Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 31



Edit: Hoa Tuyết

Sở Điềm được Hoắc Phong đặt phòng tại một khách sạn ở gần đó, còn anh thì lại tỏ ra thần bí khẩn trương.

“Rốt cuộc anh định làm gì hả? Làm tim em cũng đập nhanh theo luôn.”

“Đêm nay em ở một mình nhé, đừng mở cửa cho người lạ đó.” Hoắc Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, căn dặn, sau đó đi kiểm tra khóa cửa của khách sạn, ném cho cô một cái nhìn không biết xấu hổ rồi đóng cửa rời đi.

Khách sạn cách nhà Sở Điềm rất gần, Hoắc Phong đi bộ mười phút là đến. Anh không mua hoa, cũng không mua bánh gato, mà trực tiếp đến siêu thị mua một thùng nước, vác đến vườn hoa ở tiểu khu, chờ đến trời tối. 

Sau khi lấy điện thoại ra xem giờ, anh đứng dậy phủi mông, rồi vát thùng nước lên đi bộ đén cổng tiểu khu, đứng dưới lầu nhìn lên, phòng bếp sáng đèn, chắc hẳn có người đang ở nhà rồi.

Hoắc Phong nhìn xung quanh, không thấy ai đi ngang qua, mới hít vào một hơi thật sâu, rồi mở nắp thùng nước, búng một cái, nắp thùng nước bay đi thật xa.

Anh nhắm mắt lại, nín thở, nâng thùng nước đổ lên người mình, cả người lập tức ướt sũng như vừa từ dưới nước lên.

Buổi tối mùa xuân gió cũng khá mạnh, hơn nữa vừa giội cả thùng nước, nên Hoắc Phong rùng mình một cái, đưa tay lau nước trên mặt, rồi nhân lúc người còn ướt, vội đi lên lầu ba, không chút do dự rõ cửa.

Tiếng gõ cửa vội và lộn xộn nhanh chóng thu hút sự chú ý của Kỷ Thư Mạn. Bà đang ở trong phòng bếp nấu cơm, bèn tắt lửa rồi chạy ra, vì không biết là ai nên không dám tùy tiện mở cửa ngay, mà phản ứng đầu tiên là ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài.

Từ góc độ nhỏ và tròn của mắt mèo, bà chỉ có thể nhìn thấy cái mũ lưỡi trai đen, người bên ngoài cúi đầu, không thấy được gương mặt, Kỹ Thư Mạn hơi khẩn trương: Sao người này lại trong giống mấy tên sát nhân trong phim phá án thế này.  

Đang suy nghĩ miên man thì người đàn ông bên ngoài lại không nặng không nhẹ gõ gõ lên cửa, và gấp gáp gọi: “Mẹ ơi, mở cửa, con là Tiểu Phong đây ạ.”

Hoắc Phong? Kỷ Thư Mạn giật mình, Nhanh chóng mở cửa ra. Hoắc Phong bèn chen qua khe cửa rồi đóng chặt cửa lại, đưa tay vỗ lên, ngực thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn mẹ, may mà mẹ có ở nhà.”

Kỷ Thư Mạn thấy cả người Hoắc Phong ướt sũng, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể lấy một cái khăn sạch đưa cho anh lau mặt rồi hỏi: “Sao con lại ở đây, làm sao mà cả người ướt sũng thế này? Tiểu Điềm đâu?”

Hoắc Phong cởi chiếc áo khoác ướt và mũ ra, đặt ở cửa, rồi nhận lấy khăn lau mặt: “Tiểu Điềm đang ở Đế Đô đấy ạ. Con có lịch trình ở thành phố Nhạc, xong việc định ghé thăm mẹ một chút, kết quả cả điện thoại và ví tiền đều bị đánh mất, lại gặp mấy tên chó săn, theo con đến tận cổng tiểu khu. Khó khăn lắm mới cắt đuôi được bọn họ để gõ cửa đấy ạ.”

