Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 22



Edit: Hoa Tuyết

Tay Sở Điềm run lên một cái,  thầm than không hay rồi, vội vàng sửa lời lại: “Không phải, chỉ, chỉ là một cậu nhóc mà thôi, là sinh viên, hay tới nhà dì cậu ta ở sát vách ăn ké. Em chỉ biết thế thôi chứ không thân quen gì đâu.”

Hoắc Phong nghiêng đầu nhìn cô, cố ý nói thật chậm rãi: “Em nói lắp cái gì?”

“Em không có nói lắp.”

Hoắc Phong từ từ đến gần, đẩy cô về phía kệ bếp bên cạnh, chống tay ở hai bên, ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống lưng anh tạo thành một cái bóng phủ kín Sở Điềm.

“Sinh viên đại học? Trẻ quá nhỉ, khi về thăm trường, ánh mắt của em cũng luôn dán vào mấy cậu đàn em. Anh thấy có vẻ em không hài lòng với biểu hiện gần đây của anh thì phải, có cần anh chứng minh rằng anh thật ra cũng còn khá trẻ không.”

Sở Điềm nuốt nước bọt, hắng giọng, vô thức ngả người về phía sau, có chút cảm giác bị áp bách, nghĩ bụng xong đời rồi: “Em đâu có không bằng lòng, anh… rất lợi hại, không cần chứng minh.”

Hoắc Phong nhếch mép cười, tạo ra một độ cong hấp dẫn, đưa tay lùa đống lộn xộn trên kệ bếp sang một bên, tao một khoảng trống, sau đó nhấc eo Sở Điềm bế lên đó rồi cúi xuống cắn lên người cô qua lớp quần áo mỏng mỏng manh, đồng thời không chút do dự, với tay ra sau lưng cô, móc áo nội y ngay lập tức bị cởi ra.

“Ôi chao!!!” Sở Điềm ngưỡng người đến mức sắp gãythắt lưng, hai tay bám chặt kệ bếp, “Đừng làm loạn! Em sai rồi!”

Hoắc Phong ngẩng đầu lên: “Sai chỗ nào?”

Sở Điềm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này nhất định sẽ không nhìn ngó mấy người nhỏ hơn anh, còn nhìn nữa sẽ bị móc mắt.”

“Còn lớn hơn anh?”

“Ngây thơ, anh là chúa ghen đấy à?” Sở Điềm đẩy anh ra, nhảy xuống, đứng vững, sau đó đặt khay cơm cuộn vào tay anh, đẩy anh ra ngoài: “Ra ngoài đi, em dọn dẹp phòng bếp.”

Hoắc Phong nhặt cuộn kimbap lên cho vào miệng, nhướng mày: ” Đạt tiêu chuẩn.”

Nhưng ngon bằng em.

Vừa mới dọn dẹp đống lộn xộn bị Hoắc Phong lùa đi xong, thì anh thình lình chạy vào, từ phía sau ôm lấy eo cô, bế người lên xoay mấy vòng, làm Sở Điềm hoảng hồn hét toáng. Hoắc Phong buông cô xuống rồi ôm thật chặt: “Bà xã, họ đồng ý ký với anh rồi.”

Sở Điềm ngẩn người, “Hả?”

“Điền Huy vừa gọi cho anh, hẹn anh ngày mai đi ký hợp đồng.”

Hai giây sau, Sở Điềm mới tiêu hóa xong, vành mắt lập tức đỏ hoe không rõ lý do. Cô không kích động hét lên, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Phong Tử, em tự hào về anh.”

Trở thành ca sĩ là ước mơ từ nhỏ của Hoắc Phong, không vì danh chẳng vì lợi, đơn giản chỉ vì anh yêu thích, thích hát, thích viết nhạc và sáng tác. Sở Điềm hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.

