người anh em, ra đây, nói chuyện chút nào.”
“Này–” Sở Điềm lo lắng, vén chăn ra, lò cò ra cửa bằng một chân, sợ rằng Hoắc Phong nhất thời nóng nảy mà đánh người ta.
Cô lò cò tới cửa, nhìn ra ngoài, thấy hai người họ đã đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, quay lưng về phía hành lang, Hoắc Phong đặt tay lên vai Hàn Thành, khi thì vỗ nhẹ vào lưng người ta, thì thì nắm lấy gáy người ta.
Vài phút sau, hai người bắt tay nhau, rồi Hàn Thành bước vào thang máy một mình. Hoắc Phong vừa quay đầu lại đã thấy Sở Điềm đang đứng bằng một chân, bám vào tường bằng cả hai tay, lung lay sắp ngã.
Hoắc Phong nhanh chóng chạy vọt tới, không nói không rằng trực tiếp bế bổng cô lên, mang trở vào phòng.
Sau khi đặt cô ngồi vững xuống giường, Hoắc Phong bèn chống tay ở hai bên giường, áp người tới. Sở Điềm vô thức ngửa người ra sau: “Anh đã nói gì với anh ấy vậy?”
Một lúc sau, Hoắc Phong mới rời đi một chút, áp trán vào trán cô, khi nói chuyện đôi môi vẫn chạm vào môi cô: “Đừng đi xem mắt, anh không chịu đựng được.”
Sở Điềm còn chưa phản ứng lại, đôi môi nóng bỏng của anh lại dán tới, hôn, cắn rồi lại cọ cọ.
Thật lâu sau, Hoắc Phong mới đứng thẳng dậy, siết chặt Sở Điềm trong vòng tay mình. Sở Điềm thở hổn hển, tai áp vào cơ bụng của anh.
“Ừm.” Không xem mắt nữa.
Giọng nói của Kỷ Thư Mạn bỗng truyền vào từ bên ngoài: “Y tá trưởng, thang máy bên trái không ổn định gì cả, vừa rồi nói mới rơi từ hai tầng, cô có thể phản ánh về nó được không, thật là đáng sợ quá.”
Sở Điềm đẩy anh: “Đi đi, mẹ em thấy anh là sẽ lại mắng một trận nữa đó.”
Hoắc Phong cúi đầu, ôm lấy mặt cô hôn thật mạnh: “Ngày mai anh sẽ lại đến.”
Sau đó anh quyến luyến buông cô ra và nhanh chóng trốn sau cánh cửa. Kỷ Thư Mạn vừa bước vào đã ồn ào: “Thang máy vừa mới rơi xuống từ hai tầng, làm mẹ sợ muốn chết!” Hoắc Phong nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Thấy Sở Điềm ngồi bên giường, Kỷ Thư Mạn khó hiểu, đi đến chạm vào đầu cô: “Tại sao mặt con lại đỏ như vậy? Có bị sốt không? Sao lại ngồi trên giường, muốn đi vệ sinh à?”
Hôm nay, Sở Điềm đặc biệt ngoan ngoãn, một câu vô nghĩa cũng không nói, cầm bát canh và uống. Kỷ Thư Mạn vui mừng, ngồi trên giường, đặt hộp cơm và bát đũa lên bàn cho cô: “Chàng trai kia có đến không?”
“Có ạ.” Sở Điềm không dùng muỗng, mà trực tiếp cầm ngăn giữ nhiệt đưa lên miệng uống.