Kỷ Thư Mạn cau mày, Giọng điệu không vui: “Thế nên mẹ mới nói khi không lại ca sĩ làm gì. Khuya thế này mà lại để Tiểu Điềm ở nhà một mình.”

Hoắc Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền vỗ đùi: “Mẹ, mẹ cho con mượn điện thoại đi ạ. Con phải nói với Tiểu Điềm một tiếng, điện thoại con bị mất rồi, con lưu tên Tiểu Điềm là bà xã, phải nhắc cô ấy đừng bị lừa mới được.”

Kỷ Thư Mạn vội vàng đưa điện thoại cho anh, Hoắc Phong không tìm trong danh bạ mà trực tiếp ấn số của Sở Điềm, sau hai hồi chuông, bên kia bắt máy: “Alo, mẹ.”

Hoắc Phong: “bà xã, anh đang ở chỗ mẹ đây. Anh bị mất điện thoại vào vé rồi Nếu có ai gọi điện cho em hoặc gửi tin nhắn mượn tiền gì đó thì em đừng tin nhé.”

Sở Điềm: “…Ừm.”

Hoắc Phong mặt không đổi sắc: “Hoạt động bên này đã xong cả rồi, giấy chứng minh để trong ví cũng đã bị mất nên tạm thời không thể về Đế Đô, ngày mai anh sẽ đi làm giấy chứng minh lại, có lẽ sẽ về muộn hai ngày. Em ở nhà nhớ ăn uống đúng bữa buổi tối đóng chặt cửa, nghe chưa.”

Sở Điềm không hiểu gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy? Mẹ em đâu?”

Hoắc Phong nhìn sang Kỷ Thư Mạn: “Hả, anh biết rồi, anh sẽ chào mẹ giúp em. Ừ, tạm biệt nhé.”

Hoắc Phong cúp điện thoại, khịt mũi một cái rồi trả điện thoại lại cho Kỷ Thư Mạn: “Mẹ, Tiểu Điềm nói vài ngày nữa cô ấy sẽ về thăm mẹ.” Nói xong, anh lại cảm thấy nhột mũi, ngay sau đó là ba tiếng hắc hơi vang trời.

Lần này không phải giả bộ mà là hắt xì thật, Hoắc Phong thầm than không ổn, xem ra đã diễn tả thành thật rồi. Có điều hôm nay anh vẫn rất vui, từ khi bắt đầu vào cửa, anh vẫn luôn mồm gọi mẹ, nhưng Kỷ Thư Mạn không hề bài xích, cũng không lạnh mặt với anh như trước. Thế là được rồi, đã có tiến bộ đáng kể. 

Thành Rome không phải được xây nên trong một ngày một bữa, có tiến triển là tốt lắm rồi.

“Rốt cuộc tại sao con lại bị ướt?” Kỷ Thư Mạn hỏi.

Hoắc Phong thuận miệng đáp: “Vừa rồi vì chạy trốn mấy tay chó săn nên con trượt ngã vào hồ nước trước tiểu khu.”

Nghe thế, Kỷ Thư Mạn không nói gì mà đi vào phòng ngủ tìm tòi một lúc, rồi lấy một bộ đồ mặc ở nhà ra, đưa cho anh: “Đây là đồ năm xưa của ba Tiểu Điềm, nếu con không kiêng kì thì đi thay đi.”

Hoắc Phong nhanh chóng nhận lấy, hết sức lễ phép nói: “Không kiêng kị, không kiêng kị ạ. Cảm ơn mẹ.” Anh vào phòng Sở Điềm thay quần áo, rất vừa người, xong xuôi cũng không vội đi ra, mà bắt đầu đi lanh quanh phòng, sờ soạng ngắm nghía đồ đạc, phát hiện ra có rất nhiều thứ lúc đi học mình tặng cô. Thì ra cô còn giữ lại cả.

Đến khi nghe tiếng Kỷ Thư Mạn gọi, Hoắc Phong mới vội đi ra. Trên bàn bày hai bộ chén đũa, hai món ăn, Kỷ Thư Mạn bưng chén chanh gừng từ trong bếp đi ra: “Uống cái này trước đi rồi ăn cơm. Nhà không có gì nhiều, ăn tạm đi.”