Khi còn học đại học, có một khoảng thời gian Hoắc Phong bị mất linh cảm, không viết được ca khúc mới, khiến anh khó chịu đến không ngủ được. Thế là chiều nào tan học Sở Điềm cũng đưa anh đi dạo, còn làm canh cà chua trứng gà bằng một chiếc nồi điện nhỏ trong ký túc xá cho anh, dỗ anh vui vẻ.

Bây giờ cuối cùng anh cũng hoàn thành ước muốn của mình. Cô rất mừng cho anh, nhưng cũng hơi xót xa trong lòng. Mấy năm qua Hoắc Phong đã phải chịu nhiều khổ sở, thế mà anh vẫn có thể thông suốt và lựa chọn rời khỏi thị trấn BắcThủy, kiên trì đến ngày hôm nay. Bên ngoài trông anh có vẻ rất thờ ơ với vấn đề này, nhưng khao khát trở thành ca sĩ trong anh chưa bao giờ bị dập tắt.

Ngày hôm sau, hợp đồng được ký kết rất thuận lợi.

Khi thảo luận chi tiết, Điền Huy nhìn vào cột kết hôn trong hồ sơ của anh rồi cân nhắc nói, “Cậu kết hôn sớm thế?”

“Giữ bí mật đi, đừng công khai.”

Đây là ý của Sở Điềm. Cô quá nổi tiếng trong giới lồng tiếng, người hâm mộ trên weibo hiện đã có hơn một triệu người, đến nay cô vẫn chưa đăng một bức ảnh nào trên mạng, chính là vì sợ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình. Tuy không biết Hoắc Phong sẽ nổi đến mức độ nào, nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Điền Huy khá bất ngờ, anh ấy còn tưởng với tính cách cục súc của Hoắc Phong thì sẽ không đồng ý giấu diếm chuyện kết hôn. Giờ anh chủ động đề nghị giấu nên bớt đi rất nhiều chuyện. Thành thật mà nói, so với việc kết hôn, độc thân sẽ là một lợi thế lớn cho sự phát triển tương lại của Hoắc Phong.

Cứ thế, Hoắc Phong đăng ký tham gia buổi thử giọng của chương trình Original Singer.

Original Singer là chương trình thử giọng chuyên nghiệp với quy mô lớn, năm nay là mùa đầu tiên. Không giống như những chương trình thử giọng mang màu sắc đa dạng trước đây, chương trình này dành để tuyển chọn những tài năng sáng tạo xuất sắc nhất trong cả nước. Từ khi bắt đầu thử giọng đến khi kết thúc cuộc thi, tất cả các bài hát tham gia đều phải là bài hát hoàn toàn mới, cho nên các thí sinh cần phải có đủ bài hát gốc chất lượng cao, điều này mang tính thách đấu rất lớn, và cũng rất áp lực.

Hơn một tháng sau, Hoắc Phong vượt qua vòng thử giọng mà không có chút áp lực nào, sau đó thành công lọt vào vòng ghi hình. Sở Điềm cũng bận rộn với chuyện phòng thu, phải gấp rút xin giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận, thuê phòng, đặt phòng thu âm để chuẩn bị cho công việc đầu tiên của mình.

Cô đã đăng một thông báo trên weibo của và nhanh chóng có đối tác tìm đến.

Thậm chí có khi hai người còn không được gặp nhau suốt mấy ngày. Hoắc Phong về nhà vào lúc nửa đêm, khi đó Sở Điềm đã ngủ. Sáng hôm sau cô lại dậy đi làm sớm, nên chỉ có thể hôn Hoắc Phong đang say giấc một cái, rồi rời giường đánh răng rửa mặt, nhân tiện bóp sẵn kem đánh răng vào bàn chải để đó cho anh, sau đó sửa sang đơn giản và đi thẳng đến phòng thu âm. Có thể coi như một kiểu chào hỏi khác.

Dù bận rộn nhưng hai người đều được như ước nguyện, đồng thời hướng tới một tương lai tươi sáng.

_______

Arctic Media.

