Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 139: Ngươi có ý gì?



Editor: Thơ Thơ

"Ngô tướng quân và Sùng Văn hai người cũng có thể nhận chức vị quan trọng. Chấp Kim Ngô Trần lão tướng quân tuổi đã cao, cho hắn một mảnh ruộng tốt, để cho hắn cáo lão về quê, khiến Ngô tướng quân đi nhận vị trí của hắn, Sùng Văn nhận chức vị Vệ Úy của Ngô tướng quân, an bài như vậy, hoàng nhi cảm thấy sao?"

Lưu Lăng nói: "Mẫu hậu nói được tức là được, cứ làm như thế đi!"

Thái hậu quay đầu liếc Lâm Dương nhi bên cạnh một cái, sau đó dời ánh mắt về trên người nhi tử, từ từ mở miệng nói: "an bài này, tin tưởng ngươi đã sớm tính toán ở trong lòng, lại chậm chạp không chịu tác động, ngươi vốn định để cho ai gia mềm xuống, tự mình đến giảng hòa sao? Ai gia lui một bước, thật ra ngươi có thể đi phía trước, bước lớn tiến thêm một bước rồi."

"Nhi tử không dám!" Lưu Lăng vội vàng nói.

Thái hậu thở dài nói: "Dù sao cũng là mẫu tử, ngươi là con của ta, mẫu hậu sao có thể nhẫn tâm thấy ngươi thương tâm khổ sở, ngày càng gầy gò? Đừng quên, ngươi không chỉ là Hoàng thượng, là nhất quốc chi quân, còn là nơi duy nhất mẫu hậu dựa vào........, mẫu hậu há có thể trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào hố lửa, mà không ngăn ngươi lại sao?"

"Mẫu hậu!" ánh mắt Lưu Lăng khẽ nhúc nhích, khẽ gọi mẫu thân một tiếng, khàn khàn nói: "Trẫm chỉ muốn người trong lòng là Đổng Uyển, chẳng lẽ nhất quốc chi quân thì không có thể yêu sao? Trẫm xoá bỏ hôn nhân nàng có tiếng mà không có miếng, trẫm hối hận kết hôn với Đậu gia, trẫm cường thế sắc lập Đại Tư Mã làm hoàng hậu vậy thì sao? Nếu nói tổ chế, cũng là người định, trẫm cũng không tin tổ chế sẽ bền chắc không thể gãy......." Thotho_

"Càn rỡ! Há có thể đặt quy củ của tổ tông qua một bên, ngươi chớ có làm xằng làm bậy."

Thấy hắn vẫn khăng khăng một mực, Thái hậu nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận đang muốn vỗ bàn mắng, rồi lại đột nhiên nhớ tới hôm nay là đặc biệt tới giải hòa với Hoàng thượng, vì vậy lại trì hoãn tâm tư một chút, chốc lát, lúc này mới thấp giọng nói: "Hoàng nhi. Thật ra thì làm trái với tổ chế cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ là những người như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng thượng của ngươi, bọn họ đang chờ ngươi phạm phải sai lầm lớn, đợi đến khi ngươi chân chính phạm phải sai lầm lớn, bọn họ sẽ thừa dịp kết hợp với chuyện ngươi mất đi lòng của chúng thần, cùng với thế lực của dòng họ, sau đó hung tợn đẩy ngươi xuống khỏi long ỷ đó!"

Thái phu nhân đặc biệt dẫn theo con dâu đang mang thai, đi bái kiến Hoàng Thái Thúc, nghe nói lão già kia. Thấy cô ấy bụng cao lên, ưa thích tới đầu lông mày, dõng dạc nói thẳng. Nếu nàng có thể sinh hạ con cháu cho Huệ Đế, hắn liền lập tức dẫn đầu, liên hiệp với Chư Vương dâng tấu, sắc lập Ninh Vương làm Thái tử.

Nghe nói chuyện này, dù cơm bà cũng ăn không được.