Hoắc Phong dùng hai tay nhận chét canh gừng, được quan tâm mà lo sợ: “Cảm ơn mẹ, con ăn gì cũng được mà.”

Thấy bà vẫn không động đũa, anh còn gọi nói: “Mẹ ăn trước đi, đừng chờ con.”

Kỷ Thư Mạn đang lướt điện thoại, xem tin trên weibo, mặt không biểu cảm: “Mẹ không đợi, vừa uống thuốc xong nên mười phút nữa mới có thể ăn cơm thôi.”

“… Ồ.”

Hoắc Phong ngượng ngùng, uống vài hớp đã xong chén canh gừng sau đó tự động đi rửa. Trên bàn có hai món, một là là khoai tây xào, hai là cá thu đao chiên, hình như cá là vừa mới chiên thêm, chứ một mình bà đâu thể ăn hết hai món.

Hoắc Phong bưng chén đũa lên, ăn cả hai món. Sau khi anh ăn xong mà Kỷ Thư Mạn vẫn chưa ngẩng đầu lên, vẫn còn xem điện thoại. Anh bèn tìm chuyện để nói: “Mẹ, cũng được mười phút rồi, mẹ ăn cơm đi.”

“Ừ.”

“Mẹ nấu ăn thật ngon.”

“Ừ.”

“Mẹ…”

Kỷ Thư Mạn nhìn lên anh qua cặp kính lão: “Sao con lại nói nhiều như vậy.”

“…Con ăn xong rồi, con có thể đi tắm không ạ?”

“Máy nước nóng đang cắm điện, trước khi dùng nhớ rút phích cắm ra.”

Hoắc Phong vâng vâng dạ dạ rồi lau miệng, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Không đến một phút sau lại mở cửa, ló đầu ra, dè dắt nói: “Mẹ, con dùng khăn nào được ạ?”

Kỷ Thư Mạn đành phải đi vào phòng ngủ lấy một cái khăn mới ra cho anh: “Rút phích cắm của máy nước nóng ra đi.”

“Vâng ạ.” Hoắc Phong rụt đầu về, đóng cửa lại.

Kỷ Thư Mạn vô cùng chú ý chuyện rút điện của máy nước nóng trước khi tắm, bởi vì năm xưa, cha Sở Điềm năm xưa không rút máy nước nóng khi tắm mà đã qua đời vì điện giật bị rò rỉ.”

Lúc đó họ vẫn sống ở khu nhà cũ, máy nước nóng chỉ vừa phổ biến, không phải hộ nào cũng có. Khi mới sử dụng nó, họ cảm thấy rất tiện lợi khi tắm ở nhà, không cần phải chen chút ở phòng tắm công cộng nữa.

Vui vẻ không được bao lâu thì cha của Sở Điềm gặp nạn, khi đó cô đang học tiểu học, đã hiểu chuyện, ôm chân Kỷ Thư Mạn khóc tối trời tối đất.

Kỷ Thư Mạn đã kiện nhà máy sản xuất suốt hai năm, cuối cùng nơi sản xuất máy nước nóng đó bồi thường cho mẹ con cô hai triệu nhân dân tệ.

Nhưng người cũng đã mất rồi, được bồi thường tiền thì có ý nghĩa gì đâu. 

Bà đưa một triệu nhân dân tệ cho ông bà nội của Sở Điềm để dành dưỡng già, số tiền còn lại dùng để nuôi Sở Điềm. Không thể ở lại nhà cũ nữa, vì cứ thấy là khóc, thế nên hai mẹ con bèn dọn đến chỗ hiện tại và ở đến bây giờ.

Cũng chính vì chuyện này mà cho dù bây giờ máy nước nóng có cao cấp cỡ nào, có chế độ chống rò rỉ điện gì đi nữa, bà vẫn không tin tưởng, nhất định phải rút phích cắm ra, mới cảm thấy an tâm.