Quách Mỹ Ngọc đang bưng cà phê, nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế xoay, lật xem hồ sơ nhân sự gần đây của công ty, đến trang cuối cùng, bà ta bất ngờ trợn to mắt, vài giây sau bàn đặt mạnh tách cà phê lên bàn, đứng dậy đi thẳng đến văn phòng chủ tịch bên cạnh, không thèm gõ cửa, mà nghênh ngang đi vào: “Thế Anh, anh ký với người mới mà sao không nói cho tôi biết?”

Chu Thế Anh ngồi quay lưng ghế ra cửa, đang nheo mắt nghỉ xả hơi, nghe cái giọng chan chát này thì quay đầu lại, nhìn thấy mặt mày của Quách Mỹ Ngọc xanh mét, ông bèn cau mày: “Tô đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty phải gọi tôi là chủ tịch Chu.”

Quách Mỹ Ngọc đành phải giảm âm lượng lại, bớt kiêu căng một tí, đẩy tài liệu đến trước mặt ông: “Hoắc Phong này, tôi đã từng tiếp xúc, tài năng và tiềm năng đều rất tầm thường nên tốt đã đánh rớt, tại sao ông lại ký tùy tiện như vậy? “

Chi Thế Anh nhướng mày nhìn bà ta: “Sao, bây giờ tôi ký hợp đồng với một người mà còn phải được sự đồng ý của cô à?”

Quách Mỹ Ngọc khựng lại: “Không, ý tôi là…”

“Người này là do Điền Huy phát hiện. Hợp đồng đã ký xong, cô không cần nhiều lời.”

Bị ngắt lời, Quách Mỹ Ngọc không dám nói thêm nữa, chỉ có thể tức giận phất váy ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho nam thư ký: “Cậu đi điều tra lai lịch của Hoắc Phong cho tôi! Dám nhảy qua cho tôi trực tiếp tìm Chu Thế Anh, bí mật ký hợp đồng.”

“Còn Hoắc Phong nào nữa, người lúc trước ta tôi bảo cậu liên hệ đấy!”

Thứ kí nam bên kia khom lưng cúi đầu rồi run rẩy cúp điện thoại.

Haizzz, chó săn không dễ làm mà.

______________

Gần đây Sở Điềm bận rộn với bộ phim truyền hình cổ trang, hai ngày liền không về nhà trước mười hai giờ. Phòng thu âm cô thuê tính phí theo ngày, bước đầu lập nghiệp, cô không có nhiều vốn, chỉ có thể tiết kiệm từng ngày, cho nên cô mới gấp rút đây đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Mặc dù thời gian eo hẹp nhưng Sở Điềm vẫn rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, bên ngoài phòng thu âm có một phòng nghỉ nhỏ, bày một chiếc sô pha hai chỗ, bàn cà phê, giá treo quần áo và bình đựng nước.

Sở Điềm làm xong việc, tắt thiết bị, xoa bóp cái cổ đau nhức, nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường im lìm trên tường, đã là 12h15 khuya. Cô đứng dậy duỗi cơ, mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị về nhà.

Vừa bước ra một bước, cô đã khựng lại tại chỗ, trên ghế sô pha nhỏ cách đó không xa, Hoắc Phong đang nằm ngủ, đôi chân dài không có chỗ nào để, chỉ có thể cuộn lại. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng không ấm lắm, Hoắc Phong đang ngủ say dường như có chút khó chịu nhíu nhíu mày.

Trên bàn nước có một hộp bánh ngọt và một vài hộp đồ ăn.

Trong lòng như có một dòng nước ấm ấm chảy qua, Sở Điềm nhẹ nhàng bước đến, lấy áo khoác dài trên giá áo, cẩn thận đắp cho hắn.

Nhưng tay cô còn chưa rời đi thì đã bị người trước mặt nhẹ nhàng nắm lấy.

Hoắc Phong mở mắt ra, đôi mắt ngáy ngủ mờ mịt: “Bà xã.”

Ngón tay Sở Điềm mơn trớn hàng lông mày anh, khẽ nói: “Sao anh lại tới đây?”