Thái phu nhân đang tính toán những gì. Trong lòng bà nắm chắc, bước đầu tiên là thay nhi tử lấy được ngôi vị thái tử, bước thứ hai chính là bức bách hoàng thượng thối vị rồi. Làm nhi tử của Huệ Đế, trở lại Kim Loan điện, đến lúc đó, nhi tử của bà làm cái gì? Thotho_

Được gọi là Thái Thượng Hoàng. Nhưng bị giam lỏng cả đời sao?

Ở thời khắc tình thế khẩn trương, Hoàng thượng cũng không thể phạm phải chút xíu khuyết điểm.

"Trẫm không sợ!" một đôi con ngươi đen láy lóe ra thất ý. Lưu Lăng trầm giọng nói: "Thay vì mất đi người yêu thích trong lòng, thừa nhận một đời bị dày vò, cả đời thống khổ, như vậy, trẫm tình nguyện vứt bỏ long ỷ lạnh lẽo trên điện Kim Loan."

"Hoàng nhi. Ngươi hồ đồ sao, ngươi có biết ngươi vừa mới nói những gì sao? Ngươi tính toán vì một nữ nhân nhường đi ngôi vị Hoàng đế. Nhường ra long ỷ mà phụ hoàng ngươi phí hết tâm tư đỡ ngươi đi lên sao?" Nói tới chỗ này, hốc mắt Thái hậu phút chốc đỏ lên, sau đó lã chã rơi lệ, nức nở nói: "Ở trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, ngoại trừ Đổng Uyển, còn có phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi không? Đều tại phụ hoàng ngươi, mới trung niên đã đi về cõi tiên, thu tay đi, để lại ai gia cô đơn một mình, Nhi tử duy nhất lại không có thể dựa vào........., còn không bằng ai gia đi sớm một chút, xuống dưới suối vàng, làm bạn cùng tiên đế!"

"Nhi tử đáng chết!"

Lưu Lăng thấy Thái hậu lã chã rơi lệ, nhanh chóng vung lên tay áo, quỳ trên đất, buồn bực nói: "Là lỗi của Nhi tử, khiến mẫu hậu đau lòng, xin mẫu hậu trách phạt."

Trong khoảng thời gian ngắn, Thái hậu nhớ lại tiên đế, đau lòng đến cực điểm, quay đầu lau lệ. Thotho_

Lâm Dương nhi ở một bên thấy Thái hậu chỉ lo đau lòng, mặc cho hoàng thượng quỳ, cũng không đỡ hắn lên, có thể thấy được mặc dù Thái hậu hạ thấp tư thái, nguyện ý chủ động tới Cung Vị Ương cầu hòa, nhưng chân chính ở bên trong lòng vẫn tức  hoàng thượng, chắc hẳn trong lòng hoàng thượng cũng hiểu.

Thấy hoàng thượng quỳ xuống, Lâm Dương nhi đã sớm vội vàng quỳ xuống theo, kề bên cạnh Lưu Lăng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, xin nghe Dương nhi một lời, Thái hậu không phải không cách nào tiếp nạp người yêu thích trong lòng ngài, mà là lo âu cho ngài, bởi vì phạm vào sai lầm lớn, mà bị phế truất ngôi vị Hoàng thượng, kết quả là thê thảm bực nào?"

"Sau khi Hoàng thượng Tiền Tần bị phế, lập tức bị giết chết, đây coi như là kết cục hoàn hảo, từ nhỏ bị chết rõ ràng; sau khi Thiếu Đế tiền triều bị phế, trước khi chết bị lăng nhục mọi điều, sau khi chết còn bị tước đoạt miếu hiệu cùng thụy hiệu; sau khi hoài đế bị phế, bị giam lỏng ở trong cung điện nhỏ, cửa sổ phong kín, mặc kệ chết đói ở bên trong, sau khi chết không người nào nhặt xác, nghe nói Thi Trùng cũng leo ra ngoài thành cung rồi, phế chủ Hậu Đường, chết bởi độc, tử trạng vô cùng thê thảm....... Cổ xưa minh giám, chuyện tàn khốc bày ra ngay trước mắt, phế đế bị giam lỏng cả đời, hay là bị một đao giết đi, đều coi như là kết quả tốt, huống chi có bao nhiêu Hoàng đế có thể chịu được đế vương tiền nhiệm tồn tại? Hoàn cảnh nghèo túng đến đó, ngài còn có thể cùng Đại Tư Mã gần nhau sao? Không phải sinh ly, chính là tử biệt, có lẽ nàng cũng phải gặp tai họa liên quan, thay vì cuối cùng rơi vào tình cảnh vô cùng thê lương, còn không bằng về sau lưỡng lưỡng tương vọng, cất giấu ở trong lòng, như vậy còn có thể làm bạn cả cuộc đời......."