Kỷ Thư Mạn trở lại chỗ ngồi cầm điện thoại lên lần nữa, vào weibo Sở Điềm xem. Bài viết mới nhất là hôm qua, cô đăng một ảnh chụp rượu vang và bò bít-tết, kèm theo dòng chữ: Cho một cuộc hẹn ngọt ngào và đánh một gậy.

Xì, có viết lộn không vậy, chẳng phải nên đánh một gậy trước rồi mới cho một cuộc hẹn sau à? Lũ trẻ bây giờ giờ ăn nói thật lộn xộn.”

Bà rời khỏi, rồi lại vào weibo của Hoắc Phong, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Kể từ khi biết hai người họ kết hôn, bà rất hay xem weibo, cứ rảnh rỗi là lại xem weibo của Hoắc Phong có gì mới không. Thỉnh thoảng thấy anh đăng mấy lời ẩn ý, người ngoài cứ cho rằng Hoắc Phong là nghệ sĩ nên hay biểu đạt cảm xúc vu vơ, nhưng Kỷ Thư Mạn biết rằng đó là những lời viết cho Sở Điềm. 

Thật ra trong lòng bà cũng có hơi xúc động, hai đứa trẻ qua nhiều năm như vậy vẫn có thể ở bên nhau, thật không dễ dàng gì.

Cập nhật gần đây nhất trên weibo của Hoắc Phong là một bức ảnh đăng vào sáng hôm nay, khung cảnh ở phòng chờ sân bay Đế Đô, anh ngồi trên ghế, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, còn kèm dòng chữ: Đột kích chinh phục.

Bức ảnh có hơn ba trăm ngàn bình luận, trong đó có rất nhiều người hỏi Hoắc Phong muốn chinh phục ai.

Thật ra Hoắc Phong không thích đăng weibo lắm vì không có gì để nói. Nhưng Điền Huy nói phải hoạt động thích cực trên tài khoản tick xanh, còn bảo anh phải đăng bài mỗi ngày, tuy tiện viết gì đó hoặc đăng hình tự sướng, nhằm mục đích tiếp xúc gần gũi với người hâm mộ, tạo cảm giác thân thiết, để họ biết nhiều hơn về cuộc sống của anh.

Chỉ có điều, khi có người tranh luận hoặc có chuyện gì đó xảy ra trên internet, anh không được phép tự ý bình luận và nhận xét. Nếu muốn cũng được, nhưng anh phải đưa nội dung mình muốn đăng cho công ty đọc và xem xét, sau khi được cho phép mới có thể đăng.

Lúc Điền Huy nói điều này, Hoặc Phong chẳng thèm để ý, chỉ nghĩ thầm tôi thèm vào nhận xét chuyện của người khác, thời gian lo cho vợ tôi còn không đủ này, rảnh rỗi!

Kỷ Thư Mạn đang định thoát khỏi giao diện, thì bất ngờ bị một chi tiếc trong ảnh thu hút.

Hoắc Phong đang ngồi trên ghế trong phòng chờ, hai bên đều có người, có một đoạn cánh tay của ai đó bị chụp trúng, trên cổ tay nọ đeo một chiếc vòng bạc.

Mọi người cứ tưởng chỉ là người qua đường, nhưng kiểu dáng kích thước này quá quen thuộc với Kỷ Thư Mạn, quen đến mức không thể quen hơn, đó là chiếc vòng bạc mà bà ngoại của Sở Điềm để lại cho bà, sau đó bà lại cho cô.

Không có cái thứ hai trên đời.

Hôm nay Hoắc Phong đã về thành phố Nhạc với Sở Điềm, chuyện lịch trình và nhân tiện đến thăm bà đều là giả.

Lúc này, Hoắc Phong đi ra khỏi phòng tắm, chúc Kỷ Thư Mạn ngủ ngon, rồi về phòng Sở Điềm nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng anh mà Kỷ Thư Mạn tức giận đến nghiến răng.

Hay lắm, từ đầu đã nói dối tôi, làm mất điện thoại à? Mất ví cả ví luôn à?

Nhãi con chết bầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.