Hoắc Phong hơi dùng sức, kéo người đó vào lòng, ngửi được mùi thơm trên tóc của cô, anh bỗng cảm thấy bình yên hơn: “Anh nhớ em.”

Trong suốt thời gian này không được gặp nhau đàng hoàng, hôm nay Hoắc Phong về sớm, mua bánh ngọt mà cô thích, và mang thêm bánh bao chiên đến, muốn dùng bữa cùng cô. Khi tới thấy cô bận rộn nên anh không dám làm phiền, kết quả đã đợi từ sáu giờ chiều đến giờ.

Sở Điềm vùi vào trong lồng ngực anh, lắng nghe tim mạnh mẽ, “Anh đến mà sao lại không nói với em, anh đã đợi bao lâu rồi? Ăn cơm chưa?”

Hoắc Phong xoa xoa tóc cô, bật dậy, ngồi bên cạnh Sở Điềm, “Chưa bao lâu, bánh bao chiên lạnh rồi, em ăn một miếng bánh ngọt lót bụng đi, rồi lát nữa mình đi ăn khuya. Em cứ như thế này thì sẽ đau dạ dày mất.”

“Vậy anh ăn với em nha.”

Sở Điềm mở hộp bánh ra, chia một nửa cho anh, Hoắc Phong nhận lấy, từ góc độ này nhìn thấy rõ mắt cô đỏ hoa và còn hơi sưng, khóe mắt còn vươn lệ. Anh giật mình thốt lên: “Sao em khóc?”

Sở Điềm vội lau khóe mắt, “Không có gì, hôm nay có rất nhiều cảnh khóc, em bất cẩn quá nhập tâm thôi.”

Hoắc Phong cau mày, đưa tay lau lau khóe mắt đã khô của cô, cực kỳ bất mãn: “Công việc chết tiệt gì thế này, vợ anh anh còn không nỡ chọc khóc, vậy mà ngày nảo ở đây cũng khóc.”

Sở Điềm cười tủm tỉm: “Được rồi, về nhà thôi, em xong rồi, ngày mai chỉnh sửa hậu kỳ nữa là có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.”

“Thật sao?” Tin tốt như vậy.

“Vâng.”

Hoắc Phong giúp Sở Điềm mặc áo khoác vào, rồi gọi xe ôm về nhà qua ứng dụng di động.

Về đến nhà đã gần một giờ, Sở Điềm đi tắm trước, khi ra ngoài thì Hoắc Phong đưa cho cô một ly sữa: “Uống đi rồi ngủ.”

Cô mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chồng.”

Hoắc Phong dùng mười phút để tắm rửa, khi ra phòng ngủ đã thấy cô nằm trên gường. Anh vươn tay tắt đèn, chui vào chăn ôm chầm lấy cô. Sở Điềm quấn lấy eo anh, hơi thở phả vào ngực anh: “Phong Tử, em xin lỗi.”

Hoắc Phong cúi đầu hôn lên trán cô: “Sao em lại nói như vậy?”

“Dạo này em bận quá, không có thời gian quan tâm anh, anh thi thế nào rồi?”

“Đã ghi hình tiếc mục tập tới xong, tuần tới sẽ phát sóng.”

Sở Điềm hỏi: “Bao giờ mới quay tập tiếp theo?”

Hoắc Phong: “Tại sao em không hỏi anh có qua hay không? Lỡ như trượt thì sẽ không được quay tập kế tiếp nữa đâu.”

Sở Điềm nằm trên ngực anh, cười nói: “Không đâu, chồng em là giỏi nhất.”

Câu này rất hữu dụng, Hoắc Phong nghe xong thì hài lòng thoải mái ngay: “Ngày mai diễn tập cho vòng đấu vòng loại.” Bàn tay ôm eo cô trượt xuống, chạm vào mép quần lót, trơn, không có ren.

“Biểu hiện của em không tốt nhé.”

“Gì cơ?”

“Ren của anh đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.