"Nghe chưa?" Thái hậu dùng khăn lụa lau nước mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Đứa nhỏ này thông tuệ lại biết rõ đạo lý, trước kia ai gia hẳn là nhìn lầm nàng rồi, hậu cung của Hoàng thượng, có thể có nữ nhân như vậy phụ trợ, ngược lại ai gia có thể tỉnh tâm không ít......." Dứt lời, giơ tay lên nói: "Đứng lên đi, chuyện gấp trước mắt, ngươi phải đi trấn an Đậu thừa tướng trước, ngăn chặn lời đồn đại tiếp tục tràn ra làm tổn thương thanh danh của Hoàng thượng. Ai gia tính toán phái người đi Đậu gia, Thotho_ cho đòi Đậu thừa tướng và phu nhân, nữ nhi tiến vào trong cung, cùng nhau dùng bữa với Hoàng thượng, một lần nữa thương nghị hôn kỳ, ngươi cần thiết khiến chúng tông tộc cùng các đại thần biết rõ, chỉ bởi vì an bài tế thiên mà đại hôn bị hoãn lại, Hoàng thượng cũng không phải muốn hủy hôn, càng không phải là trăm phương ngàn kế muốn đoạt vợ của huynh đệ, dâm loạn tôn thất."

Thái hậu nghiêm chỉnh nói: "Ngươi nghe rõ hiểu chưa? Hoàng nhi."

Lần này ngôn ngữ của mẫu hậu, Lưu Lăng há có thể không hiểu, chuyện hắn hủy hôn nhân với nữ nhi của Thừa Tướng, cưỡng đoạt vợ của huynh đệ quá nghiêm trọng.

Một khi mất đi ngôi vị Hoàng thượng, Tân Đế vì duy trì hoàng quyền mới, có khả năng cực lớn sẽ giết chết hắn........, hắn đúng là vẫn không còn cách nào cùng Đổng Uyển gần nhau.

Đáy mắt Lưu Lăng lộ ra đau đớn, lại đột nhiên biến mất, hắn trầm giọng nói: "Tất cả nghe theo mẫu hậu nói, xin mẫu hậu bảo trọng thân thể, đừng tiếp tục lo lắng vì nhi tử mà hao tổn tinh thần."

Thấy thái độ nhi tử không cứng rắn giống mấy ngày trước, hình như là có chút thông suốt, Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ có Lâm Dương nhi góp lời, đúng là hữu hiệu, đối với Hoàng thượng không thể lấy cứng chọi cứng. Trước đây bà lấy ra uy thế Hoàng thái hậu cùng với địa vị mẫu thân tới ngăn cấm Hoàng thượng, mặc dù bà tính toán là vì Hoàng thượng, nhưng chỉ khiến giữa mẹ con đột nhiên sinh ra hiềm khích, chẳng hữu dụng bằng vài giọt nước mắt đau lòng.

Dù sao cũng là nhi tử của bà do bà tự mình chăm sóc từ nhỏ, khổ cực nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, coi như si tình cuồng dại, nhất thời không bỏ được, dù sao trong lòng Hoàng thượng vẫn cố niệm bà. Thotho_

Bà kéo tay Lâm Dương nhi, cầm vào trong tay của mình, vỗ một cái rất là thân thiết, dặn dò: "Ai gia nên hồi cung rồi, hôm nay Hoàng thượng uống không ít rượu, ngươi lưu lại hầu hạ đi, để cho hắn ngủ sớm một chút, ngàn vạn lần đừng tổn thương thân thể."

Thái hậu lại muốn nàng lưu lại chăm sóc cho hoàng thượng.

Nghe được những lời này, hiển nhiên, thái độ Thái hậu đã rất có biến chuyển, khác với trước kia, không cố kỵ lời đồn đãi dương nữ Thiên Mệnh hoàng hậu nữa, trong lòng đã tiếp nạp nàng.

Mặc dù Hoàng thượng chưa bao giờ nhả ra, nhưng đi chung một đường hoạn nạn, dựa vào tính hắn trọng tình, tuyệt đối không đành lòng phụ nàng, cộng thêm Thái hậu  ủng hộ........

Lâm Dương nhi vén áo thi lễ, nhỏ giọng nói: "Dương nhi, cẩn tuân ý chỉ của Thái hậu."

"Rất tốt! Ngươi chăm sóc thật tốt cho Hoàng thượngđi." Dứt lời, Thái hậu quay đầu lại nói với Lưu Lăng: "Mẫu hậu phải trở về cung rồi, hoàng nhi nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Nhi tử cung tiễn mẫu hậu."

"Không cần, hoàng nhi vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi." Thotho_

Chốc lát sau, Thái hậu bãi giá rời đi, Lưu Lăng lại nói ra ngoài: "Đem tấu chương đưa tới Ngự Thư Phòng."

"Ừ." Tiểu An Tử khẽ cong người, nhanh chóng phân phó xuống.

Rốt cuộc Lâm Dương nhi thấy Hoàng thượng lấy lại tinh thần rồi, cười dịu dàng nói: "Dương nhi có được một loại hương liệu, nghe nói làm tinh thần rất hưng phấn, ta lập tức cho người đưa tới."

Lúc này, Lưu Lăng quay đầu lại nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc ôn hoà mở miệng nói: "Trẫm căn bản không có uống bao nhiêu rượu, là ngươi nói cho Thái hậu, trẫm uống rất nhiều rượu sao?"

Giọng nói kia mang theo chút ý tứ trách cứ, trong lòng Dương nhi đã sớm dự đoán được, tất nhiên hoàng thượng sẽ tức giận, nàng cong đầu gối, chân thành quỳ xuống, uyển chuyển mở miệng nói: "Dương nhi tự chủ trương, xin hoàng thượng tha lỗi."

"Ngươi đặc biệt đi thuyết phục Thái hậu, để cho bà hạ thấp tư thái, chủ động tới Cung Vị Ương của trẫm cầu hòa, lấy nước mắt của mẫu thân, vừa đấm vừa xoa đến bức trẫm đi vào khuôn khổ...... Lâm Dương, ngươi thật bản lãnh!" Thotho_

"Hoàng thượng thứ tội, thật ra thì trong lòng hoàng thượng cũng không hiểu, chuyện hủy hôn, đoạt vợ huynh đệ, không thể được sao, hành động lần này không chỉ mất đi lòng của chúng thần, bị tông tộc chỉ trích, còn có thể phá hủy thân tình mẫu tử, cuối cùng vẫn không cách nào cùng người trong lòng gắn bó với nhau........... Dương nhi to gan cho rằng, hoàng thượng và thái hậu không thể lại tiếp tục giằng co tiếp rồi. Trừ lần đó ra, Dương nhi đúng là muốn mượn cơ hội lấy được tán thành của Thái hậu." Nàng thẳng thắn nói: "Dương nhi làm tất cả đều vì có thể làm bạn ở bên người hoàng thượng, Dương nhi đúng là bụng dạ khó lường, lợi dụng chuyện này tính toán cho mình, cho nên mới phải tự tiện thỉnh Thái hậu tới đây. Xin hoàng thượng giáng tội......."

Nghe được lời này, Lưu Lăng sâu kín thở dài một hơi nói: " ngươi quả nhiên thẳng thắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.